Chương : Đường Hoàng Tuyền, Vong Linh Thay Thế ()
Dạo gần đây âm giới đặc biệt náo nhiệt, mỗi ngày đều có không ít vong hồn người chết đến báo danh, Ngưu Đầu Mã Diện cùng một lúc dẫn theo một đoàn vong linh đi qua Quỷ Môn quan, đi trên Đường Hoàng Tuyền càng trở nên nhộn nhịp giống như lễ hội ở dương gian, cô hồn dã quỷ trên đường cũng không kìm được ngồi giữa rừng hoa Bỉ Ngạn nhìn xem, đình Mạnh Bà cơ hồ nấu canh Quên Lãng đến mức cũng lú lẫn, nhầm chén canh của người này sang cho kẻ khác, cũng may còn có hai quỷ tốt bên cạnh trông coi, kịp thời đổi lại, nếu không thật sự là náo loạn cả âm gian địa phủ.
Ngưu Đầu Mã Diện vừa từ đình Mạnh Bà trở về điện Ngưu Mã, vốn định sẽ thu dọn vài thứ sau đó đến điện Hắc Bạch cùng nhau thương nghị, không rõ là có chuyện gì, ngày hôm qua Ngưu Đầu Mã Diện đến dương gian câu hồn phách, lại phát hiện có tận năm vong hồn từ phía Tây trà trộn vào, Mã Diện cẩn thận kiểm tra lại sổ Sinh Tử, xác định những vong hồn này đều không thuộc địa phận của bọn họ, thế nhưng lại có thể lưu lạc đến tận đây, chẳng phải Hắc Bạch Vô Thường bên kia cũng đồng dạng bận rộn, lẽ nào trong lúc dẫn hồn không nhận thấy có thiếu sót.
Mã Diện đi vào gian phòng chính, rất nhanh đã trở ra, trên tay cầm một cái lọ làm bằng đồng, kiểu dáng đơn giản không khoa trương, bên ngoài chỉ khắc một hàng chữ, lọ này có tên là Chích Tủy, tương truyền đối với những vong hồn chết oan, chết vì tai nạn bất ngờ hồn phách sẽ được thu vào bên trong, không cần qua cửa Quỷ Môn quan mà được Ngưu Đầu Mã Diện đưa đến Đường Hoàng Tuyền trở thành oan hồn lang bạc trên đường không thể đi đầu thai cũng không thể trở về dương gian, vĩnh viễn bị nhốt lại nơi này, hạ bất liễu thai, không thể tiến thêm một bước qua đạo luân hồi, cũng không thể lùi một nước trở lại làm người, trừ phi tìm được vong hồn khác thay thế, lúc đó mới có thể đầu thai chuyển sinh.
Mã Diện đem Chích Tủy cất vào trong tay áo, lấy sổ Sinh Tử ra, lật đến một trang trống, vừa xem vừa nói: "Lần này có lẽ phải dùng đến."
Ngưu Đầu đã nhận lại Cương Xoa từ chỗ Hàn Trấn tướng quân, tâm tình cũng vì vậy mà phấn chấn hơn hẳn, tay cầm Cương Xoa dựng thẳng trên mặt đất, tư thái hiên ngang của một bậc nghiêm quân, giáp sắt nặng ngàn cân vẫn không khiến hắn mảy may suy chuyển. Ngưu Đầu nhấc Cương Xoa khỏi mặt đất, đi tới bên cạnh Mã Diện, hồ nghi hỏi: "Dùng đến Chích Tủy, có vong hồn chết oan? Hơn nữa không phải nên đến điện Hắc Bạch gặp Hắc Bạch Vô Thường làm rõ vụ việc vong linh từ chỗ bọn hắn nhầm sang chỗ chúng ta sao?"
Mã Diện hóa ra bút lông trong tay, bắt đầu đề xuống vài nét trên sổ Sinh Tử, nói: "E là không thể đi bây giờ, người này chết oan, trong một canh giờ phải thu được hồn phách vào Chích Tủy, nếu để vượt quá một canh giờ, oan hồn sẽ kẹt lại dương gian, ngày ngày thu nhập dương khí của người trần đến lúc đó... Thật sự khó giải quyết."
Ngưu Đầu vươn tay chỉ lên sổ Sinh Tử, tay hắn vừa vặn đặt phía trên bàn tay cầm bút của Mã Diện, nói: "Chỗ này không có tuổi của hắn?"
Mã Diện thoáng ngưng trệ động tác, nhìn đến ngón tay đang vươn ra chỉ khung dương thọ vong linh của Ngưu Đầu, ngón tay hắn rất thon, thế nhưng không tạo cảm giác yếu ớt, mặc dù luôn cầm Cương Xoa giao chiến nhưng lại không hề thô kệch, vô cùng thanh mảnh dễ nhìn, lúc này để cạnh bàn tay trắng xanh nhợt nhạt của Mã Diện khác biệt rõ ràng, da hắn cư nhiên sậm màu hơn so với y.
Mã Diện rút tay trở về, đem bút lông thu lại, như có như không kéo xa khoảng cách với hắn, nói: "Đối với oan hồn, Thị Độc Vân Quan cũng không thể dò xét trước nên trong sổ Sinh Tử không có đề tên người này, lúc nãy trên đường trở về điện Ngưu Mã, sổ Sinh Tử cứ liên tục thúc giục ta, ta liền nhìn xem một chút, chỉ có tên người nọ, ngoài ra không có thông tin cụ thể cũng như lí do chết."
Ngưu Đầu không nhận ra hành động nhỏ này của y, gật gù nói: "Đi thôi, lần này trở về có thể đến điện Hắc Bạch."
Ngưu Đầu đã ra đến cửa điện, Mã Diện do dự gọi hắn lại: "Ngưu Đầu... Chuyến này ta không đi cùng ngươi."
Ngưu Đầu khó hiểu, Mã Diện ôm Chích Tủy và sổ Sinh Tử trong tay, đứng trước người hắn, y so với hắn thấp hơn, Ngưu Đầu không thể nhìn thấy biểu tình của y lúc này, hắn đem Cương Xoa thu trở lại: "Không đi? Ngươi phải đến chỗ khác?"
Mã Diện ngước mặt lên nhìn hắn, giao phó: "Ngươi trước mắt mang theo sổ Sinh Tử và Chích Tủy lên dương gian dẫn hồn, sau khi giải quyết xong ta sẽ nói cho ngươi."
Mã Diện đem sổ Sinh Tử cùng Chích Tủy để lên tay Ngưu Đầu, nhè nhẹ mỉm cười, xoay người bước đi. Ngưu Đầu cau mày, nhìn theo bóng lưng Mã Diện, nhưng lại không đuổi theo, dường như hắn đã vô số lần chỉ đứng trông theo bóng lưng gầy gò của y rời đi, sở dĩ hắn không đuổi theo là vì hắn tin tưởng Mã Diện nhất định sẽ trở lại, bất luận có chuyện gì xảy ra cũng chắc chắn quay về.
“Phùng Thiên Lý, tuổi, ngày tháng âm lịch, vào lúc giờ phút, chết.”
Ngưu Đầu một tay giữ sổ Sinh Tử, một tay cầm bút lông ghi chép, quả thực không hề dễ dàng như hắn nghĩ. Bình thường những việc này đều do Mã Diện phụ trách, hắn chỉ việc bắt giữ vong hồn rồi áp giải về u minh, khi đó nhìn thấy Mã Diện ghi chép rất đơn giản, nét chữ thanh thoát, vài đường đã chép xong, hắn còn cho rằng không có gì khó khăn, nhưng hiện tại rơi vào tình thế này, Ngưu Đầu loay hoay mãi cũng chưa điền được đầy đủ, thực sự khiến hắn nổi điên.
Phùng Thiên Lý đứng một bên quan sát Ngưu Đầu ghi chép về mình, càng xem biểu tình càng méo mó, nhịn không được nói: "Ngài ghi sai rồi, tôi là nữ, không phải nam, mục này ngài đã ghi sai đến năm lần rồi đó! Ngài có phải Quỷ quan dưới âm giới thật không vậy?"
Ngưu Đầu vốn đã không thoải mái, còn bị một vong hồn so với hắn không có bao nhiêu đe dọa chỉ trích, hắn hừ một tiếng, dứt khoát ngồi xuống tiếp tục chỉnh sửa: "Ngươi làm sao hiểu được, ta là tướng quân cai quản âm linh Ngạ Quỷ, đánh gϊếŧ ác vong hung tàn, sẽ thích hợp với mấy loại giấy bút này sao? Huống hồ bề ngoài của ngươi nam nữ không thể phân biệt, đừng nói là ta, phụ mẫu ngươi cũng không nhìn ra."
Phùng Thiên Lý đưa tay quệt mũi, cũng ngồi xuống bên cạnh Ngưu Đầu. Cứ vậy một vị tướng quân uy phong lẫm liệt cầm bút lông đề tới đề lui trên giấy, một vong hồn vừa mới rời khỏi thân thể ở một bên không ngừng chỉ ra lỗi sai của hắn, nhất thời một tướng một vong tranh chấp cãi nhau không ngừng.
Cuối cùng, trải qua một hồi ta đề người sửa thì cũng hoàn tất ghi chép về vong hồn tên Phùng Thiên Lý, mặc dù không quá dễ nhìn nhưng miễn cưỡng có thể chấp nhận, nét chữ cuồng thảo nguệch ngoạc, có chỗ còn ghi đè lên hai ba lần, nhìn đặc biệt thảm. Ngưu Đầu không nhịn được lật lại những trang trước đó do Mã Diện ghi chép, đúng là khác biệt quá lớn, nét chữ của y ngay ngắn đẹp mắt, đường nét dứt khoát mạnh mẽ, hầu như không có một lỗi sai nào.
Phùng Thiên Lý chỉ mới tuổi, dương thọ chưa tận thế nhưng lại tự sát, sau khi tra hỏi xong, Ngưu Đầu thu hồn phách Phùng Thiên Lý vào trong Chích Tủy, chuẩn bị trở về âm gian.
Phùng Thiên Lý này chính xác là một đoạn tụ, lúc còn sống đối với một đồng học nữ đặc biệt yêu thích, cả hai cũng đã xác định tình cảm, tuy nhiên Phùng Thiên Lý vì không được gia đình chấp thuận mà suy nghĩ không thông, tự sát bỏ mạng. Sau khi biết được lí do Phùng Thiên Lý lựa chọn tự sát, Ngưu Đầu có chút không thoải mái, yêu mến ở dương thế thật sự không hề tốt đẹp, tương tự như vong hồn Quách Thiên Hạo trước đó, vì muốn lưu lại kí ức về người mình yêu thương mà chấp nhận ở dưới đáy Vong Xuyên Hà nghìn năm chờ đợi. Rốt cuộc có đáng hay không?
Đến Đường Hoàng Tuyền, vong hồn Phùng Thiên Lý cũng được giải thoát khỏi Chích Tủy, Ngưu Đầu đem Chích Tủy đeo lên bên thắt lưng, theo thói quen đưa mắt tìm kiếm thân ảnh Mã Diện.
Phùng Thiên Lý lần đầu tiên xuống tới âm gian, mọi thứ xung quanh đều rất dễ dàng khơi dậy hiếu kỳ trong cô, Bỉ Ngạn hoa xưa nay chỉ thấy trên phim ảnh tranh vẽ, nay lại được tận mắt chứng kiến, Phùng Thiên Lý cực kỳ hào hứng, xoắn tay áo muốn hái một hoa, bất quá cánh tay vừa vươn ra đã bị đánh bật trở về, chỉ thấy một nữ quỷ từ trong rừng hoa Bỉ Ngạn đi ra, nàng khoác xiêm y xanh lơ, tóc dài tản mạn trên vai, vạt áo phiêu phiêu dương dương, trong đầu Phùng Thiên Lý lập tức hiện lên hai chữ "Tiên nữ", cứ như vậy nhìn đến ngơ ngác, quên cả phản ứng cơ bản.
Nữ quỷ gọi là Vu Kỷ dung mạo xinh đẹp, nàng len lỏi qua những bông hoa Bỉ Ngạn, đến bên cạnh Phùng Thiên Lý, một thoáng vung tay đánh lên đầu Phùng Thiên Lý, nói: "Ngươi từ chỗ nào đến, cả gan phá hoại Bỉ Ngạn hoa." Vu Kỷ đánh xong, hơi liếc mắt nhìn ra phía sau Phùng Thiên Lý, ngẫu nhiên mỉm cười, sâu xa nói: "Hóa ra là Ngưu Đầu tướng quân đưa tới, thảo nào muốn phá nát cả rừng hoa Bỉ Ngạn."
Phùng Thiên Lý hồi thần, vội vàng giải thích: "Không phải, không phải. Vị tỷ tỷ này, tỷ hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn hái một hoa lên ngắm thôi, tuyệt đối không có ý nghĩ phá nát chúng!"
Vu Kỷ ngờ vực: "Nhưng ngươi đi cùng hắn ta." Nói đoạn chỉ tay về phía Ngưu Đầu đang khoanh tay đứng bên kia, không hề chú ý bọn họ bên này.
Phùng Thiên Lý: "Tôi là vong hồn hiển nhiên phải đi cùng ngài ấy rồi, không phải lúc trước tỷ tỷ cũng vậy sao?"
Vu Kỷ ghét bỏ nói: "Nếu đi với hắn thì ta thật sự thảm rồi, lúc ta chết là do Mã Diện tướng quân đến dẫn hồn phách, ngài ấy so với Ngưu Đầu kia ôn nhu hơn rất nhiều, nói chuyện lại dễ nghe."
Ngưu Đầu chậm rãi đi về hướng của Vu Kỷ và Phùng Thiên Lý, hừ mũi nói: "Ôn nhu như vậy, dễ nghe như vậy, nhưng ngươi cũng không có khả năng cùng y thân cận."
Vu Kỷ tức đến hai mắt trợn trừng: "Ngươi..."
Ngưu Đầu xấu xa cười: "Thế nào? Muốn đến điện Diêm La Vương tố cáo ta lần nữa? Ngươi đến đó một lần ta liền đem Bỉ Ngạn hoa đánh nát một lần, Cương Xoa của ta đã lâu rồi không được phát huy công lực."
Vu Kỷ giơ một ngón tay chỉ thẳng vào mặt Ngưu Đầu, vẻ mặt tức tối biến hóa đủ loại biểu tình, phồng má nói: "Ngươi đợi đó!"
Ngưu Đầu đắc ý nhướng cao lông mày, còn đang đợi xem Vu Kỷ muốn làm gì, nào ngờ nàng ta chạy đến đứng giữa thảm hoa Bỉ Ngạn đỏ rực, thút thít khóc: "Mạnh Bà, ngươi mau đến đây nhìn xem, Ngưu Đầu tướng quân lại tới đánh ta!"
Ngưu Đầu: "Hoa ngôn xảo ngữ, ta lúc nào đánh ngươi?"
Chuyện khiến người khác không ngờ nhất chính là Mạnh Bà vậy mà thật sự đến, từ xa đã thấy nữ tử khoác xiêm y màu đỏ như máu, thong thả cất bước, biểu tình của nàng khuất sau bóng tối vô định trên Đường Hoàng Tuyền, ngữ khí ôn hòa: "Ngưu Đầu tướng quân, vừa rồi Mã Diện tướng quân nhờ ta chuyển lời, nói ngài đến cầu Nại Hà gặp ngài ấy."
Ngưu Đầu tức khắc thi pháp, trước khi đi còn không quên cảm tạ Mạnh Bà, như vậy cũng có thể lí giải việc Mạnh Bà đột nhiên đến Đường Hoàng Tuyền không phải vì nữ quỷ Vu Kỷ kia gọi mà là đến thông báo với hắn. Ngưu Đầu trong lòng quyết định, lần sau đến đây phá tan hết Bỉ Ngạn hoa, Cương Xoa vừa được sửa xong uy lực cường đại hơn cả trước kia, chính hắn cũng cảm nhận được.