Người Yêu Trưởng Quan

chương 48: niềm vui bất ngờ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cuộc so tài thứ nhất tiến hành đúng kỳ hạn, là ở bên trong phòng thể dục tạm thời trải ra cái đệm mà làm thành đấu trường, chung quanh còn bao quanh một vòng thương nghiệp tài trợ quảng cáo, xem ra Taekwondo bây giờ càng ngày càng được chú ý.

Bởi vì là tổ chức nghiệp dư, mới trận đầu, cho nên người xem cuộc đấu cũng không nhiều, chỗ ngồi bên trong quán chỉ ngồi xem không đến một phần ba người.

Ngược lại Đông Phương gia lại cổ vũ cực kỳ, tất cả thành viên đến đông đủ vì Chúc Kì Trinh cố gắng lên động viên, ngay cả ông cụ cũng ngồi xe lăn ở bên khách quí cười hướng cô vẫy tay, ngồi ở bên cạnh ông còn có Đông Phương Khải Ca và Trương Tuyết, vẻ mặt không nhìn ra vui hay giận, nhưng có thể làm cho hai người bận rộn này bớt chút thời gian đến đây đã là khích lệ lớn lao.

Trên khán phòng còn có dì và Tiểu Vương, bà ngoại trong tay còn cầm bình giữ nhiệt, Chúc Kì Trinh dám chắc chắn, bên trong nhất định chứa canh bồi bổ cho cô.

Chúc Kì Trinh trong lòng cảm động một hồi, thở to một tiếng nhảy lên màn thi đấu, cùng với tiếng vỗ tay vang lên, cả người cô nhiệt huyết cũng sôi trào.

Hiệp thứ nhất vừa bắt đầu, hai bên mắt đều nhìn chằm chằm thử dò xét một lát, chợt đối thủ nhảy một cái đá về phía cô phát động tấm công, Chúc Kì Trinh không chút suy nghĩ, xoay người một cái đầu cô bộ nhớ tới đá về phía sau, không ngờ, đối thủ liền bị cô đánh ngã như vậy.

Trọng tài lập tức chạy đến bên cạnh đối thủ, quỳ xuống đất bắt đầu đếm giây, hội trường rơi vào mảnh quỉ dị trong yên lặng, trận đấu bắt đầu vẫn chưa đến nửa giờ, hai bên cũng mới ra chiêu thứ nhất, ai cũng không ngờ được kết cái quả này.

Trọng tài đọc giây cuối cùng, vẫn chưa đứng dậy thì tuyên bố thắng, thì nghe một tiếng quen thuộc hô to: “Chúc Kì Trinh, giỏi lắm!”

Chúc Kì Trinh ngẩng đầu nhìn nơi phát ra tiếng, chỉ thấy Đông Phương Càn mặc quân phục màu xanh biếc đứng ở bên ngoài biển quảng cáo, đang nhếch môi nhìn về phía cô mỉm cười, biểu cảm tự nhiên là thế, như vậy không gì sánh nổi.

Đầu tiên là cô không thể tin trợn trong hai mắt, sau đó trong nháy mắt kịp phản ứng.

“A--!” Cô thét một tiếng chói tai, chạy tới thật nhanh, từ trên đất nhảy lên một cái, nhảy qua biển quảng cáo, giồng như người bay trên không, như con khỉ leo lên trên người Đông Phương Càn, cũng như đuôi gấu móc ở trên cổ anh.

Khán phòng bỗng nhiên bật ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt và thét chói tai, miệng huýt sáo, sân vận động ở đây sôi nổi trong nháy mắt…

Chúc Kì Trinh quá bất ngờ quá vui mừng, cô không nghĩ tới mình có thể một cú chiến thắng, càng không nghĩ tới Đông Phương Càn ở xa Bắc Kinh không thể xin nghỉ tạm dừng học tập lại có thể trở về xem cô thi đấu.

Việc này cô kinh thế hãi tục ôm hoàn toàn không có được đại não đồng ý, liền làm theo bản năng. Giờ phút này, cô không có ngượng ngùng, cũng không có hối hận, chỉ là đắm chìm ở trong vui sướng hạnh phúc.

Đông Phương Càn cũng ôm cô thật chặt, đưa tay lấy bảo vệ đầu màu đỏ của cô, tóc dài đen nhánh rơi xuống, nét mặt của anh, theo lòng mình, tự do nở rộ.

“Chúc Kì Trinh, em có tư cách làm lão bà của anh.”

Chúc Kì Trinh giống như bị người ta dội gáo nước lạnh, tất cả tình cảm xúc động lạnh đi trong nháy mắt. Từ trên người anh nhảy xuống, cô hung dữ quay lại câu: “Mặt cá ươn, lời nói dễ nghe phải dùng mạng anh sao?”

Đông Phương Càn cười khẽ, “Nhanh đi đi, trọng tài còn chưa tuyên bố chiến thắng.”

Chúc Kì Trinh trở lại trên đấu trường lần nữa, trọng tài giơ tay cô lên tuyên bố chiến thắng. Sau đó, mọi người đang cô nhìn chăm chú cuối cùng đi thay quần áo.

Trận đấu thứ nhất. cứ như vậy kết thúc dễ dàng.

Đông Phương Càn sải bước đi đến chỗ ngồi của khách quý, cả nhà nhìn thấy anh đều là cười đến không có ý tốt, thật xa xôi, ông cụ liền vui tươi hớn hở mà nói: “Tiểu tử thúi, trường hợp công cộng cũng không chú ý bị ảnh hưởng!”

Đông Phương Càn hơi cảm thấy túng quẫn, chào hỏi từng người: “Ông nội, cha, mẹ.”

“Tại sao trở về? Xin nghỉ sao?” Đông Phương Khải Ca hỏi.

“Không có, đúng lúc có một ngày nghỉ, cho nên trở về một chuyến, hôm nay vẫn phải quay lại.”

Trương Tuyết khẽ mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ Đông Phương Càn quân phục mới bị Chúc Kì Trinh vò nát, “Lớn như vậy rồi thật xa chạy về đến liền vì nhìn cuộc thanh tài nửa phút, con cũng không sợ mệt mỏi.”

Đông Phương Càn ngượng ngùng, lại càng thêm thẳng băng.

“Ngồi chuyến bay muộn nhất phải không?” Ông cụ hỏi, “Còn chưa kịp về ăn cơm tối, chúng ta về nhà sớm một chút, gọi bà Hạng làm nhiều món ăn mọi người thích ăn.”

“Không được, lát nữa con còn phải cùng Chúc Kì Trinh đi làm chút chuyện, thì không thể về ăn cơm được.”

Trương Tuyết lòng mang bất mãn lườm Đông Phương Càn, không vui nói: “Không phải chuyện quan trọng thì cũng đừng chạy tới chạy lui, nếu là đột nhiên tụ họp khẩn cấp, xem còn làm sao bây giờ?”

“Mẹ, mẹ cũng thích lải nhải.” Đông Phương Càn cười nhạt nói.

Đông Phương Khải Ca cười haha một tiếng, “Bà ấy là ghen tị với tiểu ngoan.”

Ra khỏi sân vận động, Đông Phương Càn giành lái xe với Chúc Kì Trinh, dọc đường hào phóng không do dự mà quẹo trái quẹo phải mục đích rất rõ ràng. Chúc Kì Trinh biết Đông Phương Càn không muốn nói chuyện, hỏi cũng uổng công, cho nên rất thông minh mà im miệng, không có hỏi đến cuối cùng là đi đâu.

Đến nơi vừa nhìn, hóa ra là studio. Xe dừng lại trước studio sang trọng, vừa bước vào anh thuận tiện công khai nói: "Đông Phương Càn, hôm qua đặt lịch xong rồi." Sau đó anh xoay người lại mặt thản nhiên nói với Chúc Kì Trinh: “Chúng ta còn chưa chụp hình kết hôn, hôm nay chụp bù.”

Vẻ mặt giọng nói kia, không biết còn nghĩ rằng bù bữa cơm mà thôi, bộ dạng giống buổi chụp hình kết hôn chỗ nào?

Chúc Kì Trinh trong lòng vui mừng được nhảy loạn một chút, Đông Phương Càn còn có thể chú ý việc này? Thì ra là anh không chỉ trở về xem mình thi đấu, anh còn cố ý trở về bù lại buổi chụp hình kết hôn của họ.

Bề ngoài mặt lanh như băng ít nói, Đông Phương Càn tác phong làm việc hành động cũng một mặt tinh tế như vậy?

Hai người lên lầu hóa trang thay quần áo, đầu tiên bắt đầu vào bên trong phòng chụp hình. Đông Phương Càn mặc quân phục như cũ, Chúc Kì Trinh mặc sườn xám, đoan trang mà ngồi.

“Đông Phương Càn, anh không cảm thấy phong cách này chúng ta giống như trước giải phóng? Bây giờ làm gì có người nào chụp hình kết hôn còn nghiêm trang như vậy?” Chúc Kì Trinh không biến sắc mỉm cười nhẹ giọng hỏi. Lén liếc mắt, thấy Đông Phương Càn không có tính toán để ý tới ý kiến, cô cảm thấy buồn bực, “Đông Phương Càn, chụp hình kết hôn coi trọng cá tính a, cho dù anh muốn trang trọng vậy cũng có rất nhiều tư thế đó, chúng ta như vậy có thể quá quái gỡ hay không?”

“Trang phục cổ cũng là cá tính.”

Một câu nói phản bác được Chúc Kì Trinh nhất thời nghèo từ, ngượng ngùng mà liếc nhìn mặt Đông Phương Càn nghiêm trang không chút thay đổi nhìn ống kính, nhỏ giọng hừ một tiếng ngay sau đó nhìn về phía ống kính lộ ra nụ cười rực rỡ ngây thơ.

Cô nghĩ, nói không chừng thật đúng là trang phục cổ ra cá tính.

“Chú rể, cười, cười một cái!” Nhiếp ảnh gia không ngừng hướng dẫn Đông Phương Càn cười, vẻ mặt Đông Phương Càn lại thủy chung không thể để cho anh ta hài lòng. Rất lâu sau, Chúc Kì Trinh nghe được cũng nhàm chán, nét mặt của cô sớm đã cười cứng ngắc, mặt cá ươn anh đang làm gì thế?

Cuối cùng cô không thể nhịn được nữa, quay đầu lặng lẽ nói: “Đông Phương Càn, nếu anh cười, lát nữa mời anh ăn ngon.”

“Anh nhìn giống rất đói bụng?”

Cô phát cáu, nhưng vẫn tiếp tục dụ dỗ: “Không giống, là em rất đói, anh có thể thương hại em, cười một cái đi! Kết thúc như thế nào tùy anh cũng đều được.”

Đông Phương Càn nhíu mày, “Thật?”

Chúc Kì Trinh cảnh giác nhìn anh một cái, mặt cá ươn đáng chết lại muốn ra chiêu gì tới hành hạ mình? Nhưng giờ phút quan trọng như này chỉ có thể theo anh a! Vẻ mặt cô cứng ngắc mà giả cười, trong lòng cũng đang đấu tranh kịch liệt, cuối cùng dùng sức gật đầu, “Thật, so với Chúc Kì Trinh thật đúng là, anh yêu người thì người liền yêu!”

Đông Phương Càn cuối cùng cũng bật cười, nghiêng đầu sang chỗ khác thâm tình nhìn cô.

Chúc Kì Trinh chợt bị nụ cười dọa sợ ngây người, cô si ngốc nhìn lại anh, vẻ mặt cũng là đần độn ngớ ra.

Lúc này bị cố định cách, hai người yêu thương và đậm tình cảm, ở chỗ này tràn đầy cả phòng chụp ảnh. Nhưng hình dạng này tốt đẹp chính là không khí chỉ duy trì mấy giây, ngay sau đó lại bị phá vỡ tính cách phát sinh thay đổi.

Chúc Kì Trinh vừa vui vẻ, liền ngọt ngào tựa đầu vào trên bả vai Đông Phương Càn, không ngờ Đông Phương Càn đưa một ngón tay, nhẹ nhàng đẩy đầu của cô ra.

“Anh làm gì thế?” Chúc Kì Trinh bất mãn hỏi.

“Đừng chạm vào một gạch ba sao () của anh.”

() phẩm cấp trong quân đội

Chúc Kì Trinh giận dữ, “Mặt cá ươn, một chức Thượng úy có gì đặc biệt hơn người, em .” Vừa nói cô nổi giận đùng đùng mang mặt gắt gao dính vào trên bả vai của anh.

“Cười một cái,” nhiếp ảnh gia lớn tiếng nói: “Bây giờ hai người đang sa vào thời khắc ngọt ngào nhất, cười!”

“Cứ chụp như vậy,” Cô tức giận gầm nhẹ, “Chúng tôi kết hôn hình chụp không cần cười.”

Đông Phương Càn lại nhẹ cười lên, đưa tay ôm qua bả vai cô, dịu dàng nói: “Cười một cái, lát nữa em không lớn”

Chúc Kì Trinh chuyển con người suy nghĩ một lát, nhỏ giọng hỏi: “Anh vồn là muốn trách em?”

Ra ngoài trời, Đông Phương Càn mặc áo đuôi tôm trắng vào có chút bẩn thỉu, cảm giác hết sức không được tự nhiên, Chúc Kì Trinh cũng mặc áo cưới tắng không vừa người, trang điểm đậm, theo nhiếp ảnh gia tơi công viên một lát, chạy loàn ở đường phố một hồi, còn phải theo yêu cầu của anh ta bày ra một loạt tư thế thân mật.

Hai người cũng xấu hổ với gặp người, vỗ một cái hết thì trốn được trên xe, rất sợ gặp người quen. Cuối cùng là hóa trang một bộ quần áo tình nhân, cũng là trong studio cung cấp. Chúc Kì Trinh yêu cầu đi cầu chụp phía dưới bờ sông, cô cảm thấy nơi đó là nơi cô bắt đầu động tâm với Đông Phương Càn, rất có ý nghĩa.

Bờ sông, hai người cầm tay, cũng không tự chủ nhớ lại việc đó tựa như cãi nhau lại như tỏ tình ban đêm.

Nhiếp ảnh gia cũng không yêu cầu họ bày ra các tư thế như trước nữa, làm mỉm cười, chỉ là chạy theo sau rồi đi lên tìm vị trí chụp ảnh.

Đông Phương Càn đỡ Chúc Kì Trinh ngồi trên hàng rào, sau đó anh cũng cùng ngồi ở bên cạnh cô. Chúc Kì Trinh nhẹ nhàng đá chân, tâm tình buông lỏng vui vẻ: “Đông Phương Càn, sau này chúng ta không cãi nhau nữa có được không?”

“Được.”

Cô không ngờ Đông Phương Càn sẽ thẳng thắn đáp ứng như vậy, tiếp tục thử dò xét nói: “Sau này đừng khi dễ em nữa có được không?”

“Được.”

Cô mừng rỡ, vì vậy được voi đòi tiên mà yêu cầu nói: “Sau này anh đánh không đánh trả mắng không cãi lại, mọi chuyện lấy em làm trọng, thời thời khắc khắc suy nghĩ em ở trên anh có được hay không?”

Đông Phương Càn nhướng mí mắt, giương miệng cười khẽ, chế nhạo nói: “Em ở trên anh? Ý kiến không tệ, có thể thử một chút.”

Chúc Kì Trinh lập tức mắc cỡ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, cô không biết Đông Phương Càn có thể nói ra lời lẽ như vậy, nhấc chân liền hung hăng đá chân anh một đá, “Mặt cá ươn, em không phải ý đó!”

Đông Phương Càn nhanh chóng nhấc chân né tránh đi, đối với Chúc Kì Trinh bỗng nhiên tập kích, anh ứng phó càng ngày càng nhẹ nhàng tự nhiên. Tiếp theo, anh trợn trừng mắt trừng cô.

Chúc Kì Trinh trợn lại, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Thế nào? Em nói sai sao? Ai kêu suy nghĩ của anh xấu xa như vậy.”

Đông Phương Càn đột nhiên nhảy xuống hàng rào, đứng ở trước mặt cô, chợt ôm ngang cô, khẽ cười nói: “Được, anh để cho em ở trên anh!” Ngay sau đó hướng lên trên dùng một chút lực, mang cô ném lên thật cao.

Chúc Kì Trinh bị dọa sợ tới mức thét chói tai: “A – mặt cá ươn!”

Đông Phương Càn đón cô, tựa như uy hiếp hỏi: “Còn phải ở trên anh sao?”

“Phải!”

Anh lại mang cô ném lên, lần lượt không ngừng lặp lại…

Chúc Kì Trinh hô to: “Em muốn anh nghe em…”

“Em muốn giẫm lên trên đỉnh đầu của anh…”

“Em muốn dùng Hồi Toàn Thích () đá tung đầu của anh…”

() như là một chiêu võ thì phải

Giữa trời chiều, bên bờ sông hai người trang điểm mặc đồ tình nhân, một lần ném người, một lân bị ném, tiếng cười vui vẻ khuấy động cả mặt sông.

Cuối cùng, Đông Phương Càn rốt cục nương tay, anh ôm Chúc Kì Trinh hỏi nhiếp ảnh gia: “Xong chưa?”

Nhiếp ảnh gia đưa tay vừa so sánh với kế hoạch: “OK! Kết thúc công việc.”

Nghe vậy anh giống như gặp đại xá, để Chúc Kì Trinh xuống liền nhấc chân đi.

Chúc Kì Trinh đi sát theo sau lưng anh hỏi tới: “Đông Phương Càn, đang chơi vui a! … Đông Phương Càn? Chờ một chút, anh đi gấp như vậy làm gì? …Đông Phương Càn? Không phải là anh chịu không nổi chứ?”

Thấy mặt anh không chút thay đổi dáng vẻ á khẩu không trả lời được, Chúc Kì Trinh cảm giác thắng lớn, cô cười ha ha, “Đông Phương Càn, chúng ta sẽ tiếp tục nha, đi mà đi mà…”

Truyện Chữ Hay