Lần này Trần Nam không sử dụng vũ khí nữa mà chuyển sang tay không với con hung khuyển này, bởi một lúc này hắn cảm thấy bây giờ lấy quyền cước đối phó với con hung thú này mới thích hợp nhất.
Từ lúc Trần Nam xuyên qua tới nay hắn thì chỉ luyện tập, rèn luyện thân thể bằng những bài tập thể dục mà thôi chứ chưa bao giờ động vào vũ khí như đao, kiếm hay luyện tập sử dụng mấy thứ đó một lần nào.
Nên lần chiến đấu này hắn cũng là lần đầu tiên sử dụng đao kiếm để chiến đấu và thắng một đám hung thú hoàn toàn thuộc về ăn may mà ra.
(Do tác giả muốn thế cho nó có chút tình tiết và cũng như để Trần Nam tăng cơ hội sống sót thêm một chút)
Thế nhưng với con hung khuyển này lại hoàn toàn khác với mấy con kia.
Còn này không chỉ mạnh mà còn giảo hoạt hơn mấy con kia nhiều.
Tuy là trận chiến lúc nãy Trần Nam có vẽ chiếm thế thượng phong nhưng thực tế là Trần Nam chỉ có thể cù nhây với nó mà thôi, chứ đừng nói tới làm tổn thương được nó.
Không phải không thể mà là hoàn toàn không có cơ hội ra tay.
Thế mới nói con hung khuyển này đã cảm thấy Trần Nam là một kẻ khó xơi nên ngay từ đầu nó đã không có ý định dùng toàn lực để xử lý Trần Nam, mà nó chỉ chờ cơ thích hợp nhất để có thể bộc phát hết toàn bộ sức mạnh.
Cũng có thể nói điểm mạnh của nó không phải là sức mạnh mà sức bền trong chiến đấu.
Bởi trong huyết mạch của nó có một phần là huyết của bạo địa ma lang.
Một trong những ma thú nổi tiếng về sức bền thể lực và khả năng chiến đấu trong một thời gian dài.
Nhưng Trần Nam cũng đâu có vừa.
Với tư cách là người xuyên việt và hơn hết là sở hữu ngón tay vàng thì làm sao mà có thể chịu thua một cách dễ dàng và chết lần hai một cách lãng xẹt như thế chứ.
Với lại hắn có [Thiên địa hô hấp huyền công] đang tự hành vận chuyển làm cho linh khí xung quanh làm cho hắn cảm thấy dễ chịu và thể lực hồi phục nhanh chóng.
Không những thế trong [Túi đồ] của hắn còn mấy viên hồi huyết đan vẫn chưa sử dụng.
Nên nói tóm lại là cuộc chiến của sức bền và sức chịu đựng của cả hai.
Chỉ cần một bên không còn chịu nổi mà ngã xuống là coi như thua.
Cũng chính vì thế mà với trận chiến mang tính quyết định này Trần Nam không còn sử dụng vũ khí nữa bởi bây giờ mà có lấy vũ khí ra đánh thì cũng chẳng thể lấy thêm bao nhiêu lợi thế có khi bị rơi vào tình thế bất lợi.
Nên hắn chỉ còn nước đặt cược vào thứ quen thuộc nhất đối với đối với bản thân của hai đời đó là quyền cước.
Và cứ như vậy cả hai lao vào nhau một người một thú mà chiến đấu.
Ngươi tặng ta một cú cào thì ta tặng cho ngươi một cú đấm.
Ngươi cắn ta một cái ta tặng cho ngươi một cú lên gối.
Ngươi lấy đầu hút ta một cái ta tặng cho ngươi một cú đá.
Nói chung là mọi kĩ thuật đánh lộn mà hắn biết ra để đánh trả lại con hung khuyển này.
Cứ như thế cả hai cứ tấn công theo kiểu ăn miếng trả miếng hoàn toàn không có một chút phòng vệ nào.
Không ai có thể chiếm thượng phong nhưng cả hai quyết không lùi dù chỉ một tất.
Con hung khuyển không thể lùi lại phòng bị hay tránh né vì càng đánh nó càng thấy tên nhân loại này càng khó nhai.
Trong suốt cuộc chiến không ít lần xém chút nữa là tên nhân loại này thành công trốn thoát khỏi nó rồi.
Không chỉ có thế tên nhân loại này theo nó cảm nhận thì khí tức của tên này không ngừng mạnh lên, nếu nó có thể ăn thịt tên này thì nó có thể có đủ năng lượng để tăng cấp thành ma thú thì một chút thương thế này cũng đáng.
Nên nó càng quyết không thể bỏ qua tên nhân loại này và cho tên này có cơ hội chạy thoát khỏi nó.
Còn Trần Nam thì cũng như vậy cũng không thể phòng bị hay né tránh mà chỉ có thể tấn công.
Lấy tấn công làm phòng thủ.
Vì chỉ có tấn công thì Trần Nam mới có thể không rơi vào thế phòng bị khó mà tìm được cơ hội trốn thoát.
Sự thật đã chứng minh là lựa chọn của Trần Nam là một lựa chọn chính xác.
Không ít lần hắn đã có cơ hội trốn thoát nhưng lại không thành công trong việc chạy thoát thân, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không có cơ hội để có thể chạy thoát.
Tuy là cuộc chiến này ngày càng khó khăn nhưng nó cũng vô tình ma luyện cho Trần Nam khả năng chiến đấu một cách tốt nhất.
Bản thân Trần Nam cũng nhận ra một chút thay đổi nhưng vì đây là trận tử chiến nên Trần Nam cũng không rãnh mà để ý tới.
Nhờ vào trận chiến này mà kĩ năng chiến đấu cũng dần dần hoàn thiện một cách chậm rãi, ý thức chiến đấu, nhận thức về xung quanh, ý thức phản xạ cũng được nâng cao lên một chút.
Lúc này đây Trần Nam và con hung khuyển này đều thở hồng hộc vì mệt.
Event
Trần Nam lấy tay lau đi vết trên miệng sau đó lấy một viên hồi huyết đan ra để hồi phục lại thương thế.
Chỉ trong vài giây
mọi thương thế đều phục hồi lại như cũ.
“Không khổ danh là hệ thống xuất phẩm đúng là không thể chê vào đâu được” Trần Nam cảm thán.
Không phải nói chứ tuy cái là hệ thống này có vẽ không đáng tin cậy nhưng cũng có một chút lương tâm vì đã để lại cho mấy viên đan dược chất lượng cao với khả năng hồi phục cực mạnh chỉ cần không phải thuộc dạng đức lìa ra khỏi cơ thể thì cũng có thể hoàn toàn hồi phục lại như không có gì.
Cũng chính nhờ vào mấy viên đan dược này mà Trần Nam mới có thể trụ cho tới giờ.
Sau khi thương thế đã hoàn toàn hồi phục Trần Nam một lần nữa chậm rãi tiến vào thế thủ để chuẩn bị cho cuộc chiến.
Thế nhưng địa hình lại không cho phép cuộc chiến diễn ra lâu hơn nữa.
Tầng này vốn làm hoàn toàn bằng gỗ nên theo thời gian thì nó đang bắt đầu xuống cấp.
Tuy là có thể chịu thêm một thời gian khoảng vài năm nữa thì mới bị hư.
Nhưng trận chiến của Trần Nam với con hung khuyển này đã vô tình đẩy giới hạn cuối cùng.
Crắccccccc
Sàn gỗ của tầng hai không còn chịu nỗi nữa mà sụp xuống kéo theo Trần Nam và con hung khuyển này cùng rớt theo.
Tuy chỉ có vài mét nhưng chấn động cũng khá mạnh.
Cả hai rớt xuống tuy là bị thương khá nặng nhưng tạm thời cũng không nguy hiểm lắm về tính mạng.
Sau vài phút Trần Nam cố gắng tỉnh táo lại rồi kiểm tra thân thể một chút và cố gắng xử lý sơ mấy vết thương trong đau đớn.
Sau đó Trần Nam liền lấy mấy viên hồi huyết đan ra và sử dụng ngay lập tức.
Vài giây sau thương thế đã lành nhưng đau đớn vẫn còn.
Trần Nam cảm thấy cả người ê ẩm hết, tuy có giảm đi đôi chút so với lúc nãy nhưng vẫn khó mà vẫn trọng phạm vi chịu được.
Trần Nam lùi lại một chút dựa vào tường rồi ngồi xuống nghĩ ngơi một chút cho bớt đau chứ giờ đây hắn khó mà chạy được.
Tình trạng của Trần Nam là còn chút may mắn chứ con hung khuyển mới là xui xẻo.
Từ đầu đến cuối nó chỉ có dựa vào mỗi thân thể trâu lì và kinh nghiệm chiến đấu của bản thân mà thôi, ngoài ra thì cũng chẳng còn gì nữa hết.
Cũng chính vì thế mà nó hiện tại trong vô cùng thê thảm.
Không chỉ thương thế đầy mình mà sức lực cũng chẳng còn lại bao nhiêu tuy chỉ toàn bị mấy đòn tấn công dạng dấm đá đánh trúng nhưng tích tiểu thì cũng thành đại mà thôi.
Bị Trần Nam chơi chiến thuật câu giờ để mài nó một cách từ từ, làm cho nó cũng chẳng có cơ hội để cơ thể có dịp khôi phục hay nghĩ ngơi gì hết.
Tình trạng hiện tại của nó chẳng khác Trần Nam là bao, nhưng Trần Nam thì đan dược hồi phục còn nó thì chỉ có mõi cái thân của mình mà thôi.
Nó có phần hối hận rồi.
Hối hận vì ngay từ đầu tuy đã dốc toàn lực tấn công nhưng bị hụt và bị Trần Nam đánh trã lại thì tiếp theo chỉ cần tiếp dồn hết sức tấn công vài lần nữa là có thể thành công rồi.
Đã có thể xử lý tên này rồi và đưa tên nhân loại này vào bụng chứ không phải phải rơi vào tình trạng thê thảm như thế này.
Nó vô cùng tức giận.
Chưa bao giờ nó thê thảm như vậy.
Nhưng nó lại quên mắt một chuyện là nếu nó chịu ra tay cùng với bọn tiểu đệ thay vì sai xử đám tiểu đệ sử lý thì giờ này nó cũng không bị thê thảm như vậy.
Cũng nhờ vào cơn tức giận làm cho nó tạm thời quên đi đau đớn của bản thân mà từ từ đứng dậy.
Tuy là tạm thời quên đi đau đớn nhưng cơ thể lại khá thành thực với tình trạng hiện tại.
Con hung khuyển này dứng dậy với bốn cái chân rung rung làm cho người ta nhìn vào thấy nó có thể đổ bất cứ lúc nào.
Nó nhìn chầm chầm vào Trần Nam với vẽ mặt vô cùng tức giận, hai con mắt đỏ ngầu giống như đang điên dại.
Nó dóc toàn bộ sức lực cuối cùng của mình vào lần tấn công này với cái miệng mở to nhất có thể.
Event
Trần Nam nhìn thấy tất cả nhưng tỏ ra bất cứ không phản ứng gì.
Bới Trần Nam chỉ đang chờ thời cơ mà thôi.
Và thời cơ này cuối cùng này cũng đã đến để hắn có ra tay kết liễu con hung khuyển này rồi.
Ngay khi con hung khuyển lao gần tới chổ của mình thì Trần Nam cũng nhanh chóng đứng dậy và cũng lao tới con hung khuyển.
Ngay vào lúc cả hai sắp va vào nhau thì Trần Nam né ngay lập tức và đồng thời lấy ra một cái quần từ trong [Túi đồ] ra rồi ụp ngay vào đầu nó kiến cho con hung khuyển này cảm thấy bị bất ngờ.
Và do bị bất ngờ nên nó cảm thấy bối rối và không biết phải làm gì vì không thấy đường nữa rồi lao ngay vào tường và bị choáng váng.
Trần Nam chớp ngay tời cơ đó leo lên người con hung khuyển cột gút dây lưng quần lại không cho nó tuộc ra khổi đầu của con hung khuyển.
Rồi nhanh hết mức có thể lấy hai cái ống quấn quanh cổ và siết cổ nó hết mức có thể.
Con hung khuyển cảm thấy khó thở cố gắng giẫy giụa hết mức để thoát theo cái bản năng sing tồn
Nhưng Trần Nam làm sao cho phép để nó thoát cơ chứ, con hung khuyển càng giẩy giụa bao nhiêu thì Trần Nam càng siết chặc bấy nhiêu.
Trần Nam không giám buôn lỏng dù chỉ một giây.
Sau một lúc thì bản thông báo xuất hiện thì Trần Nam mới dám thả lỏng.
[Giết chết một con Boss hung khuyển cấp nhận điểm kinh nghiệm]
Sau đó một bản thông báo khác liền hiện ra trước mặt Trần Nam.
[Nhiệm vụ ẩn tàng: Diệt boss.
Mô tả: Đã có bầy đàn yêu thú thì tất nhiên cũng phải có boss.
Túc chủ muuon bảo toàn mạng sống thì hãy cố mà diệt nó đi nhé.
Mục tiêu: Đánh bại người hay sinh vật là boss của xung quanh nơi mình đang sinh sống.
Số lượng: / .
Thời hạn: Cho tới khi túc chủ hoàn thành việc thức tỉnh nguyên hồn.
Phần thưởng: điểm kinh nghiệm, hoàn thành tầng công pháp bất kì.
Trừng phạt thất bại: Không có trừng phạt.
Túc chủ có muốn nhận phần thưởng của nhiệm vụ ẩn này hay không?]
Nhìn thấy bản thông báo Trần Nam không thể vui hơn nữa.
Đúng là đang cần gì thì ngay lập tức có cái đó.
“Nhận phần thưởng”
Ngay khi hô lên Trần Nam liền cảm nhận mộ luồng nước ấm chảy vào cơ thể làm cho tu vi của bản thân tăng lên nhanh chóng.
Chỉ vài giây sau Trần Nam cảm thấy cả cơ thể của mình như được tiếp thêm sức mạnh, sức mạnh không ngừng tuôn trào từ bên trong.
Các vết thương trên cơ thể cũng khôi phục hoàn toàn.
Trần Nam âm thầm cảm nhận tu vi của mình.
“Đây là đột phá tu vi.
Vậy là tu vi của mình đã trở thành luyện khí cấp rồi”
“YEARH.....!Tuyệt quá đi mất”
Nhưng Trần Nam chưa vui mừng được bao lâu thì nhận ra một việc làm cho hắn khóc không ra nước mắt.
“AAAA.....!Chẳng phải chỉ cần là qua ngày mai thì mình đã có tu vi luyện khí cấp có khi là cấp luôn rồi ....!AAAAA”
“Ngu quá đi mà”
Trần Nam than vãn vì nếu lúc nãy mình chịu ở nhà ngày hôm nay và ngày mai mới ra thì có lẽ bản thân không phải gặp chuyện này rồi.
Cho dù có gặp mấy chuyện như vậy thì cũng đã có thực lực nhất định mà đối phó chuyện này dễ dàng hơn rồi.
.......
Sau một hồi than trời trách đất vì cái tội ngu của mình mà xém làm bản thân ra đi lần hai thì Trần Nam cũng chịu chấp nhận hiện thực và bất đầu dọn dẹp chiến trường.
Event
Trần Nam bước ra khỏi căn nhà và đi tới chổ mà mình lúc nãy đã ném mấy món đồ bằng gỗ trong lúc chạy.
Thế nhưng lúc Trần Nam quay đi và biến mất dạng thì có một cái bóng nhỏ lao vào bên trong nhà một cách nhẹ nhàng mà không hề phát ra tiếng động nào.
Tuy là Trần Nam không có phát hiện ra cái bóng đen này nhưng hắn lại phát hiện ra một chuyện khác khá là kì lạ trong khi đang dọn dẹp.
Đó là hầu như tất cả xác chết của mấy con hung khuyển vừa có dấu hiệu bị đè bởi vật nặng và có dấu vết của việc bị một con gì đó ăn vậy.
Tuy là rất muốn kiểm tra kỉ hơn nhưng Trần Nam không có kinh nghiệm trong việc xét nghiệm tử thi với lại hắn cũng chẳng muốn động vào mấy cái thứ nhầy nhụa, máu me như thế này.
“Thôi bỏ đi, chắc không có gì ghê gớm lấm”
Không nghĩ ra được gì Trần Nam tiếp tục làm việc của mình.
Cũng không mất quá nhiều thời gian vì Trần Nam toàn nén tất cả mọi thứ vào trong [Túi đồ] cho nó lẹ và gọn gàng.
Sau một lúc thì mọi việc cũng xong.
Ngay lúc này thì Trần Nam liền nhớ tới một việc quan trọng đó là mấy con yêu thú cấp thấp thường có thối quen ăn một số bộ phận ẩn chứa năng lượng trên cơ thể của mấy yêu thú cấp cao hơn để bổ xung năng lượng cho bản thân nhầm cho việc tiến cấp.
Nghĩ tới đây Trần Nam liền xám mặt lại, chợt nhớ tới chuyện gì đó.
Vội chạy hết mức trở lại thì đã quá muộn.
Lúc Trần Nam chạy tới thì hắn nhìn thấy một con thú có vẻ giống với một con sói với màu lông đen pha xám đang cấm đầu vào thi thể của con boss hung khuyển và ăn một cách say sưa.
Trần Nam vội lấy một thanh đao từ trong [Túi đồ] ra và lao tới chổ của con sói nhầm ngăn nó tiếp tục ăn.
Con sói mãi ăn nên không kịp nhận ra sự hiện diện của Trần Nam, tới lúc nó nhận ra thì đã quá muộn.
Đã có kinh nghiệm từ trước Trần Nam lấy đao chém ngay vào phần bụng của con sói.
Tuy là Trần Nam chém trúng nhưng do thanh đao này không còn bén một chút nào với lại cùng với khả năng phản ứng nhanh của bản thân đã giúp nó thoát chết, nhưng vẫn nó vẫn bị Trần Nam tặng cho nó một vết thương ở bụng.
Tuy bị phá nhưng nó vẫn kịp lôi trái tim của con boss hung khuyển ra ngoài và nhìn kẻ tấn công.
Đối với đa phần yêu thú cấp thấp thì trái tim là nơi chứa nhiều năng lượng nhất và bổ nhất.
Nên chính vì vậy mà con sói này cho dù có bị thương thì cũng ráng lôi trái tim của con boss hung khuyển ra cho bằng được.
Nó nhận ra Trần Nam.
Không để ý tới thương thế của bản thân nó vội vàng nuốt trái tim của con boss hung khuyển vào bụng.
Vì nó biết với tình trạng hiện tại thì hoàn toàn không có cách nào đối phó được cái tên nhân loại này.
Nên nó quyết định nuốt trái tim của con boss hung khuyển cho dù không thể tiến hóa thành ma thú thì ít nhất cũng khôi phục lại thương thế và có thể có đủ sức mà xử lý tên nhân loại này.
Ngay khi vừa nuốt vào bụng thì nó liền cảm thấy một nguồn năng lượng loan tỏa ra khắp cơ thể, sức mạnh không ngừng tăng lên, vết thương cũng bất đầu hồi phục nhưng khá chậm.
Không chỉ sức mạnh mà cả cơ thể không ngừng tăng lên.
Cứ như số phận muốn trêu đùa Trần Nam vậy.
Chỉ với nguồn năng lượng có hạn còn sót lại của con boss hung khuyển kết hợp với huyết mạch của một con ma lang đang có trong người đã giúp cho nó thăng tiến trở thành ma thú.
Chì sau vài phút mọi thứ cũng kết thúc, giờ đây ở trước mặt của Trần Nam là một con ma lang chân chính vừa mới tấn cấp.
với một bộ lông đen tuyền và một khuôn mặt dữ tợn.
Trần Nam cảm thấy khá áp lực, nhưng vẫn có gắn trấn tỉnh lại bản thân và tự nhủ.
“Bình tĩnh nào, con này chỉ mới tắng cấp thành ma thú thôi với lại nó còn bị thương nữa nên chắc chắn không mạnh hơn mình nhiều lắm đâu”
Nhưng Trần Nam đã phạm một sai lầm lớn trong việc đánh giá sức mạnh của bản thân với con ma lang này và kết quả như thế nào thì chắc ai cũng biết rồi..