Sáng sớm hôm sau tôi ngồi ở bàn ăn, thong thả ung dung ăn bánh mì, đúng lúc bắt gặp vẻ mặt đặc sắc của bác sĩ Liêu khi nhìn thấy ga trải giường phơi ở trên ban công.
Anh ngẩn ra, tôi cứ tưởng anh sẽ đỏ ửng mặt sau đó xấu hổ chạy về phòng, sửa lại sắc mặt rồi mới quay ra đối mặt tôi. Nhưng bác sĩ Liêu chỉ cần một giây để khôi phục lại bình tĩnh, “Em giặt rồi à, không bẩn sao?”
“Hả, cái gì? Đâu có bẩn.” Đổi lại thành tôi lúng túng, cứ như tôi đã giặt thứ gì đó không nên giặt sạch.
Bác sĩ Liêu ngồi xuống bàn ăn, cầm một lát bánh mì tôi đã phết mứt, “Hơi nhiều mứt, ngọt quá. Em bớt ăn ngọt đi, dù sao ăn đồ ngọt trong kỳ kinh cũng không tốt cho thân thể.”
Tay tôi phết mứt dừng giữa không trung, “Sao anh biết em đến kỳ?”
“Anh đưa em đến trường, ra ngoài nhớ vứt rác trong phòng vệ sinh đi.”
Rác trong phòng vệ sinh. Tôi cúi đầu cực thấp, như đã làm ra chuyện gì đuối lý. Nhưng chung sống dưới một mái nhà, dùng chung một nhà vệ sinh, cùng một thùng rác, bị đối phương nhìn thấy băng vệ sinh vứt đi cũng không tính là chuyện gì mất mặt nhỉ.
Vốn muốn trêu chọc bác sĩ Liêu, không ngờ lại dẫn lửa thiêu thân rồi.
“Hôm nay anh không đến phòng khám à? Đến muộn thì phải làm sao?”
“Là chồng của em, anh có nghĩa vụ nghe lời em giảng một tiết tập thể nên tự cho mình một ngày nghỉ.”
Hả? Sao lại chuyển đề tài, đột nhiên trở nên dịu dàng săn sóc chịu trách nhiệm vậy rồi? Tôi uống một hớp sữa bò cho đỡ sợ.
Bác sĩ Liêu nói: “Đây là cốc của anh.”
Khụ khụ.
Hai năm trước bác sĩ Liêu rời khỏi thể chế, mở một phòng khám tư vấn tâm lý, cứ ngỡ rằng gây dựng sự nghiệp rất khó khăn, không ngờ bệnh nhân truyền tai nhau, người đợi khám bệnh phải đã hẹn kín nửa năm sau. Bọn họ đều nói bác sĩ Liêu là người khiêm tốn, nói chuyện dịu dàng, ánh mắt anh như gió xuân có thể an ủi nỗi lo lắng, nôn nóng, uất ức, tự ti.
Nhưng tôi luôn cảm thấy dưới bề ngoài ôn tồn lễ độ của bác sĩ Liêu rất khó nói.
Chúng tôi vừa vào trường, Tina đứng ngay cổng trường vui mừng lôi kéo tôi, “Học trò Lý Thuật tháng trước cậu dạy kèm hóa được giải thưởng hạng nhất, phụ huynh thằng bé tới tìm cậu.”
“Để cảm ơn à? Không cần đâu, chuyện nên làm mà.”
“Cậu nghĩ hay quá nhỉ! Chị ta đang gây sự ở văn phòng như chó điên ý!” Tina vô cùng nhiệt tình với các loại biến phốt.
“Tại sao?”
“Bởi vì chị ta phát hiện con trai mình viết thư tình cho cậu. Tiết giảng tập thể sắp bắt đầu rồi nhưng chị ta chưa có ý định rời đi gì cả.” Mặt Tina viết rõ mấy chữ “Cậu toi đời rồi”.
Lại là một bà mẹ thần kinh căng thẳng quá độ ư? Tôi hít sâu một hơi vào lồng ngực, chuẩn bị sẵn sàng đi gặp chị ta. Không ngờ bác sĩ Liêu đi vào lớp trước tôi một bước, “Để anh đi xem.”
Anh xem cái gì chứ? Đừng bảo là chuẩn bị xem tôi bị xấu mặt đấy nhé?
Còn chưa vào văn phòng đã nghe thấy tiếng phụ nữ rít gào: “Giáo viên ở đây còn biết xấu hổ nữa không hả?! Con trai tôi mới tuổi thôi! Thế mà cô ta lại dụ dỗ con trai tôi!”
Lý Thuật cúi thấp đầu, chỉ hận đầu không thể rơi từ cổ xuống để ôm vào lòng. Cậu nhìn thấy giày của tôi, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi càng vùi đầu thấp hơn. Đó là một đứa trẻ rất có năng khiếu Hóa học nhưng lại ngại ngùng. Trong Hóa học, cậu như một ông vua, mà ở thế giới thực cậu lại rũ đầu dè dặt.
Tôi nhặt lên ‘thư tình’ bị người phụ nữ ném xuống đất, bác sĩ Liêu cầm lấy nhìn qua, mở miệng trước tôi: “Chỉ là một lá thư cảm ơn bình thường mà chị lại vặn vẹo nó thành một bức thư tình?”
“Gửi người tôi yêu nhất, đây không phải thư tình thì là gì?!”
“Nhưng chị nên nghĩ lại tại sao con chị lại dùng từ như vậy để tả cô giáo chứ không phải người mẹ vĩ đại vô tư, hao tâm tổn tứ.”
Không phải không thừa nhận, tư thế bác sĩ Liêu phản kích đẹp trai hơn so với tôi tưởng tượng.
Người phụ nữ hơi sửng sốt, giống như bị đâm trúng tim đen, “Cậu là cái thá gì mà xen vào việc của chúng tôi?! Lãnh đạo nhà trường đâu? Tôi muốn gặp lãnh đạo của mấy người!”
Lý Thuật cúi đầu, cánh tay bị người phụ nữ túm chặt. Tôi nhìn mà đau lòng.
Bác sĩ Liêu đưa tay che tai Lý Thuật, sau đó dùng giọng điệu vô cùng nhẹ nhưng cực kỳ có trọng lượng nói: “Mỗi một chữ, mỗi một câu chị đang nói đều tạo thành ảnh hưởng sâu sắc đối với cuộc đời của con trai chị. Cậu bé sẽ nhớ mãi ngày hôm nay.”
“Chị cho rằng chị đang đòi công lý cho cậu bé nhưng có lẽ cậu bé lại cảm thấy cả thế giới đều đang xem trò cười của mình. Hiện giờ con trai chị nhất định xấu hổ đến nỗi hận không thể chết ngay lập tức, hy vọng đừng để con trai chị phải ôm nỗi xấu hổ này cả cuộc đời.”
Lý Thuật không biết chuyện gì phát sinh, cậu ngẩng đầu nhìn bác sĩ Liêu rồi lại nhìn mẹ mình một chút.
Người phụ nữ ngẩn người tại chỗ, dường như đang suy tư, do dự nửa ngày, chậm rãi buông tay Lý Thuật ra, “Con trai, đi học đi.”
Tôi nhìn bác sĩ Liêu, nở nụ cười yêu thương thỏa mãn như mẹ già.
Đúng lúc này đột nhiên truyền đến tiếng báo cháy.