Chương : Vân Khất Biện ()
Sau khi đến cửa Quỷ Môn quan, Mã Diện mở ra Phá Đảnh Khiêu Xỉ thông đến dương gian. Lúc này đã là canh tư [], bốn bề lặng ngắt như tờ, chỉ một cơn gió khẽ khàng thổi qua cũng khiến người ta rét lạnh sống lưng, năm vị Quỷ quan dưới âm giới nối gót nhau tiến đến địa phương phát ra âm khí dày đặc, những lần trước đều là Mã Diện một mình đến đây xem xét nhưng vẫn không tìm ra bao nhiêu manh mối, hiện ta đã nhiều thêm mấy người, dĩ nhiên kết quả sẽ ít nhiều khác biệt.
[] Canh tư: giờ đến giờ sáng.
Hàn Trấn tướng quân đi một vòng xung quanh thân cây, tuy rằng bề ngoài không khác cây cối bình thường được trồng đại trà trên dương gian bao nhiêu, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện có vài điểm đặc biệt, trên thân ngẫu nhiên mọc ra vô số hình thù kì quái, như là hoa văn được kì công chạm trổ điêu khắc, rể cây cường ngạnh ghim sâu vào trong lòng đất, tán lá cũng rộng hơn so với những cây khác trồng xung quanh, bao quát trong vòng mười bước chân phảng phất âm khí nồng đậm. Hàn Trấn tướng quân bất giác nhíu chặt đôi mày, đưa tay xoa cằm, nét mặt trầm tư, nói: "Quả nhiên giống như Mã Diện tướng quân nói, nơi này không bình thường."
Võ Đoán đại quan đồng dạng có cùng một ý nghĩ, nhưng lại không tiến đến gần xem xét, nheo mắt đáng giá tình hình phía trên ngọn cây: "Cây này cao cũng thật bất thường..." Nói đoạn thì thở dài: "Ta làm Thành Hoàng cai quản nơi này lâu như thế cư nhiên không phát hiện chút quái lạ nào, đúng thật là thiếu sót."
Vân Khất Biện chẳng biết từ lúc nào đã đến gần tỉ mỉ nghiên cứu hoa văn xuất hiện trên thân cây thô ráp, nói: "Mã Diện tướng quân, huynh đến nhìn xem, mấy thứ này không chỉ ngẫu nhiên hình thành, dường như đang tái hiện một cảnh tượng nào đó."
Mã Diện nghe như vậy liền đi qua, cùng Vân Khất Biện tỉ mẩn quan sát từng chi tiết một.
Ngưu Đầu phía bên kia cùng Hàn Trấn tướng quân lập ra một kết giới bảo vệ xung quanh, không tự giác cau mày, bực dọc nói: "Triệu Vương Chân Quân rốt cuộc xảy ra chuyện gì, một vị Thành Hoàng tiếng tăm lừng lẫy đột nhiên lại không tiếng động biến mất, còn bị giam hãm trong một cái cây, ta thật sự tò mò kẻ nào có năng lực tới vậy."
Hàn Trấn tướng quân đã củng cố kết giới thêm phần chắc chắn, thu tay lại nói: "Nếu hắn so với chúng ta lợi hại hơn một bậc, vậy thì càng phải đề phòng."
Võ Đoán đại quan triệu hồi pháp bảo trong tay, là một thanh trường đao, Hàn Trấn tướng quân cũng đã trở lại, Võ Đoán đại quan nói: "Hàn Trấn, ngươi cùng ta thâm nhập xuống mấy lớp đất đá này nhìn xem rể cây có vấn đề gì không." Hàn Trấn tướng quân gật đầu nói được, sau đó hai vị Quỷ quan sóng đôi với nhau thi pháp biến mất.
Vân Khất Biện híp mắt nhìn thân cây muôn vàn hình thù kì dị trước mặt, nói: "Mã Diện tướng quân, huynh nhìn chỗ này, rất giống hình ảnh một ngôi miếu." Vân Khất Biện nói rồi chỉ tay đến nơi khác trên thân cây cũng có kì dạng: "Đến đây lại xuất hiện một nhóm người chen chúc đứng cùng một chỗ, phía trên cao thì có một thân ảnh vung tay đứng một mình, nét khắc cũng có phần dứt khoát mạnh mẽ hơn hẳn, đặc biệt so với đoàn người dưới này lại được khắc rất lớn. Đệ đoán tất cả những thứ này vốn là đang tái hiện lại miếu Thành Hoàng của Triệu Vương Chân Quân năm xưa."
Mã Diện trùng điệp gật đầu, tán đồng với ý kiến của Vân Khất Biện, thế nhưng trước kia lúc y tự mình đến xem lại không phát hiện bất luận điều gì, Mã Diện vươn tay chỉ xuống một mảnh nhô lên rất nhỏ, nói: "Phía dưới này dường như còn có một người... Có lẽ là đang nhìn Triệu Vương Chân Quân?"
Vân Khất Biện khom người, vô tình hữu ý đứng sát đằng sau y, lúc này trông qua cứ như hắn đang ôm cả người y vào lòng, Vân Khất Biện nhếch cao nụ cười, nói: "Mã Diện huynh quả nhiên tinh tường, vật này nhỏ thế kia, e rằng lúc sờ tay lên cũng khó có thể phát giác."
Hàn Trấn tướng quân và Võ Đoán đại quan đi rồi nghiễm nhiên chỉ còn Ngưu Đầu và Phùng Thiên Lý ở một bên bảo hộ kết giới, một màn vừa rồi cứ như vậy thu hết vào trong mắt Ngưu Đầu, từ góc nhìn của hắn Vân Khất Biện đã triệt để ôm trọn thân thể Mã Diện, Ngưu Đầu cơ hồ không kiềm chế được nữa, dứt khoát đi tới hung bạo kéo tay Mã Diện, y nhất thời không kịp phản ứng, lực tay của Ngưu Đầu rất lớn, chỉ kéo một cái đã đem Mã Diện ngã vào trong lòng hắn.
Mã Diện kinh ngạc mở to mắt, ngước lên nhìn hắn, ngờ vực gọi một tiếng: "Ngưu Đầu?"
Ngưu Đầu không trả lời y, lạnh lẽo liếc nhìn Vân Khất Biện đang phủi phủi tay áo bên kia, nói: "Ngươi có mục đích gì?"
Vân Khất Biện nhún vai, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thanh sáo trên đai lưng, nói: "Ngưu Đầu tướng quân, ngài nói như vậy ta ngược lại cảm thấy rất thắc mắc. Mục đích ngài muốn nói đến chính là chuyện gì? Nếu như liên quan đến Triệu Vương Chân Quân thì mục đích của ta hiển nhiên là muốn tìm ra tung tích của ngài ấy."
Ngưu Đầu vẫn nhất mực giữ chặt vai Mã Diện, càng thêm bài xích Vân Khất Biện, mỉa mai nói: "Ta muốn nói chuyện gì không phải ngươi nên rõ nhất?"
Mã Diện mơ hồ không biết vì cớ gì Ngưu Đầu bất thình lình lại phản ứng kì lạ như vậy, y xoay sở thoát khỏi vòng ôm của hắn, trang phục xộc xệch cũng không kịp chấn chỉnh, cau có nói: "Ngươi còn muốn làm gì? Đây là biểu đệ của Thị Độc Vân Quan, ngươi thế nào lại muốn gây sự?"
Ngưu Đầu nhếch mép cười khẩy, chăm chăm nhìn y: "Gây sự? Trong mắt ngươi vô luận ta làm gì cũng đều là vô cớ gây sự?"
Mã Diện tiến lên phía trước, giơ tay ra muốn bắt lấy cánh tay vô lực rũ xuống của hắn, nhưng cuối cùng vẫn hụt một bước, Ngưu Đầu chỉ để lại một câu liền xoay người bỏ đi, Phùng Thiên Lý từ đầu chí cuối đứng bên ngoài quan sát không dám lên tiếng, lúc này cũng có điểm lúng túng, đưa mắt thăm dò chờ Mã Diện giao phó, kết quả y chỉ đứng yên ở chỗ cũ, đồng tử tan rã nhìn theo hắn, nhỏ giọng thì thầm: "Không phải, ta trước giờ chưa từng nghĩ..."
Phùng Thiên Lý âm thầm niệm trong đầu một vạn câu "Tiêu rồi". Vốn dĩ mấy hôm nay nhị vị tướng quân đã xung đột với nhau, không có ai nhún nhường, đều trầm mặc nhất quyết không nói một lời, bây giờ thì gay rồi, Ngưu Đầu tướng quân đã giận nay càng thêm giận, đến nỗi không muốn nhìn Mã Diện tướng quân một lần nữa.
Nửa canh giờ sau, Hàn Trấn tướng quân cùng Võ Đoán đại quan rốt cục quay lại. Mã Diện cũng đã xem xong những thứ kì dạng trên thân cây, đều đem toàn bộ nói qua cho hai người bọn họ cùng thông tỏ.
Hàn Trấn tướng quân trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau mới nói: "Bên dưới rể cây cũng rất bất thường, đâm sâu mấy trượng vào trong lòng đất, kích thước vô cùng lớn, có cái ngang ngửa cơ thể của một thiếu niên trưởng thành."
Vân Khất Biện: "Xem ra Triệu Vương Chân Quân muốn cho chúng ta gợi ý, nhưng ta có điểm không hiểu, rõ ràng trên phù chú của Mã Diện huynh có một chữ "Hại", là đang ám chỉ ngài ấy bị kẻ nào đó mưu hại hay có ý tứ nào khác? Thế nhưng từ lúc chúng ta đến ngoại trừ những manh mối rời rạc cho thấy sự hiện diện của luồng âm khí cường đại thì không có bất kỳ minh chứng xác thực nào..."
Mã Diện đại khái đã hiểu ý tứ trong lời nói của Vân Khất Biện, thay hắn nói tiếp câu sau: "Những lần trước ta đến đây, dùng phù chú thông linh thân cây đều sẽ kịch liệt rung chuyển, nhưng lần này lại không hề phản ứng. Nói cách khác, có kẻ đã âm thầm giở trò, mà kẻ này khả năng rất lớn là người giam hãm Triệu Vương Chân Quân."
Võ Đoán đại quan cảm thấy y nói rất có lí lẽ, gật gật đầu: "Chúng ta vậy mà chậm hơn hắn một bước. Về sau càng khó đối phó."
Hàn Trấn tướng quân: "Trước mắt cứ trở về âm giới cùng Thị Độc Vân Quan thảo luận đi, hắn rất có thể sẽ tra ra chút tin tức gì đó có lợi cho việc điều tra."
Võ Đoán đại quan: "Ngươi nói phải... Ngưu Đầu tướng quân đâu? Không phải lúc nãy hắn ở lại cùng các ngươi sao?"
Sau lời nói của Võ Đoán đại quan, Hàn Trấn tướng quân cũng nhận thấy thiếu mất một người, ngó nghiêng xung quanh, cuối cùng hỏi Phùng Thiên Lý đang đứng ngồi không yên: "Tiểu quỷ quan, tướng quân nhà ngươi đâu? Có vong hồn náo loạn nên hắn đi giải quyết rồi?"
Phùng Thiên Lý không ngờ tới Hàn Trấn tướng quân sẽ hỏi cô, lần chần một lúc, cắn răng nói dối: "Vâng, Ngưu Đầu tướng quân lúc nãy đã đem thổ Sinh Tử đi thu hồn rồi, vong hồn này có vẻ không tầm thường, cực kỳ hung hãn!"
Sổ Sinh Tử cất trong tay áo Mã Diện chợt run nhè nhẹ, Mã Diện vươn một tay đè ép nó lại, đạm thanh nói: "Các vị trở về âm giới trước, ta cùng Liên Thu Uyển đến giúp Ngưu Đầu một tay."
Phùng Thiên Lý gục gặc đầu phụ họa: "Phải phải, ta và tướng quân đến hỗ trợ ngài ấy!"
Hàn Trấn tướng quân: "Nếu đã vậy, bọn ta trở về âm gian hội họp với Thị Độc Vân Quan trước một bước. Mã Diện tướng quân bảo trọng."
Mã Diện nhẹ mỉm cười, ôm quyền trước mặt nói: "Đa tạ tướng quân."
Phùng Thiên Lý vốn tưởng Vân Khất Biện sẽ bám Mã Diện tướng quân nhà mình không buông, thế nhưng hắn cứ như vậy cùng Hàn Trấn tướng quân và Võ Đoán đại quan quay về, cũng không vạch trần lời nói dối của cô. Phùng Thiên Lý không biết có nên cao hứng hay không, cô đối với vị biểu đệ này của Thị Độc Vân Quan không quá hoan nghênh, nhưng lại không có biện pháp bày tỏ, hắn vừa xuất hiện liền khiến nhị vị tướng quân tình cảm lung lay, nếu không thể khôi phục như ban đầu, e là điện Ngưu Mã sẽ phân thành hai điện độc lập, mà Phùng Thiên Lý lại đứng ở giữa, đi bên này không được, rẽ bên kia cũng không xong, thật khó xử.
Phùng Thiên Lý chậm rì rì đi sau lưng Mã Diện, nhìn bóng lưng y nhấp nhô theo từng bước chân, trong tâm càng thêm rối loạn, cuối cùng hạ quyết tâm gọi một tiếng: "Tướng quân."
Mã Diện không quay đầu, đáp: "Có chuyện gì?"
"Ngài biết Ngưu Đầu tướng quân ở đâu sao?" Phùng Thiên Lý nói, len lén quát sát biểu tình trên mặt Mã Diện lúc này, chỉ thấy y khẽ thở dài, mi mắt cụp xuống lộ vẻ u buồn.
"Liên Thu Uyển, ngươi cũng cảm thấy lần này ta sai đúng không?"
"Thú thật ta cảm thấy cả hai vị đều không đúng. Ngưu Đầu tướng quân tính tình nóng nảy, ý tại ngôn ngoại, không cần biết đến hậu quả... Cơ mà Thu Uyển có thể đảm bảo, Ngưu Đầu tướng quân hành động như vậy đều là vì ngài, tuy rằng cách biểu đạt của ngài ấy có hơi vụng về, nhưng là một người tốt, sẽ không mưu mô dối lừa." Phùng Thiên Lý vừa nói vừa cười, cơ hồ là đang hồi tưởng về khoảng thời gian trước kia ba người cùng lên dương gian câu hồn phách, những lần đó cô đều bị Ngưu Đầu không thương tiếc châm chọc, Phùng Thiên Lý uất nghẹn đến bật khóc, Mã Diện thì cầm sổ Sinh Tử đứng một bên ghi chép, thỉnh thoảng ngẩng đầu mỉm cười, bảo Ngưu Đầu đừng quá mạnh tay.
Trước mặt dần lộ ra con đường trải dài vô tận những thảm hoa Bỉ Ngạn đỏ rực, cơn gió thoảng qua đùa bỡn trên những cánh hoa làm chúng lay động có quy luật, bọn họ vậy mà đi đến Đường Hoàng Tuyền. Phùng Thiên Lý khó hiểu, chạy đến bên cạnh Mã Diện, hỏi: "Tướng quân, chúng ta không phải đi tìm Ngưu Đầu tướng quân sao?"
Mã Diện xoa đầu cô, mái tóc vốn cụt ngủn đã có phần dài hơn so với lúc đầu, nhưng vẫn không khác biệt bao nhiêu, y nói: "Hắn ở đây."
Phùng Thiên Lý trên đầu đầy dấu chấm hỏi, Ngưu Đầu đối với Đường Hoàng Tuyền cừu hận sâu đậm, lí nào lại trốn đến đây được, còn đang lan man suy nghĩ, bên tai đã truyền tiếng binh khí mạnh mẽ xé gió, Phùng Thiên Lý xoay đầu nhìn lại, thảm hoa Bỉ Ngạn trước mặt trở thành huyết vũ bay loạn xạ trong không trung, ở trung tâm mưa hoa chính là thân ảnh một vị Quỷ quan thân mang giáp phục, mỗi một cái vung tay đều đem Bỉ Ngạn hoa đánh tan nát.