Edit: Rosemarymn
Lão nhân cũng không để ý đến những ánh mắt khác thường của những người xung quanh, nhanh tay đưa tín vật học viến đến trong tay Hạ Hinh Viêm, cùng với tín vật của các học viện khác so sánh, tín vật của học viện này là một vật đen như mực không nhìn ra cái gì.
Tín vật của một học viện đại biểu cho thực lực của học viện đó. Các lão sư khác nhìn tín vật trong tay lão nhân xong, tự nhiên lộ ra vẻ mặt khinh thường, thậm chí là hèn mọn.
Liền một thứ cho giống tín vật đều không có, cũng không biết xấu hổ đến trong thành lựa chọn đệ tử.
Cùng với mọi người bất đồng, Hạ Hinh Viêm nhìn đến tín vật trong tay lão nhân xong, ánh mắt hơi hơi chợt lóe, vươn hai tay ra nhận lấy.
Lựa chọn đệ tử rốt cuộc sau hai ngày cuối cùng cũng hoàn thành, kế tiếp tự nhiên là Nghiêm Kiện Đông cùng các lão sư học viện hàn huyên, thiết yến ăn mừng.
Yến hội náo nhiệt che dấu tâm tư của mỗi người, trong ồn ã xã giao, càng dễ dàng lặng lẽ trốn đi.
Hạ Hinh Viêm lặng yên rời đi đại sảnh yến hội, ở trong viện tìm được người nàng muốn tìm: “Lão sư, địa điểm của học viện ở nơi nào?”
Lão nhân quần áo mộc mạc quay lại, đối với sự xuất hiện của Hạ Hinh Viêm không có nửa điểm kinh ngạc, đưa ra bản đồ sớm đã chuẩn bị tốt cho Hạ Hinh Viêm, sau đó cười nói: “ Hi vọng có thể nhìn thấy người ở trong học viện.”
Cũng không đợi Hạ Hinh Viêm hiểu được câu nói kia có ý tứ gì, xoay người bước đi.
Hạ Hinh Viêm khẽ nhíu mày, xem ra học viện nàng lựa chọn đủ quỷ dị a.
Đem bản đồ cất đi, Hạ Hinh Viêm thản nhiên rời khỏi phủ thành chủ, lúc này sắc trời đã tối, toàn bộ Y Lạc thành đều lâm vào trạng thái cuồng hoan.
Những người có thể đi vào các học viện năm nay dường như phát tiết hưng phấn, nhiều năm qua cố gắng đổi lấy năm nay rốt cuộc có thể bước vào cánh cửa thay đổi tương lai, làm sao có thể không hưng phấn?
Về phần những người không tiến vào được học viện, lại điên cuồng, không ngừng đi nịnh bợ những người được tiến vào, hoặc là các đại gia tộc có địa vị đi theo các lão sư học viện tạo mối quan hệ.
Đợi cho đêm dài buông xuống, mọi người yên tĩnh chìm trong giấc ngủ, thời điểm Nghiêm Kiện Đông rốt cuộc nhớ ra thì làm gì còn bóng dáng Hạ Hinh Viêm.
Đảo ánh mắt tìm quanh, cũng gọi hạ nhân tới hỏi, đều không có ai chú ý tới hướng đi của Hạ Hinh Viêm.
Nghiêm Kiện Đông cũng không nóng nảy, dù sao Hạ gia còn ở trong thành Y Lạc, không sợ bọn họ thu thập không được Hạ gia.
Rời đi Y Lạc thành, Hạ Hinh Viêm chậm rãi tiêu sái đi bộ.
Dập Hoàng lắc mình xuất hiện, cùng Hạ Hinh Viêm sóng vai mà đi: “Liền như vậy đi luôn?”
“Bằng không thì sao?” Hạ Hinh Viêm kì quái nhướng mày, quơ quơ chiếc vòng trên cổ tay, “Mọi thứ ta đều đã chuẩn bị rồi.”
Ít nhiều nhờ có hôn ước với Nghiêm Cảnh Thủ, làm cho nàng có thể chuẩn bị thỏa đáng những thứ vật phẩm cần cho đi xa. Hơn nữa nhờ Địch Hải bán cho Nghiêm Kiện Đông Hồng Vân tinh, tương lai tiền bạc nàng sẽ không thiếu.
“Liền như thế buông tha Hạ gia?” Dập Hoàng tuyệt đối không hề muốn dễ dàng như vậy buông tha Hạ gia.
“Dù sao cũng là phụ thân của ta, nuôi dưỡng ta nhiều năm như thế. Trong nhà huynh muội, dù không phải thân sinh, nhưng cũng đã ở chung nhiều năm, cho nên…” Hạ Hinh Viêm câu nói kế tiếp cũng không nói ra, chỉ nhẹ thở dài.
Dập Hoàng trong lòng chấn động, Hạ Hinh Viêm trọng tình trọng nghĩa làm cho hắn rung động vô cùng.
Trầm tư một lát, Dập Hoàng chần chờ mở miệng: “Có tình có nghĩa thì không có vấn đề, nhưng là ở bên ngoài lịch lãm dễ trở thành mềm lòng – nhược điểm chết người. Tương lai, ngươi…”
Những lời tận tình khuyên bảo của Dập Hoàng còn chưa nói xong, nhìn nét mặt cổ quái của Hạ Hinh Viêm đột nhiên dừng lại, nhíu mày, suy nghĩ về lời vừa nói của chính mình, cũng không thấy có gì không ổn, nhưng tại sao bộ dáng của Hạ Hinh Viêm lại kỳ lạ như thế?
Chương .: Như thế nào mềm lòng
Edit: Rosemarymn
“Người muốn nói gì cứ nói thẳng.”
Suy đi nghĩ lại cũng không rõ được ý đồ của Hạ Hinh Viêm, Dập Hoàng không kiên nhẫn nói.
“Hôm qua, Hạ Nghĩa Bình bị người đả thương, hiện tại chắc hẳn là chưa khỏi.” Hạ Hinh Viêm chậm chạp quay mặt đi, không nhìn Dập Hoàng.
Nhìn không được biểu tình của Hạ Hinh Viêm, Dập Hoàng cũng không tiếp tục suy đoán, gật đầu trả lời nàng: “Đúng vậy.”
“Hay nói cách khác, hắn cho dù muốn rời đi Y Lạc thành cũng là không thể rời đi đúng không?” Hạ Hinh Viêm tiếp tục nói.
“Điều đó là khẳng định.” Dập Hoàng khó hiểu nhìn một bên mặt của Hạ Hinh Viêm, nàng tại sao lại hỏi những vấn đề vô nghĩa này?
“Cho nên, ta rời khỏi Y Lạc thành, Hạ gia sẽ có Nghiêm Kiện Đông “chiếu cố”.” Hạ Hinh Viêm nói xong, quay đầu lại, cười tủm tỉm nhìn Dập Hoàng, nhìn vẻ mặt hắn từ nghi hoặc chuyển sang bừng tỉnh đại ngộ, rồi sau đó là vẻ mặt cổ quái.
“Kỳ thật, ta còn mềm lòng, không đành lòng nhìn thấy việc thê thảm.” Hạ Hinh Viêm vô tội trừng mắt nhìn: “Lời khuyên của ngươi, ta tiếp nhận rồi, ngày sau cố gắng hết sức vượt qua nhược điểm này.”
Nghiêm Kiện Đông vốn là thành chủ, ở trước mặt mọi người trong Y Lạc thành bị người hung hăng cho một cái tát lên mặt, tự tôn mất hết, hắn sẽ bỏ qua Hạ Hinh Viêm sao?
Một Hạ Hinh Viêm ngày thường đần độn, yếu đuối tự nhiên làm càn như thế được sao?
Nói sau lưng không có ai sai sử Hạ Hinh Viêm, Nghiêm Kiện Đông sẽ tin sao?
Hạ gia vốn là đứng cuối trong số các đại gia tộc ở Y Lạc thành, có thể đủ sức thừa nhận sự trả thù của Nghiêm Kiện Đông sao?
Liên tiếp tự hỏi những vấn đề trên, sắc mặt Dập Hoàng càng ngày càng đen, hắn vừa rồi làm sao có thể cảm thấy Hạ Hinh Viêm mềm lòng?
Hắn vừa rồi làm sao có thể dùng trọng tình trọng nghĩa để hình dung nàng?
Tàn nhẫn!
Đã không đủ để hình dung trình độ của nàng.
Không lãng phí một tia sức lực, nhàn nhã rời đi Y Lạc thành, lại làm cho Nghiêm Kiện Đông và Hạ gia tranh chấp.
Ai thua ai thắng đối với nàng căn bản không quan trọng, quan trọng là hai nhà cuối cùng ai cũng không có kết cục tốt,
“Dập Hoàng?” Đang lâm vào trầm tư, Dập Hoàng cảm thấy được có người lôi kéo tay áo, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ tràn đầy lo lắng trước mắt, ra sức lắc đầu, người có vẻ mặt vô tội này là ai?
“Ngươi làm sao vậy?” Hạ Hinh Viêm khó hiểu hỏi, giống như hắn thật chịu kích thích, đến như thế sao?
“Không có việc gì.” Dập Hoàng thật sáng suốt không tiếp tục rối rắm vấn đề này, bởi vì hắn phát hiện mình thật ngu ngốc. Mềm lòng? Thứ này cũng Hạ Hinh Viêm có quan hệ sao?
Cho nên, hắn rất nhanh đổi đề tài, “Học viện của người ở nơi nào?”
“A, Ta còn chưa có xem.” Hạ Hinh Viêm đem bản đồ lấy ra, mở ra, đưa cho Dập Hoàng xem, “Cũng không phải rất xa, theo bên này trực tiếp đi, hẳn là trong một tháng có thể đến.”
Hạ Hinh Viêm ở trên bản đồ chỉ một đường thẳng tắp, trực tiếp đến đích cuối cùng, nơi đó dùng một cái dấu hiện màu đỏ, nhưng kỳ lạ là, không có ghi tên của học viện.
Dập Hoàng liếc mắt một cái nhìn bản đồ, nhìn về phía Hạ Hinh Viêm đang hết sức lạc quan, hắn không quá muốn đánh tỉnh nàng, nhưng, lời nói thật tốt nhất vẫn là sớm nói ra. “Nếu như trong ba tháng người có thể đến được học viện thì thật sự lợi hại.”
“Ba tháng?” Hạ Hinh Viêm nghi hoặc nhìn lại bản đồ, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở một mảnh lớn hoang vu giữa đường đi, lấy tay chỉ, “Chỗ địa phương này là cái gì?”
“ Lâm sơn.” Dập Hoàng trả lời thực sự ngắn gọn, nhưng không có hoàn toàn giải thích vấn đề của Hạ Hinh Viêm.
“ Bên trong có cái gì?” Hạ Hinh Viêm lập tức hỏi tiếp.
“Nếu may mắn, người có thể thu phục được linh thú mà mọi người đều hâm mộ, không may mắn…”
“Ta sẽ thành điểm tâm của bọn chúng.” Hạ Hinh Viêm cười tiếp lời Dập Hoàng, nhíu mày, không chút để ý nói, “Có ý tứ, thực chiến đúng là cơ hội đề cao thực lực, chúng ta đi thôi!”
“Đi nhanh.” Hạ Hinh Viêm cười vui vẻ chạy đi, một thân thoải mái giống như chú chim nhỏ thoát khỏi nhà giam, vung cánh bay vọt lên.
Nàng không phải là sát thủ kiếp trước, nguyên bản chủ nhân thân thể này cừu hận nàng đã muốn thay thế báo thù, ngày sau nàng muốn thả sức mà sống vì bản thân, không còn trói buộc.
“Thật sự là như trẻ nhỏ.” Dập Hoàng bất đắc dĩ lắc đầu, không đồng ý nhìn Hạ Hinh Viêm đang chạy nhảy không hề có hình tượng.
Dưới chân dùng sức, vội vàng chạy theo, bộ dáng không hình tượng như vậy làm sao có thể cho người ngoài nhìn, hắn vẫn phải nhanh đuổi kịp mới được.