Nghe thấy vậy Trần Nam liền tươi tỉnh trở lại như gặp được một phao cứu sinh trong thời khắc sống chết vậy.
Nhưng với việc làm sống hai đời thì hắn nhanh chóng nhận ra nếu cách này có thể giúp hắn thì tại sao hắn lại không biết.
“Cách nào vậy cha, sao trước giờ con chưa nghe thấy lần nào” Trần Nam nhanh chóng hỏi Trần Hạo.
“Thực ra cách này con cũng đã trải qua một lần rồi, cũng vì lần đó mà con xém tý nữa mất mạng rồi” Trần Hạo nói ra với một giọng điệu buồn bả và xen lẩn một chút tức giận.
“Trải qua một lần, xém tý nữa mất mạng...!Lần nguy hiểm tới tính mạng gằn đây nhất là....” Trần Nam suy nghĩ một chút nhưng chỉ vài giây ròi hắn ho lên: “Bị tước đoạt tu vi”
“Đúng vậy” Trần Hạo liền lên tiếng như khẳng định chính xác điều mà Trần Nam đang suy nghĩ.
“Hay nói đúng hơn là truyền công, truyền chân khí của bản thân mình cho một người chưa tu luyện thì sẽ giúp họ dễ cảm nhận linh khí hơn, nhưng có vài bất cập nên ít có ai lại làm việc này”.
“Vì sao vậy cha ?”.
“Thứ nhất điều này cần người tu vi thấp khoảng tầng của luyện mạch của tu sĩ và luyện thể đối với võ sĩ.
Vì ở tu vi nầy thì chân khí trong cơ thể của họ không quá nhiều mà làm hại đến người cần truyền nếu lở tay không kiểm soát được”
“Thứ hai việc này chỉ như hướng dẩn nên nhiều người chọn truyền tu vị của mình hay cướp tu vi người khác sẽ nhanh và dễ hơn truyền công dạng hướng dẩn”.
Trần Hạo từ tốn giải thích nhưng còn vài điều nữa mà ông không nói ra vì sợ con mình lo lắng.
Event
“Cũng may tu vi hiện tại của cha là luyện thể tằng nên có thể giúp con, mà chắc con cũng mất nhiều thời gian đâu nhỉ” Trần Hạo vừa cười vừa nói.
“Nếu cha đã nói như vậy thì con cũng thử xem sao”, Trần Nam quyết định làm theo cách này.
“Ít nhất thì nó cũng đơn giản hơn việc tự mình mày mò mọi thứ” Trần Nam thầm nghỉ.
Thấy con mình đồng ý Trần Hạo cũng không nói gì thêm liền lên giường và bất quá trình truyền công của mình.
Trên giường mỏi người ngồi một bên đầu giường, Trần Nam thì trở lại tư thế tu luyện, đưa lưng về phía Trần Hạo và hít thở đều cho bớt căng thẳng, còn Trần Hạo thì bắt đầu vận chuyển chân khí trong cơ thể và đặt hai tay lên lưng của Trần Nam.
“Cha bất đầu đây”.
Sau khi nghe xong câu nói của Trần Hạo, Trần Nam ổn định trở lại và gặt đầu ra hiệu.
Ngay sau đó dùng chân khí từ Trần Hạo bắt đầu tràn vào cơ thể Trần Nam, và từ từ lan toả ra khắp cơ thể rồi theo các lỗ chân lông lan toả ra ngoài.
Khi chân khí của Trần Hạo tràn vào cơ thể, Trần Nam cảm thấy có một luồng khí chạy vào cơ thể khiến cho hắn cảm thấy hơi khó chịu giống như có một dàn kiến bò khắp cơ thể, tuy cảm thấy khó chịu nhưng cũng rất ấm áp, sau khi lan khắp cơ thể thì Trần Nam cảm thấy mình như một quả bong bóng bị xì hơi, thấy vậy tâm trạng của Trần Nam vô cùng hoảng loạn và hơi nhút nhít.
Trong quá trình truyền công Trần Hạo không ngừng chú ý tới tình trạng của Trần Nam, thấy con mình hơi dị động liền hỏi: “Con sao vậy khó chịu ở đâu à ?”.
“Con không sao chỉ có điều hơi ngứa, và chân khí mà cha truyền cho con nó đang thoát ra ngoài con nên làm gí đây cha?” Trần Nam nói trong hoảng loạn.
Nghe vậy Trần Hạo liền thở một hơi vì mọi chuyện vẫn ổn, rồi nói: “Con cảm thấy ngứa là chuyện thường, với cơ thể chưa tu luyện mà tiến hành truyền công thì sẽ không thích được nhưng sau vài lần sẽ quen thôi.
Còn chân khí thoát ra là chuyện hiển nhiên, luyện khí là quá trình tích trữ linh khí trong cơ thể tạm thời nên đối với người chưa tu luyện thì làm sao mà giử lại được, nên bị thoát ra mới không có gì lạ”
Event
“Sau khi thoát ra ngoài thì chân khí sẽ biến trở thành linh khí và hoà vào thiên địa.
Con nên lợi dụng lúc này để cảm nhận linh khí là tốt nhất”.
Nghe Trần Hạo giải thích Trần Nam liền ‘dạ’ rồi bất đầu cảm nhận linh khí xung quanh.
Quá trình diễn ra củng không lâu lấm chỉ khoảng phút liền kết thúc.
Trần Hạo liền thu hồi chân khí của mình rồi hỏi: “Thế nào rồi con, có thể cảm nhận được gì không?”.
Nghe Trần Hạo hỏi, Trần Nam liền quay lại và nói: “Vẫn chưa được cha”.
Đồng thời nhận thấy tình trang mệt mõi mồi hôi nhễ nhải trên gương mặt của Trần Hạo.
“Cha chắc mệt rồi, cha nghỉ đi để con đi lấy khăn lau.
Nói rồi Trần Nam liền lấy khăn và một cái chậu nhỏ ở trong phòng rồi cầm đèn đi nhanh ra ngoài múc một ít nước cho Trần Hạo lau cho nó thoải mái.
Sau khi lấy nước xong Trần Nam liền vào trong phòng thì Trần Hạo nằm trên lăn trên giường ngủ từ lúc nào, ngủ say như chết hắn thử lay Trần Hạo dậy nhưng bất khả thi.
Thấy đã lở múc nước rồi nên hắn quyết định lau sơ cho Trần Hạo luôn.
Trần Nam cởi áo ngoài của Trần Hạo ra thì thấy nó đã ước nhẹp bởi mồ hôi, Trần Nam liền vủ áo vài cái mong rằng mồ hôi văng bớt sau đó treo lên giá treo đồ cho khô bớt.
Sau đó Trần Nam cũng cởi luôn cái áo lót hiện đang dính sát vào cơ thể của Trần Hạo bởi thấm quá nhiều mồ hôi.
Khi Trần Nam cởi áo lót trong của Trần Hạo ra thì hắn nhận thấy trên người cha mình có một cô thể săn chắc như những người tập thể hình mà các chị em hằng yêu thích, tuy có hơi gầy những vẫn khá hoàn mỹ và được tô điểm bởi khá nhiều vết sẹo khắp người từ những vết sẹo đã dần mờ đi theo thời gian cho đến những vết vẫn còn mới.
Có những vết sẹo giống với vết thương do yêu thú gây ra và do vũ khí.
Tại sao trên cơ thể cha hắn có nhiều vết sẹo như vậy thì cho dùng đầu gói nghĩ cũng ra lý do vì ‘KHÔNG CÓ TIỀN’.
Vì không có đủ tiền để mua dan dược nên đành phải thảo dược cầm máu và đợi cho vết thương lành một cách tự nhiên.
Event
Bây giờ hắn mới thấy người cha ở thế giới này của mình đã vất vả chịu khổ vì đứa con này và vì cái Trần gia này nhiều tới mức nào.
Tuy là mang tiếng con của gia chủ nhưng phải làm nhiều việc kể cả của gia nhân và gần như không có tiếng nói trong gia tộc nên có thể nói là có thân phân còn thấp hơn hạ nhân.
Trong Trần gia mỗi người tới cuối tháng đều nhân đựơc một khoản tiền để tiêu dùng cho việc sinh hoạt hay tu luyện, tuỳ vào thứ bậc hay tu vi mà nhân được mức tiền khác nhau, nhưng cha hắn từ tới nay chỉ nhận được lượng vàng.
Tuy thấy lượng là khá nhiều nhưng chất so với thu nhập hằng ngày của Trần gia mà nói thì chẳng khác nào chín trâu mất chưa tới một sợi lông.
Ngay cả hạ nhân cũng không bằng vì hạ nhân làm việc trong Trần gia có mức lương thấp nhất cũng lượng vàng một tháng.
Mà đôi khi còn không dược nhận mà không thể nói gì hơn
Mà với giá cả mọi thứ tại Vân Nam thành này thì không hề rẽ một chút nào, dù có tiết kiệm chi li tới đâu thì cũng chỉ khoảng một tuần là hết.
Nên có thể thấy từ trước tới giờ tài nguyên tu luyện toàn do Trần Hạo tự mình tìm lấy, kể cả tiền thuốc chữa trị cho hắn cũng một mình ông tự tìm bằng tất cả khả năng của mình.
Vì vậy có thể nói cha hắn ở trong Trần gia chẳng khác nào một nô lệ không chính thức bị bốc lột sức lao động mà không thể phản kháng.
Việc cha hắn mặc dù bị phế và không còn giá trị gì nữa mà vẫn chưa bị đuổi khỏi gia tộc mà chỉ bị tống ra nơi không ai chú ý trong lãnh địa của gia tộc có lẽ là chủ ý gia chủ hiện tại muốn cha hắn chăm sóc hắn trong hoàn cảnh tồi tàn so với gia tộc nhầm hung đúc tinh thần tu luyện chờ ngày để cướp đoạt.
Càng nghĩ Trần Nam càng tức giận nhưng cũng nhanh chóng nguội đi vì hắn biết có tức giận thì cũng không thay đổi được gì nên hắn liền thôi nghĩ và bất đầu lau cho Trần Hạo.
Từ khi bắt đầu lau cho tới khi lau xong thì Trần Hạo cũng không tỉnh lại một lần nào, sau khi lau xong phần thân trên của Trần Hạo rồi nhìn xuống quần của Trần Hạo cũng có ý định lau khắp người nhưng rồi lại thôi.
“Lau nhiêu đó đủ rồi, chắc không cằn lau phần dưới đâu nhỉ”.
Nói xong Trần Nam liền nhanh chóng dọn dẹp để đi ngủ vì trời đầu về khuya.
Sau khi dọn dẹp Trần Nam cũng leo lên giường ngủ với Trần Hạo, rồi ngủ cho tới sáng..