Lưu Ngạn Đình xem xong đoạn video cùng lúc với Tiêu Vy Vy, khi ngẩng đầu lên, liền lập tức mắng xối xả: "Cái con nhỏ Nam Ninh này đúng là tự kiếm chuyện rồi tự mình hại mình mà, không đâu lại đi vu oan cho người ta rồi bây giờ lại khóc lóc hối lối gì chứ? Đúng là hạng phụ nữ không biết liêm sỉ, lòng dạ thâm sâu, lần này để mình xem cô ta còn sống sót trong làng giải trí này nữa hay không?"
Tiêu Vy Vy mỉm cười, cô nhìn những tia nắng mặt trời bắt đầu le lói giống như những dải lụa lấp lánh bên ngoài cửa sổ, giọng nói thật nhẹ nhàng: “Mình vẫn không hiểu, tại sao đang yên đang lành cô ta lại tự mình làm vậy.”
Lưu Ngạn Định: "Chắc là do lương tâm của cô ta thức tỉnh."
"Nói hươu nói vượn." Nói đoạn, đột ngột, trên gương mặt cô xuất hiện một nụ cười, cô nguýt Lưu Ngạn Đình một cái.
Đúng vậy!
Nam Ninh chắc chắn sẽ không phải do lương tri bột phát là tiền đề làm ra những chuyện bất lợi đó, mà chắc chắn là có người đã ép cô ta làm như vậy. Dựa theo tính cách của cô ta, người có thể uy hiếp, một là xã hội đen, hai là người có địa vị rất cao mới có thể khiến cô ta đi vào đường cùng như vậy.
Nghĩ đến đây, không hiểu sao trong đầu cô lại xuất hiện hình ảnh của Trương Lỗi!
Nhưng đó chỉ mới là dự đoán ban đầu chứ cũng chưa thể chắc chắn % được!
Tiêu Vy Vy nghi hoặc, lại đọc thêm một số bài báo nữa, nhưng nguồn tin cung cấp tin tức đều đề tên là một người vô danh nào đó.
Đến đây, sự nghi ngờ của Tiêu Vy Vy lại càng lớn...
Trong màn đêm, giữa khu phố trung tâm rất ít người, mấy chiếc xích đu yên lặng buồn bã, đôi lúc có những cơn gió thổi qua, khiến những chiếc xích đu đó lay động, khiến người đi đường nhìn vào liền cảm thấy ớn lạnh.
Lưu Ngạn Định lái xe, Tiêu Vy Vy trầm mặc ngồi bên cạnh nghiêng đầu nhìn dòng xe cộ ở bên ngoài cửa sổ.
"Nói qua cũng phải nói lại, cứ tưởng rằng gặp phải scandal mới phải tránh phòng viên, nhưng không ngờ đến khi trong sạch rồi cũng phải lần trốn cái đám phiền phức kia." Giọng nói mệt mỏi của Lưu Ngạn Đình vang lên trong xe, "Lúc thấy người ta lâm vào hoàn cảnh khó khăn thì cố tìm cách để bới móc, đến khi hiểu lầm được giải bỏ thì lại giống như đám chó săn chỉ biết khua môi múa mép nịnh nọt, thật đúng là không hiểu nổi."
Tiêu Vy Vy chỉ dở khóc dở cười, không nói gì.
Đến khi xe dừng lại ở trước cổng biệt thự, Tiêu Vy Vy mới nói, "Ngày mai gặp lại!"
Lưu Ngạn Đình gật đầu, nói "Bye bye" sau đó liền phóng xe đi.
Tiêu Vy Vy nhìn đuôi xe đi càng ngày càng xa, lúc này mới quay người đi vào trong. Bên trong biệt thự hôm nay sáng đèn, cho cô biết được hắn đã trở về. Khi bước vào trong nhà, cô không thấy dì Lâm ở đâu, cho nên mới lên thẳng phỏng ngủ. Không ngờ lại đụng phải Trương Lỗi đúng lúc hắn đi ra từ phòng tắm.
Trên người hắn chỉ quấn tạm một chiếc khăn bông mỏng bên dưới, do vừa mới tắm xong, trên khuôn ngực rắn chắc của hắn vẫn còn đọng lại những giọt nước ẩm ướt, mái tóc ướt nhẹp rũ xuống che đi đôi mắt sắc lạnh, bờ môi gợi cảm hơi mím lại.
Trương Lỗi không ngờ cô lại về sớm như vậy, trên khuôn mặt cương nghị thoáng qua vẻ ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền biến mất.
Tiêu Vy Vy cắn môi, gương mặt hồng hào ưng ửng, lúng túng hỏi: "Dì Lâm đi đâu rồi?"
Dưới ánh đèn trắng sáng, khuôn mặt đỏ ửng của cô lại càng trở nên rõ nét hơn, gương mặt đó đẹp đẽ lại hoàn mỹ, ánh mắt hắn hơi híp lại, yết hầu lên xuống phập phồng, lạnh lùng nói: "Hôm nay dì Lâm có việc đột xuất nên trở về quê mấy ngày, có hơi gấp gáp nên anh chưa kịp nói với em."
"Ồ..." Cô đáp một tiếng, vẫn không dám nhìn hắn, "Vậy anh đã ăn tối chưa?"
Trương Lỗi ảo não, với lấy chiếc áo choàng tắm bên cạnh, nhanh chóng mặc vào, sau đó nói, "Vẫn chưa, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn."
Tiêu Vy Vy nghe hắn nói vậy liền nhớ đến hiện giờ bên ngoài chắc hẳn sẽ có rất nhiều phóng viên săn tin, hai người bọn họ cùng ra ngoài ăn cơm với nhau, lỡ như bị phóng viên bắt gặp như lần trước nữa, chắc chắn sẽ lại có scandal.
Suy nghĩ một lúc, cô vẫn là nói: "Hay là ăn ở nhà đi."
Hắn nhíu mày, "Em đâu biết làm cơm."
Tiêu Vy Vy giật khóe môi, ngước nhìn hắn, "Không biết!"
Trương Lỗi thở dài, đi ngang qua người cô, trong lúc mở cửa còn nói một câu, "Em thay quần áo đi, làm xong anh sẽ gọi em xuống."
"Anh biết làm cơm sao?" Tiêu Vy Vỵ ngạc nhiên hỏi.
"Trước kia cũng thường xuyên làm." Hắn nói.
Cô vô tội chớp mắt nhìn bóng lưng của Trương Lỗi, đôi mắt của cô rất đẹp, bởi vì mang đậm ý cười nên khóe mắt hơi cong, giống như trăng non, xinh đẹp nhưng cũng rất quyến rũ, “Ông xã thật tốt...”
Trương Lỗi đang đi xuống cầu thang, nghe được cách xưng hộ ngọt ngào của cô, đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh sau đó, khóe môi hiện lên nụ cười như có như không, một bụng vui vẻ tiến vào phòng bếp.
Tuy nhiên... lúc này cái mà Tiêu Vy Vy biết chỉ là khởi đầu, nhưng cô sẽ không thể đoán được kết cục cuối cùng.
Tiêu Vy Vy thật sự rất chờ mong, cái mà Trương Lỗi nói là biết làm cơm sẽ như thế nào... Thời gian trôi qua hơn nửa tiếng, ba món mặn, một món canh được bày đầy đủ trên bàn ăn.
Tiêu Vy Vy cảm thấy tốc độ làm việc của hắn quả thực quá nhanh, lòng tràn đầy chờ mong, vui vẻ đi xuống phòng ăn, dọc theo đường đi còn hưng phấn hỏi: “A Lỗi, nhất định trước kia anh rất giỏi việc làm cơm, cho nên tốc độ mới nhanh như thế!”
Ánh mắt mang ý cười nhợt nhạt của Trương Lỗi nhìn về phía Tiêu Vy Vy, “Em là người đầu tiên nếm thử!”
Tiêu Vy Vy vừa nghe hắn nói, trong lòng đột nhiên tràn ra dòng nước ấm, nếu nói không vui thì đó chính là gạt người.
Thế nhưng, khi Tiêu Vy Vy đối diện với bàn ăn đầy ắp, nhìn rõ từng món ăn trên bàn, trong lòng hoàn toàn vỡ mộng
“Những thứ này...” Khóe miệng Tiêu Vy Vy co quắp nhìn về phía Trương Lỗi.
Trương Lỗi bình tĩnh nhìn vào gương mặt sửng sốt của Tiêu Vy Vy, sau đó nói tên món: “Rau chần nước sôi, trứng áp chảo (trứng rán), thịt bò chần nước sôi... Ờm, còn có...” Hẵn liếc nhìn bát tô đầy nước, cũng là món cuối cùng, tràn đầy tự tin nói, "Cuối cùng là món canh thập cẩm."
Thập cẩm mà hắn nói đến chính là trong tô trừ nước nóng ra, còn có hỗn hợp trứng, rau, cà rốt, khoai tây, thịt xé nhỏ, nấm đông cô... và một số nguyên liệu nhỏ nữa!
Nghe hắn giới thiệu từng tên món, khóe miệng Tiêu Vy Vy liền trở nên co quắp, thậm chí dạ dày cũng vừa vặn co quắp theo...
“Lâu rồi mới làm lại...” Trương Lỗi hơi nhíu mày, “Cho nên mùi vị cũng không biết thế nào!”
Tiêu Vy Vy thực sự không muốn đả kích Trương Lỗi, thế nhưng, mấy món này khác xa với tưởng tượng của cô, làm sao cô có thể không sốc?
“Tại sao lại khác như vậy?” Tiêu Vy Vy nghẹn họng từ đầu buổi đến giờ cuối cùng cũng lên tiếng nói một câu.
“Hả?” Trương Lỗi nhíu mày không hiểu cô đang nói gì.
Vẻ mặt Tiêu Vy Vy trở nên đau khổ, “Không phải trong mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình, mấy vị tổng tài bá đạo, cao cao tại thượng cho dù chưa từng làm cơm... nhưng bọn họ đều có thể làm ra một bàn ăn đầy đủ mỹ vị như Chem Chép New Zealand Xốt Tiêu, Tôm Hùm Baby Rang Hương Bách Thảo, Bò Steak Sốt Vang Marzano, Cá Tuyết Đút Lò Xốt XO, Chân Ngỗng Sò Điệp Sốt Bào Ngư... hay sao?”
Không phải sao? Địa vị cao cấp không phải sẽ đi đôi với mấy món ăn cao cấp hay sao?
Trương Lỗi nhếch môi, khinh bỉ nhìn Tiêu Vy Vy, “Ấu trĩ!”