Gần như là cùng lúc trở về tòa án, Vu Tử Thạc và Giang Hằng đi hai bên trái phải, cất bước, ánh mắt của họ xuyên qua hàng ghế dài chạm vào nhau, cả hai đồng thời hít thật sâu.
Bên trong tòa án một mảng ầm ĩ, băng ghi âm này đến quá đột ngột, khiến người ta không thể tin nổi! Vẻ mặt của Andy Bari ngồi dưới đình càng là kinh khiếp, hắn quái dị nhìn Ted Sean.
“Cái này không thể tính là chứng cớ, anh Ted.” Thẩm phán tiếc nuối lắc đầu, hắn đang cười thầm. “Các vị nói đúng không, bồi thẩm đoàn?”
Rõ ràng, Joseph Johnny đã mua bảo hiểm đôi cho mình, hắn không chỉ thuê luật sư xã hội đen Ted Sean nổi tiếng nhất, mà còn bỏ tiền mua đứt thẩm phán.
Thu lại nụ cười, thẩm phán hồi phục vẻ mặt nghiêm túc nhìn bồi thẩm đoàn. Vì chuyện vừa đột ngột phát sinh, bồi thẩm đoàn cũng đang ầm ĩ, chìm vào tranh luận kịch liệt.
“Ted, tôi kính phục sự ngu xuẩn của anh.” Ngồi lại chỗ cũ, Joseph cười xảo trá hạ thấp giọng nói, “Nhưng trên đời này chưa từng có cái gọi là công lý! Cũng không có thứ chính nghĩa bỏ đi!”
“Joseph, tôi nghĩ tôi chỉ có một câu có thể cho anh.” Ted khinh bỉ nhìn Joseph, giọng điệu lạnh nhạt cực điểm: “__Đi chết đi.”
Sau cuộc thảo luận ầm ĩ, đại biểu bồi thẩm đoàn cho ra kết luận, lên tiếng là một phụ nữ da đen, ánh mắt cô nhìn Andy Bari tràn đầy từ ái và thương tiếc. “Cậu bé, chúng tôi thật sự đã cố gắng tranh đấu rồi.” Thu hồi ánh mắt, nghiêm túc nhìn thẩm phán. “Kết quả mười hai người trong bồi thẩm đoàn thảo luận là, sáu người cho rằng Joseph có tội, sáu người cho là vô tội.”
Không ngờ là sáu và sáu, như vậy, quyền quyết định nằm trong tay thẩm phán, sao hắn có thể là dùi gỗ đại diện chính nghĩa được chứ?
Bại cuộc đã định, Ted Sean chán nản ngồi xuống, thay vào đó là vẻ mặt kiêu ngạo của Joseph Johnny.
“Tôi đại diện cho pháp luật thần thánh tuyên phán, Joseph Johnny__ vô tội.” Một tiếng gõ mạnh, thẩm phán cúi đầu liếm môi, “Phiên tòa kết thúc!”
Người dần tản đi, tòa án trống trải chỉ còn lại Ted Sean và thẩm phán, “Còn không đi?” Thẩm phán cầm túi công văn lên.
“Tôi đang nghĩ.” Ted chậm rãi ngước mắt lên, liếc nhìn thẩm phán, “Ông không cảm thấy hổ thẹn vì tất cả hành động của mình sao?”
“Ai nói tôi không hổ thẹn.” Thẩm phán thu lại nụ cười giả tạo, khi đi ngang người Ted thì dừng lại, “Tôi cũng không hiểu cậu nghĩ gì, Ted, cậu là luật sư chưa từng thất bại. Bất cứ ai gặp phải tình huống như cậu, cho dù biết Joseph có tội cũng sẽ giả vờ không biết.”
“Chính vì có người như các người tồn tại, tòa án mới phủ đầy chướng khí.” Ted lắc đầu, dùng vai tông thẩm phán, bước nhanh ra ngoài.
Trước cửa tòa án, hắn kéo Joseph Johnny lại, giơ tay cho một đấm. “Đây là vì Andy Bari!”
Joseph cười lạnh một tiếng, dùng mu bàn tay lau máu mũi, “Thật giống mấy từ ngữ của kẻ thua cuộc, nhưng anh có thể làm gì tôi, anh Sean?”
“Anh đừng cho rằng chuyện này kết thúc ở đây.” Ted nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng, mang theo sát khí, “Andy vẫn còn quyền tiếp tục khởi tố, một lần không được có thể tố cáo hai lần, tòa án khu vực không được thì có thể tới tòa án cao nhất, đến cuối cùng sẽ càng lúc càng có nhiều đứa trẻ bị hại đứng ra tố cáo anh, Joseph Johnny, đừng cho rằng anh có thể vĩnh viễn tiếp tục khoa trương!”
“Vậy thằng nhóc phải còn sống mới được.” Joseph khinh thường sự uy hiếp của Ted, hắn quay người đi xa chừng mười mét, mới lấy di động ra, “Anh có thể ra tay rồi.”
Người nhận điện thoại là Wick Paulson, hắn đang trên đường tới sân bay, “Xin lỗi, Joseph. Vụ này tôi không nhận nữa, anh tự nghĩ biện pháp đi.”
“Mẹ nó mày nói__” Hai từ cái gì còn chưa thốt ra, điện thoại đã bị Wick Paulson ngắt máy.
Joseph tức phì phò nắm chặt quyền, bấm số khác, “Kund, chúng ta phải cho Andy Bari một chút giáo huấn.”
Kund Laid bắn viên bi màu trắng ra, rồi xoay người cười nói. “Xin lỗi, là anh, không phải chúng ta.”
“Anh nói vậy là ý gì?” Sắc mặt Joseph thoáng chốc tối đi, cao giọng chất vấn. Kund tiện tay đặt bi sang một bên, cầm ly rượu uống cạn, “Joseph, câu này tôi sớm đã muốn nói rồi__Tôi, chúng tôi đã chịu đựng đủ gương mặt giả vờ lương thiện của anh rồi.”
“Anh quên các anh đang làm việc cho ai sao?!” Tiếng gầm như muốn nổ, vẻ mặt Joseph hoàn toàn bị tức giận làm uốn éo.
“Chúng tôi làm việc cho Crow!” Giọng nói của Kund tràn đầy trào phúng, “Anh ta vừa mới gọi điện cho tôi, từ nay về sau chúng tôi không cần nghe lệnh của anh nữa.”
“Andy__” Khi bóng lưng màu đen ốm yếu sắp biến mất ở bến đỗ xe, Ted Sean gọi hắn lại. Andy Bari nghe được chủ nhân giọng nói là ai, nhất thời toàn thân cứng đờ, “Sao? Anh tới cười nhạo tôi à? Dù sao anh cảm thấy tôi toàn là nói dối mà.”
“Andy…” Ted nhíu mày, mắt nhìn thẳng lên lưng Andy. Andy đột nhiên quay người, vết nước mắt trên làn da đen càng thêm chói mắt, “Đừng gọi tên tôi! Anh không xứng! Anh là luật sư ác độc!!!”
“Xin lỗi! Andy!” Câu nói chứa đựng hối lỗi cuối cùng được gầm ra, hắn bước nhanh tới, ôm Andy vào lòng, “Nghe này, trước đó tôi không biết Joseph đang nói dối, thật xin lỗi!”
Andy hoàn toàn ngây ngẩn, hắn cho rằng tinh anh pháp giới cao ngạo không bao giờ biết từ xin lỗi viết như thế nào. Còn chưa đợi hắn kịp phản ứng lại, Ted đã buông ra, lấy trong túi áo âu phục ra một tờ danh thiếp. “Tôi là luật sư xã hội đen, không thể biện hộ cho cậu. Nhưng cậu có thể đi tìm bạn tôi, anh ta là luật sư ưu tú nhất Manhattan.”
“Tôi trả không nổi phí thuê cao như vậy.” Andy lắc đầu, muốn cự tuyệt ý tốt của Ted.
Ted lấy cuốn chi phiếu ra, nhanh chóng ký tên mình. “Tất cả phí tổn, do tôi gánh vác.” Hắn giao chi phiếu cho Andy, “Bao gồm phí trị liệu của mẹ cậu.”
Đối với Andy mà nói, tất cả đến quá đột ngột, quá không chân thật, hắn ngẩng đầu nhìn Ted Sean, ánh mặt trời trên đỉnh đầu khiến hắn mở mắt không nổi.
“Cảm ơn anh, anh Ted.” Cuối cùng, dường như đã rất lâu không thấy, nụ cười chân thật sáng lạn xuất hiện trên mặt Andy, “Xin lỗi vì đã nói những lời trước đó, anh là luật sư tốt.”
Chỗ không xa, còn có người đứng ở xó tối trong góc tường nhìn màn kịch ấm áp này, Vu Tử Thạc cúi đầu, cười nhẹ ra tiếng, “Xem ra một mình anh cũng có thể làm rất tốt.”
“Là anh thuyết phục được Crow.” Vòng qua sau lưng, Giang Hằng nắm cánh tay Vu Tử Thạc, “Đích thật, không có anh tôi cũng có thể hoàn thành công việc này thật tốt, nhưng không có anh, tôi sống không tốt lắm.”
Ánh mặt trời rực rỡ rọi lên bãi cỏ trước mặt, giờ phút này, Vu Tử Thạc hiểu rõ tại sao bọn họ vô số lần chia đôi ngã, cuối cùng vẫn về với nhau. Không phải vì những chuyện hóc búa này, cũng không phải trò đùa của thần vận mệnh.
Mỗi lần, thứ kéo y, kéo bọn họ trở lại, là tình cảm.
Đó là trói buộc không thể nhìn thấy, lần đầu tiên hiện rõ trước mặt như thế.
“Anh đã nói như thế rồi, tôi còn có thể nói gì nữa?” Nhún nhún vai, Vu Tử Thạc nâng tay, nắm tay Giang Hằng.
“Đi theo tôi.” Giang Hằng dẫn dầu đi về bãi đỗ xe, năm phút sau, xuất hiện trước mặt bọn họ là một chiếc xe du lịch màu xanh đậm, “Tôi đưa anh tới một nơi.”
Cảnh vật mới mẻ xung quanh dần thụt lùi, chiếc xe chạy nhanh trên đường, Vu Tử Thạc ngồi trên ghế phó lái, nhắm mắt lại, cảm thụ tiếng gió vụt qua tai. Cuối cùng, xe dừng lại trước một tòa kiến trúc mới tinh, Giang Hằng giao chìa khóa xe cho Vu Tử Thạc.
“Có ý gì?” Nhướng mày lên, con mắt màu hổ phách hiện rõ sự khó hiểu.
Giang Hằng mỉm cười, “Chiếc xe này là của anh.”
“Tôi biết.” Y giơ chìa khóa lên, hai chiếc chìa khóa bằng bạc phản xạ lại ánh sáng. Rất rõ ràng, trừ chìa khóa xe ra, trong đó còn có một chìa khóa khác hình dáng bất đồng, trên chìa khóa thậm chí còn có dán ghi chú__, rõ ràng là chìa khóa phòng.
“Đây là nhà mới của anh.” Giang Hằng đặt tay lên vai y, ánh mặt trời sáng lạn tô điểm gương mặt cười nhếch mép của hắn. “Tuy hơi muộn một chút… chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Sinh nhật… đúng rồi, sinh nhật ba mươi tuổi của y là vào ngày hôm qua, chẳng qua y đã quên mất. Tại sao Giang Hằng không nói cho y biết chuyện số hiệu mới, hiện tại y đã hiểu.
Vu Tử Thạc ngây người một chút, cảm thấy khóe mắt nóng lên, “Xin lỗi.” Lời cảm ơn lên đến miệng, lại biến thành một câu xin lỗi, “Tôi không biết phải hồi đáp anh thế nào.”
Từ hồi đáp này, còn có nghĩa là bù đắp. Lúc này Vu Tử Thạc cũng không thể phân rõ, y muốn biểu đạt rốt cuộc là hàm nghĩa gì.
“Người nên xin lỗi là tôi.” Giang Hằng lắc đầu, “Tôi cho rằng Nohn Iglesias không đáng được cứu, anh khiến tôi hiểu rõ suy nghĩ đó là sai.”
Môi dần sát lại nhau, lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên không hợp thời. “Đáng chết!” Vu Tử Thạc quay đầu đi.
Giang Hằng mở email mới nhận, nhịn không được nhíu mày, “Trong đây có một số hiệu mới, hơn nữa, tôi nghĩ chúng ta có lẽ biết người này.”
“Trong số người chúng ta biết có ai lại ngu xuẩn tự dấn thân vào nguy hiểm?” Vu Tử Thạc nhíu mày, tiếp theo xoay đầu nhìn Giang Hằng.
“__Ford Klaus.” Đôi môi mở mở khép khép, cả hai đồng thanh nói ra cái tên đó xong liền đảo mắt trắng.