Editor: lonbia
"Cha mẹ chúng con đi đây!" Trần Thủy Mặc mang theo một cái mũ rộng vành viền màu sáng được bện bằng mây, mặc một cái váy dài màu xanh nhạt, một tay kéo Vu Tuệ, một tay kéo Trần Kỳ Tiến, cười híp mắt nói.
"Đi nhanh lên." Vu Tuệ rút tay của mình ra khỏi tay của Trần Thủy Mặc, nét mặt giống như không được kiên nhẫn.
"Cha, người xem mẹ con kìa!" Trần Thủy Mặc bĩu môi, cả hai tay đều khoác lên trên cánh tay của cha Trần, uất ức không thôi.
Cha Trần vỗ vỗ nón rộng vành của Trần Thủy Mặc, kéo nón của cô thấp xuống một chút, che khuất đi hơn nửa khuôn mặt cô. Nhìn Phó Vũ Hiên một cái thật sâu, Trần Kỳ Tiến nói một cách nghiêm túc: "Chăm sóc cho con bé thật tốt."
Phó Vũ Hiên sửng sốt, rất nhanh gật đầu một cái thật mạnh. Anh có thể hiểu được cha Trần đối với anh không hữu nghị, dù sao đối với hai người già nhà họ Trần mà nói, anh chính là một người không quen biết. Nhưng đồng thời như thế, anh lại càng quý trọng cha Trần mẹ Trần áp dụng phương thức nuôi thả từ nhỏ đối với Trần Thủy Mặc, có lẽ chính bởi vì cách thức giáo dục cởi mở này của hai người, Trần Thủy Mặc mới có thể giống như hiện tại bất đồng so với người khác.
"Cha, người nào chăm sóc người nào còn chưa xác định đâu! Cha cũng đừng xem thường con!" Trần Thủy Mặc vừa đội nón lại cho tốt, liền nghe thấy lời nói của cha Trần, cô có chút buồn bực mà cãi lại.
"Được rồi, đi nhanh đi!" Mẹ Trần đẩy Trần Thủy Mặc đi đến bên người Phó Vũ Hiên, một lần nữa lại thúc giục bọn họ.
"Ừmh, cha mẹ, chúng con đi!"
"Hẹn gặp lại!"
Phó Vũ Hiên xách hành lý, đi theo phía sau Trần Thủy Mặc xuống lầu. Phòng bên trong tòa nhà có vẻ hơi cũ kỹ, cầu thang rất hẹp, mỗi một bật thang cũng khá cao, Trần Thủy Mặc đi một cách không để ý, Phó Vũ Hiên đi theo sát phía sau nhưng khẩn trương không thôi, chỉ sợ cô không cẩn thận té ngã.
"Thủy Mặc?"
Hai người vừa đi đến của toà nhà, Trần Thủy Mặc đột nhiên nghe được có người ở phía trước không xác định đang gọi tên cô.
"Dì Đỗ!" Trần Thủy Mặc cũng cả kinh, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
"Thật đúng là con, Thủy Mặc..." Dì Đỗ thế nhưng lại lộ ra vẻ mặt vui mừng, bước nhanh đi đến trước mặt Trần Thủy Mặc.
Trần Thủy Mặc cũng không biết tính sao, cô theo bản năng lùi lại, lần này vừa lúc lùi vào trong ngực của Phó Vũ Hiên. Phó Vũ Hiên không rõ chân tướng, nhưng mà lại đưa cánh tay nhàn rỗi còn lại bao bọc chặc chẽ Trần Thủy Mặc vào trong lồng ngực của mình.
Đi theo bên cạnh dì Đỗ còn có một người con gái nhỏ nhắn xinh xắn, làn da có chút ngăm đen, đôi mắt mặc dù không lớn, lại dặt biệt sáng ngời. Trần Thủy Mặc nhìn thấy bé gái kia, ánh mặt lại càng thêm tối đi.
"Thủy Mặc, vị này là...?" Dì Đỗ quan sát Phó Vũ Hiên giống như đang ôm lấy Trần Thủy Mặc, mang theo vài phần nghi hoặc mà hỏi.
"Anh ấy là chồng con!" Trần Thủy Mặc trả lời rất nhanh, "Ha ha, dì Đỗ, con kết hôn rồi!"
Gần như trong nháy mắt, trên mặc của dì Đỗ thoáng hiện lên thần sắc kì lạ, nhưng mà rất nhanh, bà liền mang theo vẻ mặt kinh hỉ (khinh ngạc vui mừng) chúc Trần Thủy Mặc.
Trần Thủy Mặc mỉm cười, cúng không tiếp tục trò chuyện cùng bà, lập tức nói: "Dì Đỗ, chúng con đang vội, phải đi gấp, lần sau nếu rảnh sẽ cùng đến thăm dì!"
"Đi đi đi đi!" Dì Đỗ khoác tay nói lời tạm biệt với Trần Thủy Mặc.
Cô bé nhỏ nhắn kia cũng sợ sệt nói một tiếng "Gặp lại", cũng không biết cuối cùng Trần Thủy Mặc có nghe thấy hay không, cũng không có trả lời cô bé.
Một trước một sau rời đi, Trần Thủy Mặc cùng Phó Vũ Hiên thoáng có chút khoảng cách. Cô không nói được là vì cái gì, có lẽ cô chỉ muốn mình được yên lặng một chút mà thôi...
Rất nhiều thứ, khi bạn cho rằng thời điểm bản thân mình đã quên đi, nó sẽ vào lúc bạn không một chút phòng bị nào mà xuất hiện một cách sinh động, trong lúc nhất thời không kịp tránh né, cũng sẽ bị đâmm đến trăm ngàn vết thương.Thời tiết Hạ Môn rất tốt, Trần Thủy Mặc đứng ở trước cửa sân bay không khỏi giơ tay để che đi ánh nắng mặt trời chói chang.
Đầu tiên ngồi xe buýt đi đến Nam Kinh, sau đó từ Nam Kinh bay thẳng đến Hạ Môn, đoạn đường này, Trần Thủy Mặc đã sớm điều chỉnh tốt cảm xúc bản thân. Ít nhất, hiện tại nhìn qua, cô đã trở lại là Trần Thủy Mặc mà mọi người quen thuộc kia rồi.
Trần Thủy Mặc cảm thấy cô cần phải nói cái gì đó với Phó Vũ Hiên, cho dù không phải là giải thích nguyên nhân vừa rồi cô trở nên khác thường.
"Thủ trưởng..." Trần Thủy Mặc nhỏ giọng gọi người đàn ông bên cạnh.
"Hả?" Phó Vũ Hiên nghiêng đầu nhìn cô, vẫn như cũ không nhìn ra một chút khác thường.
"Ách..." Trần Thủy Mặc bị anh nhìn có chút đỏ mặt, cô cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm: "Không có gì, chỉ là muốn kêu anh mà thôi."
Phó Vũ Hiên nhẹ nhàng "Ùhm" một tiếng, ngồi trên xe buýt của sân bay tiếp tục nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Hiện tại anh có thể tưởng tượng Trần Thủy Mặc nhất định là đang bĩu môi, hai má hồng hồng, rõ ràng là xấu hổ, mà lại bướng bỉnh không chịu thừa nhận, sau thời điểm như thế này, ánh mắt cuả cô sáng lên bất thường...
Nghĩ đi nghĩ lại, Phó Vũ Hiên sửng sốt, thì ra so với trong tưởng tượng của mình anh ngày càng hiểu rõ hơn về cô.
Lắc đầu một cái, thả lỏng thân thể tựa lưng vào ghế dựa khép mắt nghỉ ngơi một chút. Tối hôm qua hầu như là ngồi trông coi cô ngủ cả một đêm, nghĩ tới Trần Thủy Mặc lập ra kế hoạch đi du lịch, Phó Vũ Hiên cảm thấy được nhu cầu cấp bách lúc này của mình chính là nghỉ ngơi dưỡng sức, nghỉ ngơi tốt một chút.
Trạm thứ nhất là Cỗ Lãng Tự.
Ngồi xe buýt sân bay đi đến trạm thứ nhất - bến tàu vận chuyển hành khách, sau đó chuyển sang giao thông công cộng, lúc Trần Thủy Mặc cùng Phó Vũ Hiện đi đến bến tàu Hạ Môn khi đó đã sắp hoàng hôn. Tia sáng chiều tà trải dài trên mặt đất chiếu xuống mặt mặt nước rộng lớn, đóm sáng li ti, loang lỗ từng chấm, phản chiếu với mặt nước thật đẹp mắt, rất dễ dàng khiến cho bạn tâm tình bình tĩnh trở lại. Giờ phút này, vạn vật giống như đều bị thu nhỏ lại, chỉ cảm thấy không gian xung quanh yên tĩnh là kì khiến cho họ chỉ có thể cảm nhận được đối phương.
Ngồi trên tàu đi qua sông Lộc không đến phút, gần đến biển lớn, hình như ngay cả những cơn gió cũng mang theo một chút vị mằn mặn.
Đứng ở trên boong tàu đón gió, Trần Thủy Mặc kích động muốn hét lớn lên.
Đi đến Cỗ Lãng Tự, chỉ thấy trên đảo người đến người đi tấp nập, nhưng không lộ vẻ ồn ào.
Phong cách khác biệt so với biệt thự hoài cổ, trong con hẻm nhỏ dày đặc những ngôi nhà trọ, những món quà lưu niệm đầy màu sắc được các tiểu thương bày bán khắp các của hàng, trước mắt là một mảnh phồn hoa.
Duy nhất trên hòn đảo nhỏ này không có là xe, chỉ có thể đi bộ trên hòn đảo này, không có bất kì phương tiện giao thông gì, riêng điểm này đã làm cho Trần Thủy Mặc hết sức ngạc nhiên.
Cỗ Lãng Tự giống như là nơi mà ông trời cố ý cách biệt với bên ngoài, không giống với những nơi nổi tiếng danh sơn đại xuyên (ngọn núi nổi tiếng con sông lớn) khác, nơi này chỉ có thanh sơn bích thủy (núi xanh thẩm nước xanh biếc như ngọc), núi thấp sông nhỏ. Khí hậu ở đây lại rất ấm áp lãng mạn.
Cũng không biết có phải vận khí tốt hay không, nhà trọ Trần Thủy Mặc đặt trước vừa lúc đối diện với biển, ngoài cửa số chính là biển khơi hùng vĩ, ban đêm lai có thể gối đầu lên tiếng sóng biển đi vào giấc ngủ.
Trần Thủy Mặc chọn chiếc giường sát cửa sổ, Phó Vũ Hiên cũng không nói cái gì, nhưng thừa lúc Trần Thủy Mặc không chú ý mà kiểm tra một cách cẩn thận lại ổ khóa trên cửa sổ một lần.
Nhập gia tùy tục mà thay một dép kẹp, Trần Thủy Mặc cầm theo một cái túi nhỏ liền lôi kéo Phó Vũ Hiên ra ngoài đi dạo xung quanh.
Dọc theo bờ biển vừa đi vừa nghỉ ngơi, Trần Thủy Mặc đối với vỏ sò bên dưới lớp cát mịn cảm thấy hết sức hứng thú, dọc đường đi nhặt được không ít.
Bên đường cũng có không ít quầy bán mấy món trang sức nhỏ, Trần Thủy Mặc nhìn trúng một sợ dây chuyền làm từ vỏ sò trắng. Cô đeo vào thử, cười hì hì hỏi Phó Vũ Hiên nhìn có đẹp hay không.
Phó Vũ Hiên gật đầu, vừa muốn lấy tiền ra mua, lại bị Trần Thủy Mặc hung hăng trừng mắt nhìn anh, "Không được nhúc nhích!"
Nghe vậy, quả nhiên Phó Vũ Hiên đứng bất động.
Đối với sự phối hợp của Phó Vũ Hiên, Trần Thủy Mặc cực kì vừa lòng mà gật đầu. Cô tự mình lấy tiền ra trả tiền cũng không có trả giá, mua sợ dây chuyền kia.
Cô giải thích với Phó Vũ Hiên là, dù sao tiền của anh đều là cô giữ, sao này cô hay anh trả tiền cũng giống nhau thôi.
Tù trước đến giờ Phó Vũ Hiên vẫn chưa bắt kịp được lối suy nghĩ của Trần Thủy Mặc, anh chưa kịp nói cái gì, Trần Thủy Mặc lấy máy ảnh ra đặt vào tay anh, muốn chụp ảnh.
Đứng giữa biển trời, Trần Thủy Mặc giơ tay lên, mái tóc dài mềm như tơ được gió biển cuốn lên, vẫn chưa hoàn toàn rơi xuống hết cô giống như được một tầng ánh sáng màu vàng bao phủ, cô hơi ngẩng đầu hướng về phía anh, khoảng cách không tính là quá xa, Phó Vũ Hiên còn có thể thấy rõ được sự thư thái trong mắt Trần Thủy Mặc.
Nhanh chóng bấm nút chụp, khung cảnh này không bị giới hạn vào trong một bức ảnh, mà nó còn thâm nhập ăn sâu vào trong lòng Phó Vũ Hiên.
Trần Thủy Mặc thích ăn hải sản, hai người tìm một nhà hàng nổi tiếng với rất nhiều loại thủy sản.
Ăn xong cơm tối, Trần Thủy Mặc vẫn chưa muốn trở lại nhà trọ. Trong bóng tối hai người chẳng có mục đích đi dạo qua các của hàng nhỏ đặc biệt. Trần Thủy Mặc nhìn trúng không ít thứ, nhưng mà không thể nào lại đi mua, cô tự nhủ với mình muốn tiết kiệm tiền.
Trước đây, Trần Thủy Mặc chỉ ngắm mặt trời mọc được một lần, lần đó lại là ở trên thuyền, thời điểm du lịch sau khi tốt nghiệp.
Sáng sớm giờ Trần Thủy Mặc bị Phó Vũ Hiên đánh thức khi vẫn còn đang nằm mơ, Phó Vũ Hiên nhìn thấy bộ dạng mơ mơ màng màng vừa mới tỉnh ngủ của Trần Thủy Mặc có một loại kích động, anh đột nhiên rất muốn hôn cô. Hiển nhiên, anh cũng không có hành động như vậy. Mà cố nén lại, kết quả vào buổi sáng hôm nay anh phải chạy thêm mấy ngàn mét so với lúc bình thường.
Bầu trời vẫn còn tối, Trần Thủy Mặc ngồi trên bãi cát, dùng những hạt cát lạnh lạnh đắp lên chân của mình, nước biển thỉnh thoảng đánh vào, vùi lắp hơn phân nửa cẳng chân của cô. Trần Thủy Mặc nhàn nhã tự đắt nhìn Phó Vũ Hiên một lần rồi lại một lần chạy vòng quanh trên bãi cát. Ngay từ đầu cô có thể đếm chính xác đây là lần thứ mấy chạy qua, càng về sau, cô lại hoàn toàn không nhớ được cuối cùng anh đã xuất hiện trước mặt mình lần thứ mấy rồi.
Khó trách chỉ trong một đợt huấn luyện vào buổi sáng cũng có thể biến bản thân mình trở thành như vậy! Trần Thủy Mặc đánh giá thể lực của mình một chút, vẫn quyết định là không nên nói cho Phó Vũ Hiên biết ý định tập thể dục vào buổi sáng của cô, bằng không nếu như bị anh lôi kéo cùng nhau chạy bộ với anh, thế nào cô cũng phaỉ thổ huyết mà thôi!
Đều nói mặt trời mọc tráng lệ, nhìn thấy ranh giới bầu trời từ từ bị nhuộm đỏ đó là một cảm xúc kích động rất khó diễn tả. Đầu ngón tay bị gió biển thổi đến có chút lạnh lẽo, Trần Thủy Mặc nắm hai tay lại để trước ngực, từ từ chà xát qua lại.
Đột nhiên có một bàn tay ấm áp cầm lấy tay cô, từ từ bao phủ lấy hai tay cô, Trần Thủy Mặc nghiên đầu nhìn anh, lại phát hiện Phó Vũ Hiên vẫn không hề chớp mắt mà nhìn về phía trước. Cô cúi đầu vui vẻ, nhiệt độ ngón tay cùng hai má đều từ từ tăng lên.
Ban ngày bọn họ hăn háy bừng bừng mà đi dạo tản bộ trên bờ biển, nhìn trời xanh mây trắng, hình dáng rừng dừa, nước xanh cát trắng, không ngại phiền toái là trên sườn núi dốc hay mặt đất bằng phẳng. Thu thập các loại thức ăn ngon ở đây, mua rất nhiều quà lưu niệm. Đến buổi tối, thì lại đi uống trà sửa Trương Tam Phong nổi danh, đến quán bar ven đường nghe nhạc, tán gẫu cùng du khách khắp mọi nơi....
Bọn họ vẫn nắm tay, mười ngon tay đan chặt vào nhau, cùng hòn đảo này bị núi và biển bao quanh, trong lòng không bị phân tâm, xích lại gần nhau hơn.
Tuy nhiên chỉ có hai ngày hai đêm, nhưng Trần Thủy Mặc lại phát hiện bản thân mình lại rất yêu thích nơi này.
Tàu, rời đảo, đổi sang xe công cộng, bọn họ đi thẳng đến thẳng trạm tiếp theo --- Hạ Môn.
Kế núi gần sông, hồng hoa lục ảnh (hoa hồng mang theo sắc xanh của lá), ngôi trường học này giống như một viên ngọc minh châu phát sáng đang bám vào bức tường màu trắng ven bãi biển, có một một phen đặc sắc.
Đều nói đại học Hạ Môn là ngôi trường đẹp nhất Trung Quốc, Trần Thủy Mặc đứng trước cổng trường đại học có chút thổn thức nói cho Phó Vũ Hiên ở phía sau nghe nếu điền theo nguyện vọng lúc trước của cô, có lẽ cô đã trở thành học sinh ở đây.
Phó Vũ Hiên có chút kinh ngạc, gia đình Trần Thủy Mặc luôn rất dân chủ, cô lại nói không phải tự điền vào nguyện vọng của mình, dường như đã từng phát sinh chuyện gì đó. Anh tuy là cảm thấy tò mò, nhưng cũng không hỏi thêm cái gì. Anh vẫn tin tưởng, thời điểm muốn nói ra, Trần Thủy Mặc tự nhiên sẽ nói cho anh biết.
Đi vào cổng trường, nhìn những sinh viên tràn trề sức sống kia, đột nhiên Trần Thủy Mặc cảm thấy bản thân giống như trở lại thời kì đại học. Cô bắt đầu có chút nhớ nhung những kỉ niệm cùng với bạn học nhiều năm không gặp.
Kiến trúc ở Hạ Môn là tuyệt nhất, trong phong cách phương tây lại toát lên nét đặc trưng riêng biệt của Đài Loan, không quá cổ xưa cũng không hiện đại, trung tây kết hợp, dặc biệt mới lạ. Trần Thủy Mặc nhìn không ra đó là trường phái gì, chỉ đơn giản cảm thấy đẹp, hiển nhiên là chụp không ít bức ảnh.
Mấy ngày nay, Trần Thủy Mặc ăn không ít hải sản, đến đại học Hạ Môn chính là đang đến với thiên đường ăn vặt với những món ăn đạc biệt mới lạ. Đối với việc bản thân mình là một người mười phần tham ăn, chỉ ở điểm này cho tới bây giờ cô cũng chưa từng phủ nhận.
Bân đêm, ngồi ở trên xe buýt, bọn họ mới chính thức có cơ hội cảm nhận được thành phó hiện đại này.
Nhiều tòa nhà cao tầng, ánh đèn lấp lánh.
Ngồi máy bay trở về Nam Kinh, Trần Thủy Mặc bắt đầu khẩn trương. Cô nắm lấy cánh tay của Phó Vũ Hiên hỏi rất nhiều chuyện trong quân đội anh, nhưng sau khi nói xong, cô không những không cảm thấy khá hơn chút nào, ngược lại càng thêm khẩn trương.
Nghĩ đến mấy ngày trước đây, ở dưới lầu nhà mình cô còn vỗ ngực nói với Phó Vũ Hiên có cô ở đây anh không cần khẩn trương, Trần Thủy Mặc bất chợt nhớ đến một câu nói ---- ra ngoài lăn lộn sớm hay muộn cũng phải trả giá!