Nguyên Lai Ta Là Đại Đạo Thánh Nhân

chương 13: lão tử hoài nghi nhân sinh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 13: Lão Tử hoài nghi nhân sinh

Nghe thấy giọng của Lão Tử, Lục Trường Sinh hoàn hồn lại, tuân theo tinh thần tôn trọng người già yêu trẻ, nhiệt tình tiếp đón, cười nói: "Lão nhân gia mau vào, ta pha trà cho ngài uống, đi đường mệt rồi phải không."

"Cửu nhi, mang đồ ăn cho lão nhân gia."

"Dạ."

Đát Kỷ vội vàng mang điểm tâm lên.

Sau đó vô tình va chạm vào Lão Tử.

Trong khoảnh khắc, Đát Kỷ như chạm vào điều gì đáng sợ.

Toàn thân run rẩy.

Sắc mặt kinh hãi.

"Bộp."

Đát Kỷ đánh rơi điểm tâm xuống đất.

Chết trân nhìn lão giả trước mặt.

Khí tức này, lại là một vị Thánh nhân.

Trong chốc lát, Đát Kỷ sợ hãi đến cứng đờ tại chỗ.

Lão Tử liếc nhìn Đát Kỷ, không nói gì.

Hắn cũng lập tức nhận ra, nữ nhân trước mặt chính là Cửu Vĩ Hồ yêu muốn mê hoặc Trụ Vương, không ngờ lại ở đây.

Lúc này, Lục Trường Sinh rót một ấm trà, đi tới, nhìn thấy Đát Kỷ đờ đẫn đứng đó, điểm tâm rơi vãi đầy đất.

Lục Trường Sinh vội hỏi: "Cửu nhi, xảy ra chuyện gì sao?"

Nói xong lại xin lỗi Lão Tử: "Lão nhân gia, thật ngại quá, Cửu nhi vô ý làm rơi điểm tâm, ta sẽ đổi phần khác cho ngài!"

Mà lúc này, Đát Kỷ cười khổ trong lòng!

Càng không biết giải thích thế nào!

Chẳng lẽ nàng nói với lão gia, nàng sợ hãi như vậy là vì phát hiện lão giả trước mặt là một vị Thánh nhân?

Nàng biết Lục Trường Sinh ẩn cư ở đây, là để du lịch hồng trần, nếu tại đây vạch trần thân phận của lão giả, nhỡ quấy nhiễu tâm cảnh của lão bản thì phiền toái to rồi!

Vì vậy, thấy Lục Trường Sinh giải vây cho mình, Đát Kỷ nở nụ cười khổ, mở miệng nói: "Lão gia, vừa rồi đột nhiên lực bất tòng tâm, nô tỳ sẽ đi lấy phần mới cho khách nhân."

Nhưng Lục Trường Sinh thấy Đát Kỷ sắc mặt tái nhợt, không có chút huyết sắc, nghĩ rằng nàng bị bệnh, quan tâm nói: "Ta thấy mặt nàng tái nhợt, dường như không khỏe, đã vậy thì về nghỉ ngơi đi, chỗ này để ta tiếp đãi là được rồi."

Lão Tử cũng lên tiếng: "Tiểu đạo không cần đồ ăn, cô nương thân thể không khỏe thì nghỉ ngơi trước, nếu có gì xảy ra tiểu đạo sẽ thấy tội lỗi lắm."

Lục Trường Sinh đồng tình gật đầu, nghĩ bụng tìm được một tỳ nữ xinh đẹp thế này, nếu nàng ngã bệnh thì thật đáng thương.

Nghe vậy, Đát Kỷ như được đại xá, cảm kích nói: "Nếu lão gia đã nói vậy, nô tỳ sẽ vào nghỉ ngơi, nếu lão gia cần gì, nhất định gọi nô tỳ."

"Được rồi được rồi, nàng mau vào đi."

Sau khi Đát Kỷ rời đi, Lục Trường Sinh nói với Lão Tử: "Đạo trưởng đến từ xa, ta pha cho đạo trưởng ấm trà."

Lão Tử gật đầu: "Vậy đa tạ chủ quán."

Nói rồi, Lục Trường Sinh lấy bộ trà cụ từ Nguyên Thủy Thiên Tôn ra, chuẩn bị bắt đầu pha trà.

Lão Tử nhìn bộ trà cụ, ánh mắt lóe lên một tia tinh quang.

Hắn lập tức nhận ra, đây không phải là trà cụ của Nguyên Thủy sao? Lại là tiên thiên linh bảo, sao lại ở đây?

Thấy Lão Tử cứ nhìn chằm chằm vào trà cụ, Lục Trường Sinh lên tiếng giải thích: "Trước đây không lâu, có một thuật sĩ giang hồ đến quán trà này của ta, muốn cướp một quyển sách ta dùng để kê góc bàn, ta đánh hắn một trận, sau đó hắn nói dùng đồ để đổi."

"Đây, chính là thứ hắn mang ra đổi."

Nghe tới đây.

Đầu óc lão giả như bị một tiếng ù vang, có chút ngẩn ngơ.

Người đầu tiên nghĩ tới chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn!

Chỉ có điều khi nghe Lục Trường Sinh nói đã đánh đối phương một trận.

Trong lòng Lão Tử dậy sóng.Thấy khó tin!

Phải biết rằng, Nguyên Thủy là người có thực lực thấp nhất trong Tam Thanh.

Nhưng trong số các Hồng Hoang thánh nhân hiện tại, thực lực của hắn đủ để xếp vào hàng đầu.

Hơn nữa dù thế nào, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng là Thánh nhân mà!

Trong thế giới này, có bao nhiêu người có thể đánh một Thánh nhân?

Kết quả là ông chủ này lại nói đánh một trận.

Vốn muốn thăm dò thêm chút nữa, giờ nghe lời của Lục Trường Sinh, trong lòng Lão Tử càng thêm hoài nghi.

Lão Tử mắt biến thành màu xanh, nhìn chằm chằm vào Lục Trường Sinh.

Hắn muốn thi triển thần thông của Thánh nhân, nhìn thấu lai lịch và căn cơ của đối phương.

Nhưng kết quả.

Lão Tử nhìn thấy là một mảnh hư vô!

Hư vô!

Sao có thể!

Lão Tử nhìn thấy từ trên người Lục Trường Sinh là một mảnh hỗn độn.

Lập tức, lão giả toàn thân đờ đẫn!

"Lão nhân gia? Lão nhân gia?"

Lúc Lão Tử thất thần ngẩn ngơ, Lục Trường Sinh nhẹ giọng gọi một tiếng, vẫy tay trước mắt Lão Tử.

Đồng thời nghi hoặc nhìn chăm chú vào mắt lão giả.

Mắt lão nhân gia này hình như có gì đó không đúng!

Sao lại có chút xanh xanh thế này!

Lẽ nào là cườm mắt?

Hay là bị đục thủy tinh thể?

Bất chợt, trong đầu Lục Trường Sinh lóe lên vài ý nghĩ kỳ lạ.

Trong mắt hắn, cườm mắt và đục thủy tinh thể trên trái đất là những bệnh rất phổ biến.

Nhất là ở người cao tuổi.

Mà ở thế giới này, kỹ thuật y học không phát triển, người bình thường mắc bệnh này, cơ bản là không chữa khỏi.

Vì vậy trong lúc nhất thời, Lục Trường Sinh không khỏi có chút đồng cảm với Lão Tử trước mặt.

Đồng thời, Lục Trường Sinh thầm nhắc nhở mình phải ngủ sớm dậy sớm để giữ gìn sức khỏe!

Mình nhất định phải chú ý đến sức khỏe!

Nếu mình mắc bệnh ở thế giới này.

Có khi lại không chữa được!

Lúc Lục Trường Sinh nghĩ ngợi lung tung, Lão Tử đã thu hồi thần thông, áp chế kinh ngạc trong lòng, sau đó nhìn Lục Trường Sinh một cái, thản nhiên nói: "Chủ quán vì sao lại nhìn ta như vậy?"

Lục Trường Sinh không biết nên an ủi lão giả thế nào, nên bịa chuyện nói: "Lão nhân gia, gần đây mắt có phải không thoải mái không! Ta nói đừng quá chìm đắm vào tu luyện, thân thể mới là quan trọng nhất!"

"Tuy ngài bị đục thủy tinh thể, nhưng hiện tại có lẽ chưa nghiêm trọng, nghỉ ngơi một thời gian, có thể từ từ hồi phục!"

Chỉ là Lão Tử nghe những lời này xong, khuôn mặt ngẩn ngơ!

Đục thủy tinh thể?

Hả?

Gì đây?

Hoàn toàn không hiểu gì cả!

Đát Kỷ luôn quan sát tình hình bên ngoài, thấy bộ dạng ngẩn ngơ của Lão Tử không nhịn được cười thành tiếng.

Đồng thời càng thêm kính sợ Lục Trường Sinh.

Lão Tử thân là đệ tử đứng đầu dưới trướng Hồng Quân lão tổ, từ khi nào có ai dám nói với hắn như vậy.

Chỉ sợ chỉ có lão gia dám nói bừa trước mặt thánh nhân như thế!

Nhưng Lão Tử chuẩn bị nói gì đó.

Hắn đột nhiên cảm nhận được một luồng dao động.

Nhìn kỹ.

Lão Tử phát hiện trái cây trong sân sau.

Mắt tròn xoe sắp rớt ra ngoài.

Tiên thiên cực phẩm linh quả!

Nhìn sang con dao búa xì trên mặt đất.

Lại tràn ngập khí hỗn độn!

Hỗn độn chí bảo!

Lập tức Lão Tử sợ tới mức muốn nhảy dựng lên!

Trời ơi!

Đây là chuyện gì!

Tại sao hỗn độn chí bảo lại xuất hiện ở đây?

Còn bị tùy tiện đặt trên mặt đất.

Nhìn có vẻ như... như là dùng để bổ củi!

Trong chốc lát, Lão Tử hít một ngụm khí lạnh.

Hiện tại hắn như hiểu ra điều gì!

Quả nhiên!

Người trước mặt này, Lục Trường Sinh.

Không phải người bình thường!

Có thể sở hữu hỗn độn chí bảo.

Làm sao có thể là một người bình thường?

Khi Lão Tử đang kinh ngạc không thôi.

Lúc này Lục Trường Sinh đã mang trà và điểm tâm tới.

Chỉ thấy hắn rót trà vào tách, sau đó đưa cho Lão Tử nói: "Lão nhân gia mau uống nước đi, lâu như vậy rồi mà chưa uống ngụm nước nào."

Lão Tử hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, nâng chén trà lên.

Không biết có phải vì trà cụ là tiên thiên linh bảo, hay là vì lý do nào khác, Lão Tử cảm thấy trà này ngửi đã thấy thần thanh khí sảng.

Sau đó nhấp một ngụm.

Lão Tử trừng to mắt!

Trà này!

Đây là thứ gì!

Tại sao trà này lại làm tâm cảnh của hắn có chút buông lỏng!

Chẳng lẽ trà này đựng trong tiên thiên linh bảo đều được nâng cấp?

Không!

Không thể nào!

Trước đây hắn ở Tử Tiêu Cung, cũng uống rất nhiều trà đựng trong tiên thiên linh bảo rồi!

Cũng không có biến hóa này!

Nên nhất định là do bản thân trà.

Thân là thánh nhân, tâm cảnh của Lão Tử sớm đã đạt tới cảnh giới người thường khó mà hình dung.

Bao nhiêu năm qua rồi!

Có thể làm tâm cảnh của hắn buông lỏng, đạt tới thăng hoa, tình huống này vô cùng ít ỏi.

Uống xong chén trà này, cảm nhận được sự biến đổi, trong lòng Lão Tử lại thêm chấn động cực độ!

Hắn lại nhìn Lục Trường Sinh bằng ánh mắt hoàn toàn khác!

Người này rốt cuộc là ai?

Tại sao tùy tiện cho chén trà lại có công hiệu như vậy.

Không trách được hồ ly tinh không chịu rời đi!

Không trách được Nguyên Thủy Thiên Tôn ra lệnh cho đệ tử không được chọc giận đối phương.

Thì ra là vậy!

Kết hợp với những lời Nguyên Thủy Thiên Tôn nói trước khi đến, cùng với suy đoán về thân phận của Lục Trường Sinh.

Lúc này Lão Tử cảm thấy, người trước mặt, không, nên gọi là Lục tiền bối, tu vi nhất định trên Thánh nhân!

Nếu Lục tiền bối muốn bảo vệ hồ ly tinh...

Mình và các Thánh nhân khác cũng không làm gì được đối phương!

Nhưng như vậy, phong thần phải làm sao đây!

Lão Tử uống một ngụm trà, trong lòng đã xoay chuyển vô số ý nghĩ.

Lục Trường Sinh thấy Lão Tử uống một ngụm trà, sắc mặt khó coi, tưởng rằng trà có vấn đề, liền vội vàng tự rót ra một chén uống thử.

Chậc.

Vị vẫn ngon mà!

Nhưng sao lão nhân gia lại có biểu cảm như vậy?

Chẳng lẽ là ba cái việc khó nói của con người?

Người thời xưa hay kín đáo, chắc là ngại nói ra.

Lục Trường Sinh nghĩ mình thật chu đáo, nói: "Lão nhân gia, nhà vệ sinh rẽ trái ở góc kia."

???

Lão Tử nghe Lục Trường Sinh nói lại một lần nữa mơ hồ!

Nhà vệ sinh?

Đối phương nói vậy là ý gì?

Từ khi tu đạo, Lão Tử đã bế cốc, đi vệ sinh là chuyện cách xa hắn mười vạn tám nghìn dặm rồi.

Lục tiền bối đột nhiên nói thế, Lão Tử nghĩ mãi mới nhớ ra, nhà vệ sinh hình như là nơi phàm nhân dùng để bài tiết.

Nhưng có liên quan gì đến hắn?

Chẳng lẽ Lục tiền bối đang ám chỉ điều gì?

Nhà vệ sinh là nơi bài tiết ô uế.

Chẳng lẽ Lục tiền bối ám chỉ mình nên loại bỏ những thứ lộn xộn trong đầu.

Mà mình tu đạo là vô vi.

...

Càng nghĩ, ánh mắt Lão Tử càng thêm rực rỡ.

Thì ra là vậy, ta ngộ rồi!

Lập tức, khí thế trên người Lão Tử lại biến đổi, càng thêm xuất trần phiêu diêu.

Truyện Chữ Hay