Khỏang một tiếng sau , Trần Hạo bước vào phòng với một chén cháo nóng hổi, tiến tới bên giường gọi Trân Nam dậy.
“Dậy! Con trai ăn cháo đi cho khỏe” vừa gọi vừa vổ nhẹ Trần Nam.
Trần Nam tỉnh lại liền ngồi dậy giơ tay lên định đón lấy tô cháo để tự mình ăn.
Thấy vậy Trần Hạo liền giơ tay lên cản lại và nói bằng một giọng chắc nịch: “Không được con vừa mới tỉnh dậy cơ thể còn yếu không thể tự ăn được.
Để cha đúc cho”.
“Con lớn rồi mà, với lại con cũng khỏe rồi tự ăn một mình được mà.
Cha đưa cho con đi” Trần Nam vẳng cố vươn hai tay đón lấy chén cháo mặc cho hắn ngăn cản.
“Không được ương bướng, để cha đúc cho.
Cấm cải lại” Trần Hạo lại lấy tay hai tay của Trần Nam vừa nói với một chất giọng có pha một chút giận dữ và cốc đầu Trần Nam một cái.
Bị cốc đầu, Trần Nam liền ôm đầu và nói: “Đau quá đó cha”, nhưng vẩn nghe theo và há miệng ra để cho Trần Hạo đúc cháo.
Trần Hạo liền cười và trộn đều chén cháo mà mình vẫn đang cầm trên tay.
Chén cháo được trộn lên, các thành phần trong chén cháo tuy chỉ đơn giản có cháo, tiêu, hành thế nhưng hương thơm mà nó tỏa ra làm cho Trần Nam cảm thấy thơm hơn bao giờ hết, mùi hương đó khiến hắn còn cảm thấy đã lấn ác luôn mùi thuốc xung quanh hoặc do hắn cảm thấy như vậy.
Trần Hạo sau khi thấy tất cả mọi thứ trong chén đã được trộn đều, liền múc một muỗng thổi nhẹ vài cái cho bớt nóng rồi đúc cho Trần Nam.
Trần Nam sau khi ăn muỗng đầu tiên thì hắn cảm thấy nóng liền há miệng lấy tay quạt vài cái cho bớt nóng, rồi nuốc xuống.
Trần Hạo thấy vậy lo lắng nói: “Nóng quá hả con? Có bị làm sao không? Có bị phỏng không con?”.
“Không sao đâu cha nó chỉ hơi nóng chút thôi, bây giờ thì ổn rồi” Trần Nam vừa nói vừa thở mạnh vài cái cho miệng bớt nóng.
Nghe vậy Trần Hạo chỉ lắc đầu cười trừ một cái và nói: “Cái thằng này thiệt tình”.
Nói xong liền múc thêm một muỗng nữa rồi thổi, lần này thì thổi lâu hơn một chút, thổi xong liền để lên miệng mình nhấp một cái để chắc là nó không còn nóng nữa.
Trần Nam thấy cha mình nhấp môi vào muỗng cháo rồi đúc cho mình, hắn liền há miệng thật nhanh để đón muỗng cháo đó.
Với một kẽ vốn có tính khá sạch sẽ như hắn, thì lần này tuy cha hắn đã nhấp môi và muỗng cháo còn có thể dính nước bọt nhưng hắn không cạm thấy ghê tởm như những món mà Trần Hương đưa cho hắn, thay vào đó là một hương vị vô cùng ngon miệng, hương vị đó khiến hắn vô cùng xúc động, bất giác hai hàng nước mắt chảy ra ừ khi nào không hay.
Event
Thấy con mình khóc, Trần Hạo liền hỏi: “Con làm sao mà khóc vậy? Không khỏe chổ nào sao”.
“Không! Con không sao! Chỉ là con cảm thấy chén cháo này là món ngon nhất mà con được ăn nên con cảm động quá mà nên khóc thôi cha”.
Trần Nam vừa nói vừa gạt nước mắt của mình.
“Chẳng phải con đã ăn những món sơn hào hải vị mà Trần Hương đưa cho sao? Nếu cha nhớ không lầm thì hồi đó con nói mấy đó là món ngon nhất trên đời.
Chỉ muốn ăn mấy món đó vì nó mới xứng với con hay sao” Trần Hạo vừa nói châm chọc xem lẩn chất vấn Trần Nam.
“Cha! Con và cô ta đã kết thúc rồi.
Cô ta bây giờ chỉ là quá khứ.
Nên kể từ bây giờ cha đừng nhắc tời cô ta hay những chuyện liên quan tới cô ta hoặc chuyện giữa con với cô ta nữa nha” Trần Nam nói với vẽ mật ưu buồn.
Không phải hắn đâu buồn gì vốn dĩ hắn chẳng có tình cảm gì với cô ta, chỉ là nhắc đến cô ta lá làm hắn nhớ đến những thứ kinh dị.
“Ừ! Cha biết rồi! Không nhắc đến nữa.
Con ăn mau kẽo chén cháo nó nguội không ngon nữa” Trần Hạo vừa gật đầu đồng ý vừa đúc cháu cho Trần Nam.
“Vâng thưa cha.
AAAA....” vừa nói hắn vừa há miệng thật to để tiếp tục sự nghiệp được đúc cháo.
Còn cha hắn thì vẵn tiếp tục sự nghiệp đúc cháo cho đến khi hết chén cháo đó.
Sau khi ăn xong thì cả hai người tiếp tục làm công việc của riêng mình.
Trần Hạo thì làm việc của mình, còn Trân Nam thì vẫn tiếp tục nằm trên giường theo yêu cầu của cha hắn.
.
.
Thời gian mau chóng trôi đi, ban ngày dần thay thế cho màng đêm.
Khi ánh dương biến mất hoàn toàn nhường chổ cho ánh trăng huyền ảo.
Tường nhà trong Vân Nam thành lần lược thấp đèn lên để chíu sáng.
Event
Trong ngôi nhà nhỏ này, Trần Nam đang cởi áo ra cho Trần Hạo lau sơ cho mình để chuẩn bị đi ngũ.
Sau khi lau song hắn mặc lãi áo vào và quan sát cha mình đang dọn dẹp sơ dể chuẩn bị đi ngủ.
Trong ánh đèn le lói, Trần Nam thấy cha mình đang dọn ra một cái gì đó giống với một cái chổng hay giường tạp thời gì đó khá nhỏ chỉ đủ cho một người nằm.
Thấy vậy Trần Nam liền gọi cha hắn.
“Cha lên giường ngủ với con đi cho nó ấm, nằm dưới đó lạnh lấm”
“Thôi! Cha nằm ở đây là được rồi.
Con cứ nằm trên một mình cho thoải mái.
Không có lạnh gì dâu cha quen rồi” vừa nói Trần Hạo vừa khoác tay từ chối và tiếp tục việc của mình.
Thấy không thuyết phục được cha, Trần Nam liền dùng chiêu cuối.
Vén tấm chăn đang đắp ra, rồi xoay người đưa hai chân xuống giường, mang giày vào.
Đang chuẩn bị gần xong, Trần Hạo liền nghe thấy có tiếng động phía sau lưng mình liền quay lại, thì thấy con mình đang mang giày thì liền hỏi: “Con đang làm gì vậy?”.
“Thì con xuống giường nên mang giày cho khỏi dơ chân” Trần Nam trả lời mộ cách thản nhiên.
“Xuống giường để làm gì?” Trần Hạo cảm thấy khó hiểu với hành động của con mình.
“Thì xuống giường để kéo cha lên giường ngủ chung với con chứ làm gì” vừa nói Trần Nam vừa bước thật nhanh rồi nắm lấy tay của Trần Hạo.
“Thôi nào! Con lên giường ngủ một mình đi.
Lớn rồi cần gì ngủ chung nữa” vừa nói Trần Hạo vừa lấy tay làm động tác xua đuổi nhầm đuổi con mình trở lại giường.
Event
“Đi mà cha.
Ngủ với con đi” vừa nói Trần Nam vừa làm vẽ mặt nũng niệu.
Chỉ tiếc là hắn không có năng khiếu trong mấy chuyện này nên thay vì thấy cute thì lại là kỳ quặc.
“Thôi được rồi để cha dọn dẹp chổ này rồi lên ngủ với con” Trần Hạo chỉ còn nước chìu lòng con mình vì hắn sợ mình mà không đáp ứng thì con mình không biết còn làm những hành động kỳ quái nào để thuyết phục mình nữa.
Nghe vậy Trần Nam liền buông tay Trần Hạo rồi trở về giường một cách vui vẽ.
Sau khi thu dọn chổ ngủ tạp thời của mình, Trần Hạo bất đầu cởi áo ngoài rồi đem chúng treo lên giá treo đồ cho khô bớt sau một thấm đẩm mồ hôi.
Kiểm tra lại còn sót thứ gì nữa hay không.
Rồi lại chổ cây đèn thổi tắt và lên giường đi ngủ.
Trong màn đêm tỉnh mịch tiếng côn trùng đôi lúc lại vang lên, ánh trăng sáng bên ngoài hắc vào trong phòng khiến cho trong phòng tuy tối nhưng vẩn thấy khá rõ.
Trên giường Trần Nam vẩn còn thức, không ngủ được mà là hắn đang nhìn cha mình đang ngủ ngon lành.
Trần Hạo đang ngủ say như chết trên giường không hề biết rằng con trai mình vẵn đang thức và nhìn mình.
Nhìn riết cũng chán, mà Trần Nam cũng không ngủ được (ngủ làm sao được đã khoẻ hẳn rồi, mà buổi sáng hắn cũng đã ngủ rất nhiều nên giờ ngủ được mới lạ), hắn đành phải chọt chọt vào mặt cha của hắn cho bớt chán.
Xui cho hắn, cha hắn đang ngủ mà bị hắn chọc nên cảm thấy nhột nhột nên đã tỉnh dậy nhưng vẫn còn mơ màng.
Quay sang thì thấy hắn vẫn chưa ngủ liền hỏi trong tình trạng còn ngái ngủ: “Con làm..
gì đó, sao giờ chưa ngủ..
đi, thức khuya quá không tốt đâu” nói xong Trần Hạo liền xoay người rồi ngủ tiếp.
Nghe vậy Trần Nam cũng đành phải đi ngủ, nhìn bóng lưng của Trần Hạo trong lòng Trần Nam bỗng nhiên dâng lên một mong muốn, hắn muốn ôm.
Hắn muốn ôm tấm lưng to lớn đó, hắn muốn tìm lại cái cảm giác muốn được chở che mà hắn đã mất đi từ lâu.
Kiếp trước cha và mẹ của hắn do sống không hợp nhau nên đã li dị khi hắn chỉ mới tuổi, hắn sống với mẹ và hắn cũng mất luôn hai chữ “hạnh phúc”, tuy hai cha con vẫn gặp nhau nhưng không còn nhiều cảm giác thân thiết mấy.
Thế mà giờ đây cái cảm giác đó lại xuất hiện ở trên người đàn ông thân thiết huyết mạch mà xa cách linh hồn.
Tuy hắn vẳn cứ gọi cha nhưng chỉ do đống vai Trần Nam ở thế giới này.
Giờ này hắn không muốn thế nửa, hắn không muốn mất đi cảm xúc hạnh phúc lúc này, cái tình cảm gia đình gần như đã mất từ lâu.
“Đúng vậy! Mình thật ngốc mà, sao mà mình lại xem đây là một vở kịch mà diễn vai chính mình chứ.
Cuộc sống trước đây đã kết thúc, bây giờ là cuộc sống hiện tại.
Mình sẽ không để mất đi cái hạnh phúc này một lân nào nữa”
Trần Nam âm thầm quyết tâm vì hắn không muốn mất đi cái hạnh phúc mang hai chữ “GIA ĐÌNH”..