Rắc rối luôn tự tìm tới những lúc không ai ngờ tới.
Trong lúc hai cha con Trần Nam đang trò chuyện thì một đám người đang tiến tới chổ của hai cha con Trần Nam.
Đám người này toàn là các vị thiếu gia, công tử của các gia tộc lớn nhỏ của Vân Nam thành.
Đám người này được dẫn đầu là hai người thanh niên trạc tuổi với Trần Nam.
Nhưng biểu hiện khác với Trần Nam, nếu Trần Nam hồi hộp vì sắp tiến hành thức tỉnh còn hai thanh niên này này thì không hề coi trọng việc này một chút nào.
Trong khi Trần Nam trò chuyện vui vẻ hai người này lại mặt mày hậm hực, bực bội tức giận.
Thấy hai người có vẽ không vui nên một người trong đám liền lên tiếng an ủi.
“Hai huynh không cần tức giận như thế cứ để dành sức thức tỉnh cho tốt rồi muốn gì thì làm”
Một trong hai người lên tiếng: “Ngươi thì biết cái gì chứ ?” kèm theo đó là một cái trừng mắt đầy giận dữ.
“Vâng Huyền huynh nói đúng, đệ ngu muội không biết gì hết mong hai huynh chỉ bảo”.
Đám người này không ai khác chính là đám huynh đệ của hai anh em Vô Huyền – Vô Khuyết.
“Chỉ bảo, tất nhiên là phải chỉ bảo rồi”
Nói rồi Trần Vô Khuyết liền giơ chân lên rồi đá vào bụng của tên tiểu đệ này.
Hự
Tên tiểu đệ này liền bị đá ngã vào người xung quanh khiến cho mọi thứ trở nên huyên náo.
Tuy nhiên khi mọi người xung quanh thấy người gây chuyện là hai vị Trần thiếu thì họ không dám làm mọi chuyện to thêm
chỉ ra hiệu cho người xung quanh đừng can dự vào.
Thấy chưa hả giận hai anh em Vô Huyền – Vô Khuyết lao vào đánh tên tiểu đệ này một cách dồn dập mà không hề quan tâm tới người xung quanh.
Người này chỉ biết co người lại và bảo vệ những nơi hiểm yếu trên cơ thể rồi nằm chịu trận cho hai người kia đánh.
Không phải là không thể phản kháng mà là không dám.
Vì nếu phản kháng đánh lại này thì ai mà biết cha của hai tên này Trần gia chủ sẽ làm gì hắn và gia tộc hắn.
Thà mình hy sinh chút, chịu đau một chút một lát rồi mọi chuyện cũng qua.
Có thể nói mấy người này chịu làm huynh đệ của Vô Huyền – Vô Khuyết chỉ vì gia tộc của họ làm ăn với Trần gia, dựa vào Trần gia mà sống nên họ không thể nào làm phật ý của hai vị thiếu gia của Trần gia này được.
Mặc dù trong lòng cũng chẳng ưa hai người này một chút nào.
Bởi tuy là bị hai tên này đánh nhưng do hai anh em này suốt ngày chỉ biết ăn chơi sa đọa, tuy là cũng có tu vi với người ta nhưng trên thực tế thì thực lực thật sự có khi chỉ ngang ngửa người bình thường.
Không chỉ thế do toàn đi Vạn Hoa lâu để vui chơi nên trạng thái lúc nào cũng trong tình trạng thiếu sức mà còn bởi không lo tu luyện mà đi theo đường tắt để năng cao tu vi nên căng cơ cũng lỏng lẽo vô cùng.
Sau một hồi thì hai người cũng đánh xong.
“Hừ tạm tha cho ngươi”
“Còn không biết cảm ơn”
Hai anh em Vô Huyền - Vô Khuyết tự biên tự diễn.
“Đa tạ hai vị thiếu gia đã tha cho” tên tiểu đệ này vội vàng lên tiếng cảm ơn.
“Hừ còn biết điều hôm nay đừng để cho ta thấy mặt của ngươi.
Nếu ta thấy thì đừng có trách tại sao hai anh em ta mạnh tay”
Nói xong hai anh em Vô Huyền - Vô Khuyết quay đi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Mấy người khác cũng đi theo và cũng không nói gì vì đây là chuyện thường ngày nên không có gì lạ cả.
“Vâng thưa hai vị công tử đả chỉ bảo”
Event
Thấy hai huynh đệ Trần gia đã quay đi vị công tử này liền chậm rãi bồ dậy.
Nhưng nếu để ý thì hai mắt của người này đã nổi lên gân máu vì tức giận, hai hàm răng cắn chặt, bàn tay thì nắm lại vì tức giận và chảy máu không biết từ khi nào.
Nam nhi dưới đầu gối là vàng, chỉ quỳ trời quỳ đất cùng song thân.
Vốn là người mới và chưa gia nhập cái nhóm này được bao lâu nên người này cũng không rõ ràng lắm về tính cách của hai anh em Vô Huyền – Vô Khuyết.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy nhục nhã như vậy phải quỳ lạy hai tên rác rưởi hơn cả rác rưởi.
Hắn làm tất cả vì gia tộc mà thôi chứ hắn thực chất hoàn toàn coi thường hai tên thiếu gia này.
Bây giờ hắn mới hiểu vì sao trước đậy lúc nào phụ thân hắn cũng căn dặn phải luôn sống hai mặt trước người của Trần gia.
Sau khi đã trấn tỉnh lại hắn bắt đầu quay sang giải quyết hậu quả.
Tất cả người ở đây đều nhìn thấy và hiểu rõ mọi chuyện nên những người bị thương đều không làm khó hắn.
Cái nào đáng nhận thì nhận, cái nào không đáng thì họ bỏ qua.
Sau khi đã giải tỏa tinh thần của hai vị Trần thiếu trở nên tốt hơn.
Nhưng đang đi thì họ thấy Trần Nam và cha của hắn Trần Hạo.
“Trần Nam” Vô Khuyết lên tiếng gọi.
Trần Nam quay lại thì thấy người gọi mình là hai tên Trần Vô Huyền và Trần Vô Khuyết thì từ thâm tâm tỏ ra chán ghét từ nội tâm.
Hắn hoàn toàn quên mất là hai tên này có cũng cùng tuổi với hắn nên hoàn toàn có khả năng đụng mặt nhau.
Và nhất là hắn hoàn toàn quên mất việc hắn xem trong danh sách người thức tỉnh chó hay không hai người họ nữa chứ.
Nhưng Trần Nam lúc này hoàn toàn không phải lúc trước.
Không chỉ chán ghét, không có bất cứ cảm tình nào với hai người này hết.
Nhất là hoàn toàn không có chút gì gọi là sợ hãi hay cần lấy lòng với hai tên này hết.
“Chào hai vị thiếu gia không biết cơn gió nào đã đưa hai vị tới đây thế?” Trần Nam vui vẻ nói chuyện.
“Hazz ...!đệ nói gì thế hai anh em ta cùng tuổi với đệ mà thì dĩ nhiên là tới đây để tiến hành thức tỉnh rồi”.
“Đệ quên mất tại hai huynh hay đi chơi đêm nên đệ cứ tưởng là hai huynh lớn tuổi hơn đệ chứ”
Đến lúc này đám người tiểu đệ của hai anh em Huyền – Khuyết làm sao không biết là Trần Nam đang nói móc hai người Trần thiếu chỉ hai người họ là không biết mà thôi.
“Đệ nói vậy là sai rồi mình còn trẻ nên phải ăn chơi cho thoải mái không nên gò bó bản thân”.
“Tiếc thay đệ không có nhiều tiền như hai huynh đây nên đệ chỉ có thể ăn chơi như hai huynh được”.
Đám người đi theo hai anh em Vô Huyền – Vô Khuyết làm sao mà không hiểu ý của Trần Nam là hai tên này chỉ biết ăn chơi không lo cho tương lai của bản thân.
“Đi theo hai huynh đệ ta mà còn sợ không có tiền hay sao?”
“Đệ chỉ lo hai huynh vì đệ mà quá đà thôi”.
Trần Nam nói câu này như nói trúng tim đen của mấy người ở đây.
Họ anh em họ không lo thiếu tiền vì đa phần tiền là cả đám trả chứ hai người họ có phải lúc nào cũng đứng ra trả đâu.
Event
“Thật không ngờ đệ lại lo cho hai người bọn ta quá”
“Lúc nghe tin đệ bị thương nặng hai huynh bận quá không đến thâm đệ được”
“Đệ hiểu mà đệ cũng không trách hai huynh đâu.
Hai huynh cần phải chăm lo cho sức khỏe của mình hơn đó chứ nếu không có lỗi với Trần thúc lắm.”
.
.
Và cứ thế, cả bai người cứ lời qua tiếng lại nói chuyện trong rất vui vẻ nhưng nếu nghe kỉ thì tất cả những người ở đây đều nhận ra là từng câu từng chữ của Trần Nam nói ra đều móc mỉa, xỉa xói hai vị Trần thiếu.
Ngay cả Trần Hạo cũng không ngờ là con trai của mình lại nói chuyện ghê gớm như vậy.
Biết làm sao được kiếp trước hắn vốn không phải là người nói nhiều nhưng thấy các netizen bật chế độ đồ sát không biết bao nhiêu lần nên kiến thức về việc đâm chọt, chọc ngoáy cũng không phải dang vừa.
Nhưng cả hai vị Trần thiếu gia nhà ta thì phải mất một lúc thì mới hiểu ra là Trần Nam đang nói móc nói xỉa cả hai người
bọn họ.
“Trần Nam ý của ngươi là gì vậy hả?”
“Ta có ý gì đâu chỉ là do hai người nhạy cảm quá thôi”
Hai anh em Vô Huyền – Vô Khuyết cũng không quá ngốc đến nỗi có thể thông qua lời nói mà không nhận ra sự thay đổi của Trần Nam.
“Trần Nam chẳng lẽ nào ngươi đã thay đổi rồi”
Hazzz....
Trần Nam thở dài một cái rồi nói: “Con người mà rồi ai mà cũng phải thay đổi cả thôi.
Nhờ có hai huynh nên ta mới có cơ hội thay đổi như ngày hôm nay.
Chính ta cũng nên cảm ơn hai huynh một tiếng mới phải”.
Nghe Trần Nam nói hai anh em cũng cảm thấy có chút kì lạ.
“Cảm ơn hai vị Trần thiếu đã giúp ta nhận ra suốt thời gian qua ta đã ngu ngốc tới mức nào.
Cũng nhờ hai vị nói riêng và Trần gia nói chung mà ta mới thấy được cha ta quan tâm tới mức nào.
Cảm ơn các ngươi rất nhiều”.
Nói xong Trần Nam quay sang nói với Trần Hạo.
“Cha cũng sắp tới giờ rồi chúng ta đi trước đi, chuyện còn lại thì để người khác lo là được”.
Sau đó Trần Nam lôi Trần Hạo đi với tâm trạng hoang mang còn chưa hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Tất nhiên là kể cả hai vị Trần thiếu nhà ta cũng có chút hoang mang tới lúc Trần Nam đi rồi thì cũng chợt tỉnh lại.
“Trần Nam” cả hai người hét lên trong sự tức tối vì Trần Nam không hề cho hai người họ một chút mặt mũi nào.
Chính lúc này một người lên tiếng.
“Có gì đâu mà hét lên thế ai biểu hai người làm chuyện xấu với hắn làm gì cơ chứ”
“Kẻ nào nói đó?” Vô Huyền lên tiếng hỏi lại còn Vô Khuyết thì tìm kiếm xung quanh.
“Là ta”
Cả hai theo hướng của âm thanh phát ra thì thấy một người thanh niên bước tới phía sau đó cũng có một nhóm người đi theo.
“Là ngươi” cả hai người nhìn thấy người trở nên tức tối hơn cả Trần Nam.
Event
Người mà làm cho cả hai anh em Vô Huyền, Vô Khuyết trở nên tức giận như vậy không ai khác chính là tam công tử của Thái gia – Thái Chiến.
Nói đúng hơn còn có thể nói là tử địch, khắc tinh của hai người này luôn, lúc nào cũng như nước với lửa.
Chỉ cần gặp Thái Chiến là kiểu gì hai anh em họ cũng phải ăn quả đắng.
Lúc nãy trong khi Trần Nam nói chuyện với hai anh em Huyền – Khuyết thì để ý thấy vị tam thiếu gia này xuất hiện trong đám đông và đang hóng hớt nhiều chuyện.
Vốn dĩ là đang định tìm cách rời khỏi vơi tình trạng bớt ồn ào hơn, nhưng ngay khi thấy vị tam thiếu này thì quyết định tìm cơ hội cho vị tam thiếu này xử lý tử địch của mình.
“Là ta thì đã sao nào? Hai tên vô dụng nhà ngươi thì làm gì được ta hả? Muốn chiến thì nhào vô”
Nghe thấy Thái Chiến khiêu khích hai anh em Huyền - Khuyết không kìm nổi cơn tức giận nữa mà lao vào định dạy cho Thái Chiến một bài học.
Thế nhưng mà từ trước tới nay hai người bọn hắn đánh người mà không bị nạn nhân đánh lại chỉ vì họ chỉ vì sợ Trần gia nên mới chịu trận mà thôi chứ trên cơ bản hai người này không hề có tính y hiếp một chút nào.
Cũng chính vì thế mà trong vô thức cả hai người tự cho mình là mạnh nhất, giỏi nhất, tài năng nhất.
Nhưng hai người này quên mất một chuyện vô cùng quan trọng là nếu không có Trần gia ở sau lưng thì hai anh em này bị ăn đập từ hồi kiêp nào rồi.
Nếu như không việc hấp thụ tu vi của Trần Nam thì với tư chất rác rưởi của mình thì đừng có mơ mà có tu vi luyện khí tầng chứ đừng nói tới có cơ hội thức tỉnh thành công.
Nên chỉ sau vài giây thì hai anh em này đã bị Thái Chiến cho ngậm một đống hành.
“Đúng là rác rưởi.
Đánh hai người các ngươi chỉ làm bẩn tay của ta mà thôi”
Nói rồi Thái Chiến quay người đi mà không thèm điếm xỉa tới hai anh em Huyền – Khuyết đang nằm trên đất.
Thấy Thái Chiến bỏ đi và không để ý tới mình Vô Khuyết cảm thấy vô cùng tức giận.
“Ngươi đứng lại cho ta” Vô Khuyết hét lên.
Vừa hét lên xong đang định xông lên đánh thì bổng nhiên từ trong tay của Thái Chiến bổng nhiên có một cái gì đó xuất hiện một cách bí ẩn ở trước mặt của mình hiện ra mà không hề có gì báo trước.
Đó là một cây trường thương.
Vô Khuyết cảm thấy sợ hãi vì mũi thương nhọn hoắc đó chỉ cách mình chỉ vài cm, nếu mình mà lao lên thì mình chết là cái chắc.
“Ngươi đã thức tỉnh thành công” Vô Khuyết sợ hãi nói.
“Đúng vậy hai tháng trước ta đã thức tỉnh thành công, tuy là không được như chú Hạo nhưng ta cũng rất hài lòng về nó”
Người mà Thái Chiến gọi là “chú Hạo” chẳng ai xa lạ chính là Trần Hạo.
Tuy là thuộc về Trần gia nhưng mà Trần Hạo là người duy nhất trong Trần gia không bị câm ghét và được nhận sự tôn trọng nhất định của Thái gia.
Nói xong Thái Chiến quay người bỏ đi trong sự tức tối của hai anh em Huyền - Khuyết.
.....
Thức tỉnh thạch còn được gọi là hồn thạch
Tuy là nguyên hồn cần sử dụng hồn thạch để có thể thức tỉnh nhưng không phải lúc nào những viên hôn thạch cũng sẳn sàng để có thể hoạt động để tiến hành việc thức tỉnh.
Vì mỗi lần tiến hành thức tỉnh thì cần tiêu hao năng lượng nên sao khi sử dụng quá nhiều năng lượng thì hồn thạch cần ngừng một thời gian để có thể khôi phục.
Hồn thạch khôi phục năng lượng chủ yếu bằng linh khí có ở trong tự nhiên va quá trình này diễn ra trong khoảng thời gian dao động từ tới năm, và những viên hồn thạch này có thể hấp thu năng lượng từ những viên linh thạch để giảm thời gian khôi phục và có thể hoạt động trở lại.
Chính vì vậy mà hầu như tất cả những người chịu trách nhiệm trong coi hồn thạch đều lợi dụng việc này để kiếm chút linh thạch từ các gia tộc hay thế lực lớn có nhiều tiền.
Tuy nhiên nhầm tránh những viên hồn thạch này tiêu hao quá nhiều thì mỗi viên chỉ có từ tới suất đặc biệt và việc này cũng có thể nói là một cuộc ganh đua nhỏ giữa các thế lực.
.....
Còn về Trần Nam sau khi kéo cha mình đi chổ khác thì tìm ngay một chổ để nghỉ ngơi một chút trong lúc chờ đợi tới lượt của mình..