Mấy tháng sau.
Thành phố Giang nghênh đón trời đông giá rét. Gió lạnh xào xạc. Sau hàn lưu, cuối tuần nhiệt độ hiếm thấy ấm lên, nắng ấm bao phủ khắp nơi.
Bây giờ Giang Hàn Úc luôn đúng hạn đi khám bệnh. Mấy tháng này, mỗi tuần hắn đều đi một chuyến. Sơ Nhuế bình thường cũng sẽ đi cùng. Chỉ là hôm nay cô thực sự mệt rã rời, không xuống giường nổi. Những ngày qua cũng không có tinh thần gì, có lẽ là do công việc quá bận rộn.
Bây giờ Sơ Nhuế đang làm nhân viên bộ phận marketing của một công ty nước ngoài, gần tới cuối năm, công ty ngày càng nhiều việc, cô cũng thường xuyên phải tăng ca.
Giang Hàn Úc đứng trước gương thắt cà vạt, Sơ Nhuế uể oải đứng dậy, giúp hắn.
Giang Hàn Úc dừng tay, rũ mắt nhìn Sơ Nhuế, ánh mắt cưng chiều: "Buồn ngủ như vậy?"
"Vâng...Tối hôm qua ngủ quá muộn." Sơ Nhuế nói xong ngáp một cái.
Giang Hàn Úc cười cười, xoa đầu cô: "Chút nữa quay lại ngủ tiếp, dù sao hôm nay cũng là cuối tuần."
"A..." Sơ Nhuế do dự một chút, "Không cần em đi cùng anh sao?"
"Lần này chỉ là khám lại, lần trước bác sĩ có nói, nếu như tình huống tốt thì sau này có thể không cần tới khám nữa. Em không cần lo lắng."
"Được rồi, buổi tối chúng ta sẽ mở tiệc lớn chúc mừng."
"Được."
Giang Hàn Úc cười cười, nâng gáy Sơ Nhuế, ấn xuống trán cô một nụ hôn.
"Đi ngủ tiếp đi, anh đi đây, sau đó còn phải đến công ty nữa."
Sơ Nhuế gật đầu một cái, đưa Giang Hàn Úc tới cửa phòng ngủ, chờ anh đi rồi mới quay lại trong chăn, tiếp tục ngủ bù.
Khoảng thời gian này cuộc sống của cô rất yên bình. Cô vô cùng thích loại yên bình này.
Cô và Giang Hàn Úc ai cũng bận rộn, khi ở cùng nhau sẽ kể cho nhau nghe những chuyện xảy ra trong ngày của mỗi người. Lúc rảnh rỗi thì cùng nhau ra ngoài đi dạo một vòng. Cuộc sống yên ổn, không có bất kỳ gợn sóng nào.
Điện thoại trên đầu giường reo một tiếng, Sơ Nhuế đưa tay ra, không cẩn thận làm rơi điện thoại xuống đất.
Cô nhoài người đến mép giường nhặt điện thoại, tầm mắt liếc về thứ màu bạc ở trong góc gầm giường. Bối rối trong chốc lát, Sơ Nhuế xoay người xuống giường, mở đèn pin điện thoại lên nhìn vào gầm giường.
Là một chiếc nhẫn. Tại sao lại có nhẫn ở chỗ này?
Sơ Nhuế nghĩ không ra, nằm trên thảm, với tay vào trong gầm giường.
Lấy được chiếc nhẫn ra, Sơ Nhuế cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, xác nhận mình chưa từng thấy qua vật này. Chẳng lẽ...là của người khác?
Giang Hàn Úc đưa người phụ nữ khác về nhà???
Cũng không phải, ngày nào cô cũng ở đây, Giang Hàn Úc lại bận rộn như vậy, làm sao có thời gian mà mang người phụ nữ khác về đây...
Chẳng lẽ...là khoảng thời gian cô ở đảo Nam Lộc sao?
Nghĩ như vậy, trong lòng Sơ Nhuế bồn chồn không nhịn được. Trực tiếp mở điện thoại lên gọi ngay cho Giang Hàn Úc.
Giang Hàn Úc đang trên đường đến phòng khám, tranh thủ xem qua mấy tài liệu công việc.
"Sao vậy?" Hắn nhận điện thoại, giọng mang theo nụ cười, có chút lưu luyến.
Sơ Nhuế nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kim cương trong tay, tức giận: "Có phải anh mang người phụ nữ khác về nhà hay không?"
"Cái gì?"
"Anh đừng giả ngu với em, em nhặt được chiếc nhẫn cô ta làm rơi đây này!"
Giang Hàn Úc sững sờ: "Nhẫn gì?"
"Ở dưới gầm giường của chúng ta có một chiếc nhẫn kim cương."
Sơ Nhuế cố ý hình dung khoa trương, làm Giang Hàn Úc nửa ngày mới phản ứng được. Sau đó hắn cười, cười một hồi lâu.
Sơ Nhuế tức giận: "Anh cười cái gì?"
"Trong tủ đầu giường có một cuốn tạp chí, em mở ra nhìn thì biết."
"..."
Sơ Nhuế mở ngăn kéo tủ, bên trong quả thật có một cuốn tạp chí. Cô bỗng thấy quen mắt, hình như đã thấy qua ở đâu rồi. Sau đó cô mở một trang ra.
Đây là một cuốn tạp chí thời trang, ngoài giới thiệu những sản phẩm mới ra thì không có gì đặc biệt. Sơ Nhuế lật lật mấy trang tiếp theo, đang suy nghĩ có phải Giang Hàn Úc đùa bỡn cô hay không thì ánh mắt bỗng nhiên dừng lại. Trang này, có một dòng chữ tiếng Anh.
- ------Would you marry me?
Sơ Nhuế chợt nhớ tới buổi sáng mấy tháng trước, cô vội vã đi phỏng vấn nên có làm rơi cuốn tạp chí trên tủ đầu giường. Cho nên...
"Đây là cho em."
Giang Hàn Úc ở đầu bên kia an tĩnh một hồi lâu mới ôn nhu lên tiếng: "Đứa ngốc."
Sơ Nhuế cong mắt cười lên, cố ý "Hừ" một tiếng với Giang Hàn Úc, cúp điện thoại.
Sau đó cô đeo nhẫn lên ngón áp út của mình. Rất vừa vặn.
Cô không biết đây là chiếc nhẫn thứ mấy mà Giang Hàn Úc chuẩn bị cho cô. Người đàn ông này thật chịu chi, mua nhẫn kim cương mà mua đến ghiền.
Trong lòng thì nói vậy nhưng trên mặt Sơ Nhuế không nhịn được nở nụ cười.
Đúng lúc này điện thoại có tin nhắn. Nụ cười trên mặt Sơ Nhuế cứng đờ, nhìn cái tin nhắn kia đến xuất thần.
"Chị, đã lâu không gặp."
Là Diệp Tư Dữ.
Cậu ta lại gửi tới một tin nhắn nữa, muốn hẹn gặp mặt Sơ Nhuế.
Mấy tháng này, vết thương của Diệp Tư Dữ cũng đã lành, lúc ấy Giang Hàn Úc cho cha mẹ cậu một khoản tiền rất lớn, bọn họ cũng không truy cứu thêm nữa.
Sơ Nhuế đối với cậu vẫn là thẹn trong lòng. Là cô liên lụy cậu bị thương nằm viện.
Diệp Tư Dữ gửi địa chỉ của một quán cà phê, vị trí có chút xa.
Sau khi Sơ Nhuế đến mới phát hiện quán cà phê này còn chưa khai trương, vẫn đang trong giai đoạn sửa chữa. Bốn phía đều là cửa sắt đóng kín, chỉ có một cửa kính được mở ra.
Sơ Nhuế đứng ở cửa, không có đi vào, trước tiên gửi tin nhắn cho Diệp Tư Dữ.
- ----Tôi đến nơi rồi.
Diệp Tư Dữ: Chị đi vào đi.
Sơ Nhuế do dự một chút, cuối cùng cũng đi vào.
Bên trong không khí bí bách, lạnh tanh, trong không khí còn có mùi sơn, bụi bặm bay lượn khắp nơi.
"Diệp Tư Dữ."
Sơ Nhuế gọi một tiếng, có thể nghe thấy cả âm thanh vọng lại của cô, nhưng không ai trả lời. Sơ Nhuế dừng bước, cảm giác chỗ nào đó kỳ lạ.
Bỗng nhiên từ phía sau có người tấn công tới, dùng khăn tay bịt miệng mũi cô lại.
Cô giãy giụa, nhưng cổ và bả vai bị người nọ hung hăng bấu chặt, mùi trên khăn tay bắt đầu làm cô choáng váng, ý thức càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng trước mắt biến thành màu đen, hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, là ở kho hàng của quán cà phê.
Sơ Nhuế yếu ớt mở mắt, trước mắt hư ảo, sau khi tập trung lại cô mới nhìn rõ hình dáng của người trước mặt.
Là Diệp Tư Dữ.
Cậu mặc áo khoác đen, đội một cái mũ cũng màu đen, vành nón che hết ánh đèn trên đỉnh đầu, làm gương mặt nhìn qua gầy gò lại u ám.
Cậu có vẻ như đã gầy đi rất nhiều.
"Chị."
Diệp Tư Dữ ngồi xổm trước mặt Sơ Nhuế, cong môi nhìn cô.
Sơ Nhuế bị nụ cười này hù dọa, vô thức lùi về sau mới phát hiện mình bị trói trên ghế không thể nào nhúc nhích.
"Cậu----cậu muốn làm gì."
Diệp Tư Dữ còn đang cười, nụ cười làm người ta sợ hãi.
"Đương nhiên là muốn cùng chị hảo hảo trò chuyện."
"Nói chuyện cũng không cần trói tôi như vậy-----cậu thả tôi ra---"
"Xuỵt", Diệp Tư Dữ để ngón tay lên miệng, làm động tác chớ lên tiếng, "Chị đừng giãy giụa, yên tâm, em sẽ không thương tổn chị."
Sơ Nhuế không cách nào nghe cậu ta, cố gắng động đậy tay chân nhưng làm thế nào cũng không gỡ ra được. Cô ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, hình như là kho hàng nhưng lại trống rỗng không có thứ gì cả. Nhưng phía trước lại có một màn hình.
"Diệp Tư Dữ, cậu đừng làm loạn, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
"Em chỉ muốn trò chuyện với chị thôi."
Diệp Tư Dữ chậm rãi đứng dậy, nói: "Chị thật sự quá tàn nhẫn, rứt khoát đi như vậy. Chị cho là tiền có thể bồi thường cho tôi?"
"Tôi từ nhỏ chính là ông nội nuôi lớn, ba tôi đánh tôi, mẹ kế căm ghét tôi, chỉ có ông nội là tốt với tôi."
Giọng cậu trở nên xúc động.
"Nhưng mà, tôi lại không thể nhìn ông lần cuối, nằm trên giường bệnh không thể đưa ông đi an nghỉ! Là bởi vì chị, cũng là bởi vì chị!"
"Nếu như lúc ấy tôi có thể sớm trở về, có lẽ có thể kịp thời đưa ông đến bệnh viện cấp cứu, ông có lẽ sẽ không chết!"
Cậu nói đến đây, dừng lại một chút, ánh mắt đỏ lên.
"À không, không phải vì chị, mà là do tên bạn trai kia của chị."
Sơ Nhuế trong mắt tràn đầy sợ hãi, cảm thấy người trước mặt điên rồi. Cậu không phải người mà cô quen trước kia, không phải cậu bé to xác ngây thơ đơn thuần, động một chút là đỏ mặt.
"Tôi muốn chị bồi thường cho tôi, nhưng chị lại đi cùng hắn, chị yêu hắn như vậy sao?"
"Đúng!" Sơ Nhuế không chút do dự thừa nhận, trong mắt quật cường, "Tôi yêu anh ấy."
"Còn tôi thì sao?"
"Tôi đối với cậu cho tới bây giờ đều không có chút cảm giác gì, vẫn luôn không có----"
"Ba" một tiếng. Sơ Nhuế bị Diệp Tư Dữ tát một cái.
"Tôi không cho phép chị nói như vâỵ!"
Diệp Tư Dữ ở trong trạng thái điên cuồng, nắm lấy cổ áo Sơ Nhuế dùng sức lắc cô: "Tôi không cho phép!!!"
Trên mặt Sơ Nhuế xuất hiện dấu năm ngón tay, cô lạnh lùng nhìn Diệp Tư Dữ, lặp lại câu vừa nãy.
"Tôi đối với cậu cho tới bây giờ đều không có chút cảm giác gì, vẫn luôn không có."
Diệp Tư Dữ như bị chịu đả kích lớn, cặp mắt mở to, ngấn lệ.
"Không không----"
Hắn buông Sơ Nhuế ra, che lỗ tai mình lại: "Nhưng mà em thích chị, lần đầu tiên gặp đã thích, một năm, hai năm, em đều không quên được chị."
"Cậu đã điên rồi." Sơ Nhuế nén lại đau rát trên mặt, nói: "Buông tôi ra, tôi không muốn tiếp tục nữa."
"Không, không, buông chị ra thì chị sẽ đi mất."
"Diệp Tư Dữ! Cậu tỉnh táo lại cho tôi! Đây là phạm pháp!"
Diệp Tư Dữ bỗng nhiên cười lên: "Đúng vậy, tôi phạm pháp, chị muốn báo cảnh sát sao?"
Cậu móc điện thoại trong túi ra, quơ quơ trước mặt Sơ Nhuế.
"Điện thoại chị ở đây. Chị, chị không báo cảnh sát được đâu."
"Chẳng lẽ cậu không sợ ngồi tù sao?!"
"Chờ đến lúc cảnh sát bắt tôi rồi nói sau."
Sơ Nhuế lắc đầu, cậu ta điên rồi, điên thật rồi.
Cô muốn tự cứu lấy mình, căng giọng lên hét: "Có ai không-----cứu mạng----cứu----"
Lời vừa mới hét ra miệng, Sơ Nhuế liền bị Diệp Tư Dữ hung hăng bịt miệng lại.
"Chị, chị có kêu lớn hơn nữa cũng không có ai nghe thấy được đâu. Nơi này chỉ có hai chúng ta."
Sơ Nhuế dùng sức giãy giụa, Diệp Tư Dữ cầm cuộn băng keo bên cạnh lên, xé một miếng, không chút lưu tình dán vào miệng cô.
Mà lúc này bên ngoài truyền tới tiếng động rất nhỏ.
Sơ Nhuế thấy hy vọng, vội vàng giãy giụa muốn kéo theo cái ghế phát ra âm thanh, nhưng lại bị Diệp Tư Dữ giáng thêm cho một bạt tai. Cái bạt tai này làm Sơ Nhuế choáng váng.
"Chị, nghe lời."
Cậu đứng dậy, đi mở màn hình lên.
Sơ Nhuế nhìn thấy trên màn hình hiển thị một hình ảnh theo dõi. Là phòng khách cô vừa mới vào lúc nãy, có một người đàn ông đang đứng ở cửa.
Cô thử kêu và giãy giụa lần nữa, muốn cho người kia biết mình đang ở đây.
Diệp Tư Dữ nhìn màn hình chằm chằm, lạnh lùng nhếch môi: "Chị, chị yêu hắn, hắn có yêu chị như vậy không?"
"Chị nhìn cho thật kỹ, xem rốt cuộc là hắn yêu chị, hay là em yêu chị."
Diệp Tư Dữ nói xong liền đi ra ngoài đóng cửa lại.
Trong không gian u ám, Sơ Nhuế tuyệt vọng khóc lên, vô luận cô cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi những cái dây trói mình này.