Chương : Liên Thu Uyển - Phùng Thiên Lý
Phùng Thiên Lý quỳ giữa đại điện Diêm La Vương, Ngưu Đầu Mã Diện lúc này cũng đang yên lặng đứng sau lưng cô. Phùng Thiên Lý trong lòng kinh sợ, vừa rồi Mã Diện ngẫu nhiên gọi cô là "Liên Thu Uyển" còn nói sẽ đưa cô đến gặp Diêm La Vương, người cai quản u minh thủ phủ, mới nghe đã dọa Phùng Thiên Lý hai mắt trợn trừng, mặt mày tái xanh, hai chân run lẩy bẩy cơ hồ đứng không còn vững nữa, tuy rằng lúc nãy rất mạnh miệng bảo rằng mình sẽ nhận hết tội, cũng chấp nhận gánh chịu khổ hình, thế nhưng cũng không đến mức nhanh như vậy đã tới, Phùng Thiên Lý dù sao vẫn là lần đầu tiên đến nơi này, không biết cách thức phán quyết thế nào, nếu như thật sự giống như trong truyền thuyết sẽ phải trải qua ngục nhỏ, mỗi ngục đều có từng kiểu đừng phạt riêng, tỉ như Ma Tồi Lưu Huyết [], Kiềm Chuỷ Hàm Châm [], Cát Thận Thử Giảo [], Cức Võng Huỳnh Toản [], Đối Đảo Nhục Tương [], Hàm Hoả Bế Hầu [], Tang Hoả Phí Hồng [], Phẩn Ô Tiểu Địa Ngục []... Chỉ vừa nghĩ đến đã khiến toàn thân Phùng Thiên Lý không tự giác rét run, sau lưng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
[] Ma Tồi Lưu Huyết: Mài ép cho chảy máu.
[] Kiềm Chuỷ Hàm Châm: Ngậm kim châm, kẹp miệng.
[] Cát Thận Thử Giảo: Cắt thận cho chuột ăn.
[] Cức Võng Huỳnh Toản: Nằm trong lưới gai bị trùng độc cắn đốt đau đớn.
[] Đối Đảo Nhục Tương: Cối quết thân thể nát bằm.
[] Hàm Hoả Bế Hầu: Lửa đốt trong cổ họng.
[] Tang Hoả Phí Hồng: Lửa đốt cháy thân.
[] Phẩn Ô Tiểu Địa Ngục: Ăn phân.
Đại điện phía trên cao, Diêm La Vương uy nghiêm ngồi lên cửu đỉnh, hắc phục thêu hình Thập Điện bằng chỉ vàng vô cùng tinh xảo, đầu đội mũ miện vàng, hai bên chìa ra thõng xuống một màng minh châu dày dặn lóe sáng. Như thường lệ, đứng bên cạnh ngài là Thị Độc Vân Quan trên tay cầm một quyển trục dài, vẻ mặt lạnh lùng không có nửa điểm ôn hòa, lần đầu diện kiến liền khiến kẻ đối diện không nhịn được run rẩy một trận. Mà Ngưu Đầu Mã Diện trong mấy trăm nghìn năm qua đối với Thị Độc Vân Quan cơ hồ đã quen đến không thể quen hơn, ngoài mặt ngài ấy tỏ vẻ xa cách, thế nhưng trong tâm lại rất hòa nhã dễ gần, thậm chí còn có chút phóng túng, là một vị đại quan rất hay tươi cười.
Diêm La Vương híp mắt đánh giá Phùng Thiên Lý đang quỳ dưới điện, là một nữ tử thân vận trang phục của thời đại mới, mấy năm gần đây những vong hồn đến âm gian báo danh đều mặc cùng một loại quần áo kiểu cách thế này. Vốn là nữ nhân nhưng tóc Phùng Thiên Lý lại cắt lên ngắn cũn, dung mạo cũng có vài phần tương tự nam nhân, mày kiếm mắt to, đặc biệt thu hút.
"Đây là tiểu quỷ quan chỉ định cho điện Ngưu Mã?" Diêm La Vương đưa mắt nhìn đến Ngưu Đầu Mã Diện phía sau hỏi.
Mã Diện ôm quyền trước mặt, cúi người đáp: "Như trước đó thần đã báo với ngài. Điện Ngưu Mã dạo gần đây bận rộn, quỷ tốt trong điện đều được phân phó đến các tiểu ngục trông coi. Phùng Thiên Lý này tâm tính không tồi, đúng lúc sắp tới điện Ngưu Mã cần có người giúp đỡ đi thu hồn phách, thỉnh Diêm Vương phê chuẩn."
Diêm La Vương nhẹ nhàng gật đầu: "Trước nay điện Ngưu Mã năng suất làm việc không đến nỗi, ngươi cũng chưa từng đưa ra yêu cầu gì quá phận. Hiện nay muốn phong chức cho vong linh trở thành tiểu quỷ quan dưới trướng, ta cũng không thể không đáp ứng."
Ngưu Đầu Mã Diện đồng thời cất tiếng: "Đa tạ Diêm Vương phê chuẩn."
Phùng Thiên Lý vốn đã ngơ ngác từ nãy giờ, được Ngưu Đầu dùng chân nhắc nhở mới hoàn hồn, vội vàng dập đầu: "Đa tạ Diêm Vương."
Vì vậy Phùng Thiên Lý không cần ở lại Đường Hoàng Tuyền đời đời kiếp kiếp làm cô hồn dã quỷ, ngược lại trở thành Liên Thu Uyển tiểu quỷ quan trong điện Ngưu Mã, ngày ngày theo chân Ngưu Đầu Mã Diện đến dương gian dẫn hồn người chết. Bất quá Liên Thu Uyển này tuy rằng rất thành thật làm việc, bảo cô làm gì cũng đều nhất mực tuân theo, nhưng là đối với Mã Diện Liên Thu Uyển mới lộ ra vẻ mặt ngoan ngoãn này, lúc bình thường cô cùng Ngưu Đầu đều cãi nhau đến loạn thất bát tao, đa phần đều là Ngưu Đầu không thèm đôi co phí võ mồm, trực tiếp đem Cương Xoa treo Liên Thu Uyển lên cao để cô tức tối vùng vẫy kêu gào, sau cùng vẫn là Mã Diện đứng ra giảng hòa.
Phùng Thiên Lý cũng đã thay đổi y phục, xiêm y màu xám được thêu Bỉ Ngạn hoa, đây là do Vu Kỷ chuẩn bị cho cô, trên đầu cột một đoạn dải lụa đỏ có đề danh tự, nhìn vào đã có điểm không thể nhận ra là nữ nhân, vô cùng tuấn tú.
Ngưu Đầu khoanh tay đi trước, không kiên nhẫn nói: "Ngươi nhanh chân lên một chút."
Phùng Thiên Lý dẫn đầu đoàn vong linh, bên hông đeo trường kiếm còn đang trong vỏ, nhìn thấy Ngưu Đầu Mã Diện đi phía trước cước bộ vừa phải nên cô cũng không gấp gáp mà để vong linh từ từ tiến lên, thế nhưng Ngưu Đầu giữa đường đột nhiên lại quở trách Phùng Thiên Lý chậm chạp, Phùng Thiên Lý đưa tay quệt mũi, không phục nói: "Tướng quân, ngài rõ ràng còn đi chậm hơn so với ta, bằng không ngài đến đây dẫn theo vong linh, ta như vậy một đường phi thẳng đến đình Mạnh Bà thông báo trước một tiếng."
Ngưu Đầu dừng bước, hơi xoay chuyển thân thể nhìn về phía Phùng Thiên Lý, nói: "Ngươi ngứa đòn rồi?"
Phùng Thiên Lý chớp chớp mắt, ra hiệu cho đoàn vong linh ngừng lại, chống nạnh hướng Ngưu Đầu nói: "Ngài lúc nào cũng dậm dọa đánh ta, còn dùng pháp khí treo ta trên cao, ngài chơi xấu như vậy còn đáng mặt tướng quân sao."
Ngưu Đầu cười khẩy: "Không phải ngươi thích được treo lên lắm sao, ta thành toàn cho ngươi."
Mã Diện đã xem hết nổi, khép hai ngón tay lại với nhau, khéo léo thi pháp biến ra hai tấm phù chú phóng tới dán lên lưng Ngưu Đầu và Phùng Thiên Lý: "Các ngươi ở đây từ từ cãi nhau."
Phùng Thiên Lý, Ngưu Đầu không hẹn cùng lúc trợn mắt kêu lên: "Tướng quân - Mã Diện, ngài - ngươi không thể như thế được!"
Mã Diện phất tay, đám vong linh lập tức luồn lách qua người Phùng Thiên Lý và Ngưu Đầu trên đường, thành thật đi tới sau lưng y. Mã Diện chau mày, đơn giản giao phó: "Đợi một canh giờ nữa phù chú sẽ hết tác dụng. Liên Thu Uyển lúc đó ngươi đến Trùng Sơn Huyệt mời Hàn Trấn tướng quân đến điện Thị Độc Vân Quan gặp ta một chuyến."
Phùng Thiên Lý không thể cử động chân tay, cả người cứng đờ như một bức tượng, hoàn toàn bị phù chú dán trên người áp chế, Phùng Thiên Lý chỉ có thể run run mi mắt, tức khắc tiếp nhận: "Đã rõ, tướng quân."
Ngưu Đầu đồng dạng giống như Phùng Thiên Lý, vô pháp di chuyển, tức giận nói: "Mã Diện, ngươi dán lên người nó được rồi, còn dán ta làm gì, mau lấy xuống, ta cùng ngươi đi."
Mã Diện lắc đầu, xoay người nâng lên bước chân, đạm thanh nói: "Ngươi ở lại trông chừng nó, tránh để cô hồn dã quỷ trên đường quấy phá."
Ngưu Đầu hừ mũi, không nhịn được lớn tiếng: "Mã Diện, ngươi mẹ nó mau trở lại..."
Phùng Thiên Lý lúc này rất muốn cười, nhưng lại không có biện pháp kéo lên khóe miệng, vì vậy dùng lời nói biểu thị đắc ý: "Tướng quân đi rồi. Ngài ấy còn không thèm nhìn lại!"
Lúc này Ngưu Đầu và Phùng Thiên Lý đang đứng đối diện nhau, Phùng Thiên Lý quay mặt về hướng dẫn đến cầu Nại Hà, Ngưu Đầu lại quay mặt về cửa Quỷ Môn quan, nghiễm nhiên không thể nhìn thấy Mã Diện đã rời đi.
"Ngươi câm miệng." Ngưu Đầu trừng mắt, mặt hầm hầm giận dữ, gằn từng chữ qua kẽ răng.
Phùng Thiên Lý: "Ngưu Đầu tướng quân, có phải sắp có chuyện gì không? Mấy ngày nay Mã Diện tướng quân thường xuyên nửa chừng biến mất..."
Ngưu Đầu đã từ trong cơn nóng giận dần dần khôi phục, nói: "Ngươi nói xem, ta có thể đoán được y đang nghĩ gì trong đầu sao?"
Phùng Thiên Lý nói: "Tướng quân, lúc ta còn sống trên dương gian, mọi người thường xuyên mắng chửi ngươi khác "Đầu trâu ngu ngốc", ta cảm thấy câu này mắng rất chuẩn."
Ngưu Đầu cau mày, khó hiểu hỏi: "Rất chuẩn? Ngươi có ý gì?"
Phùng Thiên Lý cong mắt, bâng quơ nói: "Ý của ta chính là như vậy, chính là Đầu Trâu... Tướng quân, ngài không hiểu cũng không sao!"
Ngưu Đầu vậy mà thật sự nghiền ngẫm ý nghĩa của câu nói này, thế nhưng phải mất rất lâu về sau hắn mới hiểu ra.
Một canh giờ sau, Phùng Thiên Lý theo lệnh Mã Diện mời Hàn Trấn tướng quân đến, Ngưu Đầu cùng lúc đi vào với ông, sắc mặt hắn không tốt lắm, thế nhưng vừa nhìn thấy Mã Diện cùng Thị Độc Vân Quan ngồi trên bàn đá trầm mặc không nói gì, hắn miễn cưỡng đè ép cơn giận, một đường lưu loát ngồi xuống bên cạnh y.
Hàn Trấn tướng quân cũng ngồi vào chỗ trống cạnh Thị Độc Vân Quan, hỏi: "Mã Diện tướng quân phải chăng có chuyện gì quan trọng muốn cùng ta thương nghị?"
Mã Diện ngước mắt lên nhìn, nhẹ gật đầu: "Quả thật có chuyện muốn cùng ngài bàn bạc..."
Hàn Trấn tướng quân thấy y lấp lửng không nói hết câu, biết y có chỗ cần cân nhắc, ông cũng không nề hà mà phất phất tay, ý bảo y cứ nói thẳng, không cần kiêng dè.
Mã Diện cho tay vào trong lớp y phục bên ngoài lấy ra một tấm phù chú, đặt lên bàn đá nói: "Hàn Trấn tướng quân ắt hẳn vẫn còn nhớ sự kiện xảy ra hai trăm năm trước liên quan đến Triệu Vương Chân Quân, năm đó mười vị tướng quân phụng mệnh Diêm La Vương điều tra tung tích của Triệu Vương Chân Quân bao gồm cả ngài, nhưng kết quả vẫn chưa tra ra được gì."
Hàn Trấn tướng quân đại khái đã hiểu Mã Diện muốn ôn cố tri tân về chuyện năm xưa, nhưng lại không rõ mục đích của y là gì, hồ nghi hỏi: "Đúng là vẫn chưa quên, nhưng ý ngươi muốn nói đến chuyện gì?"
Mã Diện chỉ tay lên tấm phù chú trên bàn, bên trên vẫn còn lưu lại một "Hại" chói mắt, nói: "Mấy ngày trước trong lúc lên dương gian câu hồn phách, cơ duyên xảo hợp thế nào tại nơi đó phát hiện một chút manh mối của Triệu Vương Chân Quân."
Ba người có mặt tại nơi này yên lặng nghe y nói, Hàn Trấn tướng quân càng lúc càng sít sao chau chặt hai hàng chân mày, Thị Độc Vân Quan thì không ngừng mím môi phấp phỏng, chỉ có Ngưu Đầu mỗi một lúc đồng tử càng mở lớn, không dám tin nhìn chằm chằm Mã Diện.
Mã Diện đem hết toàn bộ sự việc phát sinh rành mạch kể lại, cũng giải thích về việc phù chú xuất hiện chữ "Hại" kia, bầu không khí nhất thời rơi vào trầm mặc. Cuối cùng vẫn là Ngưu Đầu lên tiếng trước, hỏi: "Lần đó ngươi nói chỉ là cảm giác là lừa ta? Ngươi chưa từng nói với ta chuyện này." Trong mắt hắn ẩn nhẫn một chút gì đó mất mát khó có thể phát giác.
Mã Diện lộ ra biểu tình bất đắc dĩ: "Ngưu Đầu..."
Ngưu Đầu giơ tay làm động tác dừng, không tiếp tục cùng y dây dưa, quay sang nói với Hàn Trấn tướng quân và Thị Độc Vân Quan bên kia: "Các ngài nghĩ thế nào, có nên báo lên điện Diêm La Vương, lật lại vụ án lần nữa? Lần theo manh mối truy tìm tung tích Triệu Vương Chân Quân?"
Thị Độc Vân Quan vội xua tay, gấp gáp nói: "Ngàn vạn lần không thể được, huống hồ đây chỉ là lời nói từ một phía của chúng ta, cũng không có bằng chứng cụ thể... Ta thấy trước mắt cứ âm thầm điều tra xem sao, nếu thật Triệu Vương Chân Quân bị kẻ khác mưu hại, còn chưa biết thân phận người nọ, ngộ nhỡ chỉ là hiểu lầm thì không tốt lắm."
Hàn Trấn tướng quân cũng tán đồng: "Thị Độc Vân Quan nói phải, chuyện này khoan hãy nói ra ngoài."
Mã Diện nói: "Mã Diện mạo muội chuyến này mong Hàn Trấn tướng quân mời cả Võ Đoán đại quan cùng ta lên dương gian truy xét một lần."
Hàn Trấn tướng quân gật đầu, hào sảng nói: "Mã Diện tướng quân không nên câu nệ, tối mai ta sẽ cùng Võ Đoán đại quan đến điện Ngưu Mã."
Mã Diện cung kính đáp: "Đa tạ tướng quân!"