Chương : Trong Hỉ Có Bi ()
Ngưu Đầu tuy rằng hồ nghi nhưng cũng không vì vậy mà hối thúc Mã Diện nói cho rõ ràng, nếu y đã bảo hắn chờ đợi, vậy trước mắt cứ lưu lại hộp trầm hương này, đến lúc thích hợp sẽ tự động khai thông.
Ngưu Đầu niệm một câu chú, hộp trầm hương nháy mắt biến mất, trên tay hắn thời điểm này không còn vướng bận vật gì, Ngưu Đầu buông thõng tay bên người, đánh mắt về phía trước, nói: "Thú thật ta chưa từng nghe Diêm La Vương thông báo ngươi sẽ đến, nhất thời có chút trấn động, nhiều hơn là cao hứng, từ trước đến nay ta chỉ có một mình, dù là âm giới hay dương gian, một mình ta cô đơn lẻ bóng sớm sớm tối tối, nếu nói không cảm thấy cô độc quạnh quẽ ngươi có lẽ cũng không tin."
Ngưu Đầu vừa nói vừa cất bước đi tiếp, cầu Nại Hà dài đằng đẵng vô tận, càng đi càng tiến đến không cùng u ám tịch mịch, gió tanh vẫn như cũ táp phần phật vào mặt khiến giáp phục cũng đung đưa va chạm lẫn nhau mà tạo nên một loạt những tiếng ma sát "Khít khít". Theo sau hắn, Mã Diện im lặng không nói, y duy trì cước bộ vừa phải, cách hắn không quá ba bước chân, toàn bộ lời hắn nói, y đều chuyên chú lắng nghe không bỏ xót, thỉnh thoảng đầu mày không tự giác chau chặt, nhưng rất nhanh đã buông lỏng, giống như không có gì mà tiếp tục chờ hắn nói câu sau.
Ngưu Đầu chắp hai tay sau lưng, ngực ưỡn cao, bước đi hiên ngang hùng dũng, khí chất của một bậc tướng quân oai vệ không dễ gì bị vùi dập, mặc kệ màn đêm tối đen bủa vây, tiếng gió rít rào cuồng dã, hắn vẫn cứ ngạo nghễ tiến về phía trước. Ngưu Đầu hơi nghiêng đầu, nhìn Mã Diện luôn theo sát đằng sau hắn, chỉ thấy y đang cúi đầu, bả vai chợt run lên nhè nhẹ, hắn cho rằng y chỉ khoác thanh y giản đơn bên ngoài không đủ giữ ấm, vì vậy khi đón nhận những đợt gió táp dữ dội thế này không ít thì nhiều khiến y cảm thấy lạnh, Ngưu Đầu dừng bước chân, đợi Mã Diện tới bên cạnh hắn mới nói: "Hay là trở về đi, sẵn tiện đến điện Diêm La trình diện, y phục của người dường như không tốt lắm."
Mã Diện ngẩng mặt nhìn hắn, y mỉm cười lắc đầu: "Ta không sao. Chẳng qua là nhớ tới chút chuyện, thế nhưng không quá quan trọng."
Ngưu Đầu ngờ vực, hào sảng nói: "Chuyện của ngươi sao có thể không quan trọng, ngươi cứ trực tiếp nói, ta nhất định giúp ngươi."
Mã Diện nheo mắt nhìn chằm chằm kẻ trước mặt, như là muốn từ trên người hắn tìm ra điều gì đó, hoặc chỉ đơn giản là muốn từng chút từng chút một lưu giữ dáng hình người này, y bật cười nhẹ hai tiếng, vươn tay bắt lấy một đoạn y phục dư ra phía sau lưng Ngưu Đầu, nói: "Từng nghe người ta nói, cầu Nại Hà mang theo tất cả hỉ nộ ái ố của một kiếp người bỏ lại đằng sau, chỉ cần ngươi đặt chân lên cầu tất thảy đều sẽ không thể lưu giữ. Canh Quên Lãng đã uống, Vọng Hương Đài đã qua, mong ước của ngươi ở kiếp sau là một lần nữa được làm người, hưởng thụ vinh hoa phú quý, thế nhưng nếu đã đi qua cầu, thành công đầu thai chuyển sinh, có lẽ sẽ thật sự là cuộc sống mà ngươi mong muốn, nhưng ở nơi đó lại không có người mà ngươi toàn tâm toàn ý yêu mến, ngươi nói xem, có phải trong hỉ có bi, trong bi lại chẳng thiếu hỉ không?"
Ngưu Đầu không hoàn toàn hiểu rõ ý tứ trong lời nói của y, hắn cũng không nhìn đến cánh tay đang giữ y phục mình, Ngưu Đầu liếc mắt đánh giá Mã Diện, vẫn nhấc chân đi tiếp đoạn cầu còn lại, một bên nói: "Cho dù là như vậy cũng không thể than trách, đây vốn là quy luật, ngươi chỉ có thể tuân theo, huống hồ trần đời không bao giờ cho ngươi nhiều hơn thứ ngươi mong muốn, để đạt được thứ này bắt buộc ngươi phải hy sinh thứ khác."
Mã Diện như cũ duy trì tươi cười trên mặt, bàn tay càng siết chặt góc áo Ngưu Đầu: "Nếu quy luật không thể thay đổi, vậy cứ phá bỏ đi."
Ngưu Đầu trợn mắt không dám tin hỏi: "Phá bỏ?"
Mã Diện trông thấy Ngưu Đầu lộ ra biểu tình bị lời nói của y dọa cho hoảng sợ thì nhịn không được cười lớn: "Chỉ đùa ngươi thôi. Ta đương nhiên không đủ khả năng làm chuyện xa vời đó, tuy rằng quy luật bất di bất dịch nhưng cũng không phải không có lỗ hổng, ta còn nghe nói chỉ cần lúc qua cầu Nại Hà, ngươi có thể nắm giữ một góc áo của người nọ thì kiếp sau ngươi và y nhất định sẽ tái hợp, là sớm hay muộn còn tùy thuộc vào may mắn của ngươi."
Trong lúc trò chuyện hai người bọn họ rốt cuộc đã đi đến điểm cuối, trước mặt hiện ra là đại điện nguy nga tráng lệ, ngoài cổng có hai vị Quỷ lớn canh giữ, mặt mày vô cùng dữ tợn, cặp mắt trắng dã trợn trạo như đang cảnh báo những kẻ có ý định xâm phạm, bao quanh đại điện là bốn bức tường thành vững chãi cao hơn ba trượng, nếu là kẻ có năng lực kém cỏi khẳng định không thể trong một, hai canh giờ có thể vượt qua.
Mã Diện từ lúc nào đã buông tay, Ngưu Đầu cũng không tái nói chuyện cùng y, cả hai đều ngấm ngầm hiểu ý đối phương mà yên lặng tiến vào trong đại điện Diêm La.
Đi lên một trăm bậc thang cao sừng sững, sảnh lớn đã ở ngay trước mắt, Ngưu Đầu Mã Diện đồng thời khụy gối hành lễ với người đang chễm chệ ngồi trên Cửu Đỉnh: "Bái kiến Diêm La Vương."
Diêm La Vương gác một chân lên Cửu Đỉnh, đầu nghiêng về một bên, một tay chống đỡ cằm, hai mắt khép hờ, đạm thanh nói: "Miễn lễ. Hai ngươi đến thật đúng lúc, ta còn định cho người đến triệu kiến."
Ngưu Đầu đối với bộ dạng lười biếng này của Diêm La Vương sớm đã thành quen, lúc bình thường có mặt đầy đủ Quỷ quan trên dưới âm phủ ngài ấy rất có phong thái của một bậc quân vương cao ngạo, lưng thẳng mắt trừng, từng cái vung tay nhấc chân đều tạo cho kẻ đối diện một cảm giác áp bách khó tả. Thế nhưng chỉ cần trong điện có một mình hắn hoặc Thị Độc Vân Quan, toàn bộ dáng vẻ cường đại đều sẽ biến mất không thấy dấu vết, Diêm La Vương định đoạt sinh sát trong thiên hạ nháy mắt trở thành một ông lão râu ria xồm xoàm biếng nhác, Ngưu Đầu cũng không còn ngạc nhiên như lần đầu, hắn tiến đến một ghế trống có đề tên hắn ngồi xuống, cố nhiên phát hiện bên cạnh đã có thêm một chiếc ghế mới, mà tên được đề lên nghiễm nhiên là "Mã Diện".
Thị Độc Vân Quan ôm một đống trục dài trong tay, y phục cũng vì vậy mà nhăn nhúm khó coi, nhưng lúc này không thể quản nhiều, ngài đem chúng để hết lên bàn trước mặt Ngưu Đầu Mã Diện, bắt đầu phân phó: "Ngươi hẳn là Mã Diện tướng quân, đúng lí ra nên để ngươi diện kiến các vị Quỷ quan một lần nhưng công việc cấp bách chỉ đành ủy khuất ngươi. Chỗ này là toàn bộ công việc sắp tới điện Ngưu Mã cần phải xử lý, hi vọng hai ngươi có thể hoàn thành tốt."
Chỉ mới qua hai canh giờ, điện Ngưu Đầu cũng đã đổi thành điện Ngưu Mã, năng lực sắp xếp của Thị Độc Vân Quan quả nhiên không phải hạng xoàng xĩnh.
Thị Độc Vân Quan tính toán giơ ra hai ngón tay, vui vẻ nói: "Cuối tháng lương thưởng sẽ gấp đôi so với tháng vừa rồi, tiền Ngưu Đầu tướng quân còn nợ điện Diêm La cũng sẽ tự động trừ hết."
Ngưu Đầu sắc mặt không tốt lắm, hơi liếc mắt thăm dò biểu hiện của Mã Diện ngồi bên cạnh, phát hiện y cũng đang nhìn hắn, như có như không mỉm cười tươi tắn. Ngưu Đầu thật ngại muốn chết, việc hắn nợ tiền ở điện Diêm La đều do bất đắc dĩ, Mã Diện dù sao cũng vừa mới đến, Ngưu Đầu vốn muốn gây dựng một hình tượng hoàn hảo trong mắt y, tuy nhiên còn chưa kịp làm gì đã bị Thị Độc Vân Quan triệt để gϊếŧ từ trong bụng.
Mã Diện tự giác thu nhập hết mấy quyển trục trên bàn, cười cười nói: "Không ủy khuất, thần chẳng qua chỉ mang chức vụ nhỏ bé, không cần phiền hà các vị tướng quân."
Thị Độc Vân Quan đã trở lại vị trí của mình, nghe Mã Diện nói vậy, ngài tặc lưỡi nói: "Ây da, ngươi không nên đánh giá thấp mình."
Mã Diện lắc đầu, Thị Độc Vân Quan có lẽ không biết, Diêm La Vương hiển nhiên không nói với ngài ấy, bởi vì trước đó y cùng Diêm La Vương đã có với nhau một thỏa thuận, một số chuyện tuyệt đối không nên để người thứ ba biết được, vì vậy Mã Diện cũng không tự đánh mà khai, y nói: "Mã Diện không dám, nếu đã là việc cấp bách, vậy ta cùng Ngưu Đầu lập tức thực thi, như Thị Độc Vân Quan đã nói, tiền Ngưu Đầu còn nợ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ rất mong sẽ được xóa bỏ."
Thị Độc Vân Quan chắc nịch đáp: "Ngươi yên tâm." Ngài nói đoạn thì đứng lên, hướng Ngưu Đầu Mã Diện ôm quyền, ôn hòa nói: "Nhị vị tướng quân một đường thuận lợi!"
Ngưu Đầu Mã Diện cùng lúc cúi người đáp trả: "Đa tạ!"
Ngưu Đầu Mã Diện đi rồi, trong điện chỉ còn lại Diêm La Vương và Thị Độc Vân Quan. Diêm La Vương thì không nói, từ lúc Ngưu Đầu Mã Diện đến chỉ nói được một câu đã thủy chung nhắm mắt dưỡng thần, từ đầu chí cuối đều giao cho Thị Độc Vân Quan giao phó. Thị Độc Vân Quan quả thực nghi ngờ, mặc dù đã theo cạnh ngài ấy rất lâu nhưng thỉnh thoảng vẫn nhịn không được có chút không dám thừa nhận người này là Quỷ Vương cai quản chốn Âm Ti Địa Phủ mà người trần phải khiếp sợ mỗi khi nhắc tới.
Trên đường đi, Mã Diện bắt đầu nghiên cứu một quyển sách lẫn trong những quyển trục có đề ba chữ viết bằng mực đỏ thẫm "Sổ Sinh Tử". Ý nghĩa như tên, sổ này chủ yếu dùng để ghi chép lại cái chết của người phàm trên dương thế, thời gian địa điểm đều rất cụ thể, giấy màu vàng nâu mềm mại như lụa, nhưng nếu liên tưởng xa hơn một chút lại có cảm giác giống với da người, Mã Diện sờ thoáng qua mặt giấy, ở ngay trang đầu tiên xuất hiện tên một người, dĩ nhiên nếu đã xuất hiện trong sổ sinh tử, ngoài việc dương thọ đã tận thì không còn cách lí giải nào khác.
"Ngày tháng âm lịch, vào lúc giờ phút, Hoàng Di, tuổi, chết."