Một lúc sau Cố Tuyết Lam mới về nhà, cởi áo choàng đưa cho người giúp việc: “Cơm tối làm đến đâu rồi?”
Người giúp viện nhận áo: “Theo phân phó của phu nhân đã làm xong, đều là món Nhị thiếu thích ăn, bây giờ có dùng luôn không ạ?”
Giày cao gót của Cố Tuyết Lam gõ lên sàn nhà lát đá cẩm thạch, đèn trần lung linh chói mắt chiếu xuống sàn như đang bước trên ánh sáng. Cô đi lên mấy bước, chợt khẽ ngừng, quay về hướng ngược lại, vừa đi vừa nói: “Cô lên lầu gọi thằng bé đi.”
Tạ Du đứng trong phòng tắm, cả người ướt đẫm, nước xối từ đỉnh đầu xuống, hơi nóng mờ mịt không ngừng phả lên bốn vách tường bằng thủy tinh.
Điện thoại cạnh bồn rửa tay rung lên bần bật.
Cậu chậm rãi nhắm mắt, xối người lại lần cuối, bên tai vang lên hai tiếng gõ cửa, ngay sau đó là giọng nói dè dặt của người hầu xuyên qua cánh cửa đều đều truyền vào: “Nhị thiếu, đã tới giờ ăn cơm.”
“Tôi không muốn ăn.”
“Việc này… Nhưng phu nhân đã…”
Tạ Du mở mắt, lặp lại lần nữa: “Không thấy ngon miệng, không muốn ăn.”
A Phương mới đến Chung gia được hai năm, không lâu lắm, dù nói chuyện hay làm việc vẫn còn nơm nớp lo lắng chỉ sợ xảy ra sai sót. Khi cô tới dù chưa được gặp ai đã nghe không ít lời đồn đại liên quan đến Chung gia.
Người ta kể ngọn nguồn từ khi vị Chung phu nhân kia qua đời vì tự sát, chưa được mấy năm, ông chủ họ Chung đã lấy về một phụ nữ khác. Người tên Cố Tuyết Lam này, không một ai biết đến, khi tới còn mang theo cục nợ, một lớn một nhỏ. Người phụ nữ ấy ngồi lên vị trí Chung phu nhân, ngồi vững vàng là đằng khác, mặc kệ người đời cười chê ra sao cũng chưa từng một lần ngã xuống.
Chỉ tội vị đại thiếu gia nhà họ Chung, không có mẹ còn phải trơ mắt nhìn người khác đăng đường nhập thất.
Khi quay lại, người giúp việc không biết báo lại thế nào, chỉ cúi đầu đứng bên cạnh bàn ăn, không dám nói một chữ.
Cố Tuyết Lam nhìn vẻ mặt của người giúp việc cũng đã hiểu rõ, cô cầm đũa, tỏ vẻ không buồn để ý: “Muốn ăn hay không, đến lúc nó khác đói bụng… Thôi cô xuống trước đi.”
Tạ Du mặc quần áo tử tế, tóc còn ướt nước, định xem thử trò chơi thần bí kia download đến đâu rồi, mở lên kiểm tra lại thấy tất cả đều là thông báo tin nhắn của Wechat, nhìn xuống dưới thậm chí còn không thấy thanh theo dõi tiến độ download trò chơi đâu nữa.
Một group chat tên “Đừng có mà chém chém giết giết”, báo tin nhắn lên đến +.
[Vương tử Lôi quán đồ nướng]: Trời má, may mà thằng cha đó còn biết thức thời, con mà gặp lại gã, gặp một lần đánh một lần.
[Ba của Lôi Tử]: Con trai ngoan! Có khí phách!
[Má của Lôi Tử]: Đánh cho nó khỏi đứng dậy luôn, huênh hoang được mấy tháng tưởng mình là đại ca thật á.
…
Người một nhà Chu Đại Lôi thật là chỉnh chỉnh tề tề.
Tạ Du kéo lên trên, cơ bản đều có nội dung giống nhau.
Mặc dù tên Hổ ca kia đã bị mọi người chung tay trừng trị nhưng đến giờ vẫn còn bị bêu riếu trong group chat của nhân dân quần chúng phố Hắc Thủy.
Những năm này phố Hắc Thủy không ngừng phát triển, người đến người đi, có rất nhiều hộ gia đình mới chuyển vào. Trong nhóm này đều là hàng xóm của khu phố cũ từ mười mấy năm trước, khoảng mấy chục người, thân quen như người một nhà.
Ngày xưa Lôi Tử chuyên môn đi phá làng phá xóm cùng cậu, từ khi có nhóm chat này, lén lút làm gì cũng bị phát hiện.
Cúp học chạy đi ngồi quán net, ông chủ quán net câu trước vừa cười hì hì “Gan càng to trời càng rộng, chú rất khâm phục tinh thần trốn học của mày, không như bọn trẻ con khác”, câu sau đã quay đầu nhân lúc Lôi Tử cầm chuột khám phá các thể loại game HD mà lén @ ba má thằng bé, mách: Con trai chú thím không lo lên lớp còn chạy đi chơi game nè!
Ba má Lôi lập tức quẳng sạp hàng sang một bên, chém giết tới quán net, đuổi đánh Lôi Tử ròng rã suốt ba con phố.
Tạ Du cầm khăn lau tóc, tự dưng bị người @.
[Vương tử Lôi quán đồ nướng]: @XY, mày coi có đúng không, đêm nằm vắt trán không thể ngủ được, nghĩ lại thấy thằng cha ngu xuẩn kia quá hời rồi.
Lại còn nhắc đến cậu, chủ đề mãi không dứt. Tạ Du tiện tay đánh mấy chữ.
[XY]: Đừng kêu tao, tao là công dân ba tốt.
[Vương tử Lôi quán đồ nướng]: …
[Vương tử Lôi quán đồ nướng]: Thật có mặt mũi, sao lúc đánh người mày không nhớ mình là công dân ba tốt?!
Đề Vương Tranh Bá cài đặt thành công.
Rõ ràng Tạ Du có hứng thú với Đề Vương gì đó hơn nhiều, dứt khoát kết thúc chủ đề: Không thèm tán dóc với vương tử đồ nướng nhà mày nữa, chơi game đây.
Hai người có nhận thức khá khác biệt đối với hai chữ “trò chơi”, Chu Đại Lôi thích chơi game, dù là Lianliankan() hay LoL đều rất dễ tính chưa từng kén chọn. Thiên phú chơi game của thằng nhóc này không tồi, ngày trước giương oai tại phố Hắc Thủy cũng là do lăn lộn chinh chiến với người ta mà thành cao thủ hàng đầu.
Thế là Vương tử quán đồ nướng lập tức tỉnh cả người, nhắn riêng cho Tạ Du hỏi: Trò gì thế, mới ra Gà Vương à? Đi khai hắc() đi!
[XY]: Không phải.
[XY]: Đừng hỏi nữa, mày không chơi được đâu.
[XY]: Mày không đủ trình.
Ba câu lạnh lùng.
Bùng nổ rồi.
[Vương tử Lôi quán đồ nướng]: Đừng bao giờ nói không thể với đấng nam nhi, mày nói đi, có gan mày nói đi, chỉ cần vài phút đại ca đánh vào top bảng xếp hạng cho mày xem.
Chu Đại Lôi dụi thuốc lá, chuẩn bị sẵn sàng tư thế nghênh địch, kết quả hắn nhìn thấy hình ảnh trò chơi Tạ Du gửi tới – nếu như thứ này có thể gọi là trò chơi, lập tức như bị sét đánh tung người, bàng hoàng run rẩy đưa tay xóa tin nhắn vừa gửi.
Sau đó hắn ấn nút tin nhắn thoại, gào lên: “Này là cái khỉ gì!”
Địa ngục Toán Olympic, Bộ đề thơ cổ Hoàng Cương, Anh ngữ muôn màu, Bách khoa toàn thư Vật lý hóa học… Có bệnh hả?!
“Đây là trò chơi á? Cái này mà gọi là trò chơi á? Mày có hiểu lầm với khái niệm trò chơi không thế?” Chu Đại Lôi tan nát cõi lòng, tức hết cả ngực, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ra một câu từ tận đáy lòng, “Chơi vui không?!”
[XY]: Không biết, chắc cũng tạm.
[Vương tử Lôi quán đồ nướng]: …
Tổng cộng số người chơi online của Đề Vương Tranh Bá chỉ khoảng tầm bốn trăm, vô cùng vắng vẻ đơn sơ, tràn ngập một loại không khí có thể đóng cửa bất cứ lúc nào.
Sau khi đăng nhập phải làm qua một bài thi trắc nghiệm ngẫu nhiên, đạt được điểm tích lũy nhất định mới có thể tiếp tục vào vòng hai: Luyện đề cùng PK vs.
Trò chơi này còn có chức năng phát loa, góc dưới bên trái có một khung thoại nhỏ hỗ trợ giao lưu giữa các người chơi. Chỉ là nội dung giao lưu này…
“Top vị trí đầu” nói với “Đại diện lớp Anh ngữ”: Hãy thử so tài Vi phân với Tích phân xem, nhất định tôi sẽ trả lại món nợ sỉ nhục này cho cậu.
“Đại diện lớp tiếng Anh” nói với “Top vị trí đầu”: Nghĩ đẹp quá. Có công phu này không bằng mời cậu đọc thêm vốn từ đơn tiếng Anh đi. Tiếng Anh của cậu, tôi nói thẳng, còn không thể dùng thành thạo những từ cấp tám, vốn từ dừng lại ở cấp bốn thật không có tiền đồ, cậu tỉnh mộng đi.
“Vẻ đẹp văn hóa Trung Hoa”: Đọc tiếng Anh làm gì, lúc nào mệt mỏi nhớ về với đại dương văn hóa Trung Hoa để nghỉ ngơi lấy lại sức, PK văn học cổ, chế độ tùy chỉnh, gấp đôi kinh nghiệm, phòng , chờ một người hữu duyên.
“Mình thích học tập”: Cầu đại thần giải đáp đề mười ba quyển B một chút, hoặc - không phải đáp án cuối cùng sao? Hay điều kiện hàm số trong bài cho không đúng?
“Học học nữa học mãi mới là lý tưởng nhân sinh”: Vừa mua lại với giá cao cuốn “Bứt phá thi đại học – bộ sách ôn luyện giá trị nhất” xuất bản nhân dịp tròn bốn mươi năm khôi phục kỳ thi đại học, chạy đến tất cả các nhà sách cũng không mua được, không có nó tôi ăn không ngon ngủ không yên, giảm mất ký, trong lòng rất khó chịu, sê-ri Bứt phá thi đại học là bộ tôi thích nhất, làm sao có thể không có trong tay bản giới hạn được! Bắt đầu thôi!!!
…
Tạ Du vừa đúng là người chơi đăng ký thứ , trò chơi này thật sự nhạt nhẽo đến cảnh giới không tưởng, hệ thống kích động thông báo nhiệt liệt chào mừng ròng rã tới hai phút, cuối cùng mở ra viễn cảnh tương lai cho người chơi: Đắm mình trong hải dương tri thức, vì một Trung Quốc phồn vinh tươi đẹp mà phấn đấu, Thanh Hoa Bắc Đại đều đang vẫy chào bạn.
Tạ Du vào trong làm một bộ đề.
Hệ thống vẫn còn đang tiếp tục nhấp nhô: Chào mừng [j SdhwdmaX] gia nhập đại gia đình Đề Vương Tranh Bá!
Lúc ấy những người chơi đang online còn chưa biết, username như thể tiện tay lăn một vòng trên bàn phím của người mới này trong các ngày nghỉ về sau sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu.
Chu Đại Lôi cũng làm một bộ đề thi, chưa đụng vào tường chưa biết quay đầu, trên phần trả lời câu nào cũng chỉ ghi hai chữ nguệch ngoạc như gà bới: Không biết.
Kết quả thật rõ ràng.
Hắn ấn nút nộp bài thi ở góc trên bên phải, lại bị hệ thống báo về: điểm số quá thấp không đủ tư cách tiến vào giao diện chính của trò chơi.
Chu Đại Lôi suýt nữa quẳng điện thoại: Đây là kỳ thị! Kỳ thị học sinh yếu kém! Trò chơi rách gì đây, lão tử là cao thủ giới esport, thế mà đến giao diện chính cũng không cho ông vào? Không biết thì nói không biết chứ biết làm thế nào nữa, ít nhất ông cũng thành thật chứ bộ!
Thế là chờ đến lúc Tạ Du làm xong bộ đề, liền nhận được mười mấy tin nhắn Wechat của Vương tử quán đồ nướng.
– Súc sinh!
– Sao giải được a, đây là đề cho người làm sao?
– Khiếu nại, tao phải đi khiếu nại!
…
Tạ Du nhẹ gõ trên màn hình một lúc, đọc lại tin nhắn đang định gửi đi, lại thấy Chu Đại Lôi gửi tới một cậu: Mày được mấy điểm?
Mấy điểm ư?
Tạ Du dựa lưng vào cạnh giường, ngồi trên thảm, chậm rãi xóa mấy chữ vừa gõ.
[XY]: Không khác mày là mấy.
[XY]: Cái trò rác rưởi, xóa đi.
Chu Đại Lôi ngậm điếu thuốc trong miệng, ngồi xổm cạnh cái rương suy ngẫm chuyện nhân sinh, hông đeo tạp dề, trên đó còn nắn nót in một dòng chữ màu đỏ “Dầu hướng dương Phương Bảo”, xem ra là hàng giảm giá mua hai tặng một của siêu thị.
Dáng người hắn không kém, bộ dạng vừa đứng đắn vừa có chút vô lại, chỉ là hơi đen một chút. Lúc này ngồi xổm nom càng giống lưu manh.
Má Lôi bê đĩa đi qua, nhìn cái tướng thằng con mình liền bực không có chỗ trút giận, trực tiếp nhấc chân đạp một cái, cái mông rắn chắc của Chu Đại Lôi lập tức chịu trận: “Ngồi xổm đây làm gì! Nướng xong thịt dê chưa?”
“Lập tức đi lập tức đi ngay.”
Chu Đại Lôi vội vàng đứng đậy, ra ngoài được mấy bước không biết nghĩ đến cái gì lại quay về nói: “Chờ một chút, má, con hỏi má chuyện này.”
Má Lôi nghe được: “Không biết, không có tiền đâu, hầy.”
“Má nghiêm túc có được không. Con muốn hỏi má có nhớ ngày xưa hồi sơ trung, thành tích của Tạ Du rất tốt, còn đại diện phố chúng ta tham gia thi toán được giải. Rồi khi còn bé có nhắm mắt lại nó vẫn chơi được rubik, rất trâu bò…”
Má Lôi trút đĩa bẩn vào trong chậu: “Thì thế nào, má mày hồi còn bé đi thi toàn điểm tối đa kìa, về sau không phải cũng thế sao. Người còn có lúc thịnh lúc suy, như mày đấy, nhìn mày bây giờ là cái dạng gì.”
Chu Đại Lôi cố níu lấy dòng suy nghĩ mơ hồ trong đầu: “Không phải – má, ý con không phải thế… Còn nữa con thấy giờ mình cũng rất đẹp trai mà.”
“Đẹp trai cái rắm ấy mà đẹp trai, thu xếp cái đống màu mè trên đầu mày cho tao trước đã.” Má Lôi tiện đà dạy dỗ, “Trẻ con bây giờ chỉ thích chơi, thông minh thì có thông minh, nhưng có đặt tâm trí vào chuyện học hành đâu. Mà nhắc mới nhớ, thằng A Kiệt phố bên cạnh ấy, trước kia học hành nát bét, vừa xuất viện đi thi thử lập tức vào hạng đầu luôn. Má nghĩ có khi mày cũng cần một trận tai nạn xe cộ để thức tỉnh trí óc không biết chừng, cả ngày chỉ biết chơi game…”
“…”
“Hai mươi xiên thịt dê đúng không, con lập tức đi.”
Tác giả có lời muốn nói: Hạ Triều: Xin hỏi một chút ta lúc nào có thể ra cua cô vợ nhỏ?
() Lianliankan: Hình như là trò Pikachu đó
() Khai hắc: là để chỉ một nhóm người ngồi chung một chỗ ngoài đời thực (hoặc xài YY) và cùng chơi game – giao tiếp thuận lợi hơn, chơi game tốt hơn, nhất là đối với thể loại game yêu cầu phải có đồng đội.