“Xin hỏi anh có phải là Cố Nhan Tân không……”
Đối diện truyền đến một giọng nữ thô thiển, lại rất lễ phép trả lời: “Không phải, anh gọi lộn số rồi.”
Kiều Mạch ngốc ngốc ngắt điện thoại.
Trong lòng anh dâng lên một trận mất mát lớn.
Kiều Mạch biết mình đã mất mát cái gì đó, mất mát vì người đối diện không phải Cố Nhan Tân, không phải ái nhân trong mộng, cũng chính là Cố Nhan Tân mà anh yêu.
Mà là một người xa lạ.
Sự tồn tại của người xa lạ này chứng minh cho việc Cố Nhan Tân chỉ là tưởng tượng.
Anh rốt cuộc đang kỳ vọng cái gì vậy? Kỳ vọng ảo tưởng của mình biến thành sự thật chăng? Chờ mong Cố Nhan Tân tồn tại, chờ mong mình có thể tìm được đối phương?
Vì sao dù biết tất cả chỉ là mộng cảnh do bác sĩ Lý tạo ra, anh lại cố chấp tin tưởng rằng Cố Nhan Tân đang tồn tại, còn vọng tưởng có thể tìm được đối phương.
Anh khi nào lại cố chấp với một người như vậy.
Kiều Mạch thở thật mạnh một hơi, chỉ cảm thấy ngực mình như bị cái gì ngăn lại, trầm trọng đến mức anh không thở nổi.
Nhắm mắt lại, tất cả những gì trong mộng như hiện ra trước mắt, rất sống động.
Trên thực tế, anh cảm thấy trong mộng hết thảy đều vô cùng chân thật, anh không muốn tin tưởng đó là giả.
Tới hiện tại, anh thậm chí bắt đầu trách cứ l mình vì sao lại tỉnh lại làm chi.
Nếu không tỉnh lại……
Chỉ là sẽ chẳng bao giờ như vậy.
Nội tâm Kiều Mạch vô cùng chua xót, anh đứng dậy kéo cửa tủ lạnh, lấy cho mình một ly trà, lại thình lình thấy những đồ vật quen thuộc, làm anh sững sờ tại chỗ.
Tủ lạnh, một túi cẩu kỷ nhỏ đang lẳng lặng nằm ở nơi đó, hấp dẫn toàn bộ tầm mắt.
Cẩu kỷ……
Thứ trong mộng được ăn vẫn luôn là cẩu kỷ, chẳng lẽ……
Chẳng lẽ không phải mộng?
Ý niệm vừa mới hiện lên đã bị Kiều Mạch phủ định, anh tự giễu cười cười, đó chỉ là cảnh trong mơ thôi mà.
Ngón tay chạm lên túi cẩu kỷ, Kiều Mạch cầm nó lên, tự pha cho mình một ly trà.
Phiến lá nóng bỏng như pha lê chậm rãi tan ra, nước trà cũng từ trong suốt dần dần trở nên xanh biếc, Kiều Mạch ngốc ngốc nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên đưa tay đổ nước.
Anh đi tắm, nằm ở trên giường nhắm hai mắt.
Bóng tối bao trùm, anh nằm trong bóng tối cứ thế thao thức đến sáng.
Kiều Mạch mất ngủ.
Ngày thứ hai sắc trời vừa sáng, Kiều Mạch rời khỏi giường.
Cứ việc một đêm không ngủ, nhưng là hắn tinh thần thoạt nhìn lại cùng phía trước không có gì khác biệt.
Đẩy cửa sổ, Kiều Mạch hít một hơi, không khí lạnh lẽo tiến vào xoang mũi anh, rồi đột nhiên trong hốc mắt chợt chảy nước rồi bắt đầu thấm ướt hàng mi, anh đưa tay xoa xoa mũi, cảm thấy đầu lạnh.
Nhìn qua cửa sổ, Kiều Mạch tựa hồ cảm giác được cửa sổ đối diện tầng trệt có cái gì không thích hợp.
Tâm Kiều Mạch bỗng nhiên kịch liệt nhảy lên, đưa ánh mắt chậm rãi di qua.
Đối diện cửa sổ, một thân ảnh đứng đối diện đó.
Kiều Mạch ngẩn ra một lát, mới phát hiện đối phương đang buộc đuôi ngựa, rõ ràng là một cô gái, anh mất mát đóng cửa lại, không biết mình đang kỳ vọng cái gì.
Trác Tuấn Vũ, Đinh Thu Vinh, Nguyễn Thanh……
Đều là giả.
Chỉ là do mình ảo tưởng ra thôi sao?
Anh đến tột cùng là có bao nhiêu khát tình, mới có thể ảo tưởng ra bao nhiêu người chính mình như vậy, mới có thể ảo tưởng yêu mình điên cuồng đến mức biến thái.
Di động vang vài tiếng, Kiều Mạch nhấc máy mà không nổi bất luận hứng thú gì, anh cảm thấy thân thể mình như con búp bê rút ruột, trống rỗng, đã không thể dùng để chống đỡ khung xương, cả người có như vậy một cái xác không hồn.
Trách không được những mấy quyển tạp chí quái đản thường viết các thư sinh khi bị sa vào mộng đẹp thì thường không muốn tỉnh nữa, nếu đổi là anh, chỉ sợ cũng muốn cả đời sa vào trong mộng đó.
Rõ ràng đã giải quyết mọi nguy hiểm, rõ ràng có thể có thể có một kết cục HE, nhưng anh đã tỉnh, mọi thứ đều tan nát hết.
Kiều Mạch cứ như vậy ngốc ngốc nhìn di động ước chừng nửa giờ, nhìn di động màn hình lúc sáng lúc tối, cuối cùng “Ong” chấn động một tiếng, bởi vì lượng điện quá thấp mà tắt nguồn.
Ngay sau đó, ngoài cửa truyền đến một tiếng “Rắc”, cửa bị lực thật mạnh đẩy ra, trong tay Chúc Thanh Phi cầm một chùm chìa khóa xông vào, Lý An đi theo phía sau cậu ta.
“Kiều Mạch…… anh, anh không sao chứ?” sắc mặt Chúc Thanh Phi có chút khẩn trương, rồi lại đè xuống dưới, sợ bị Kiều Mạch nhìn ra cái gì, thấy Kiều Mạch không có việc gì thì cậu ta cũng thở nhẹ nhõm một hơi.
Lúc trước điện thoại gọi mãi không thông cậu ta cứ lo lắng Kiều Mạch sẽ luẩn quẩn trong lòng, thần sắc rầu rĩ của đối phương đều được cậu ghi vào.
Ai biết Kiều Mạch thấy Chúc Thanh Phi lại như là thấy một vị cứu tinh, đưa tay bắt lấy tay áo cậu hấp tấp nói: “Thanh Phi, mau, giúp, giúp tôi kiểm tra!”
Chúc Thanh Phi tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng biết trước mắt hẳn là nên an ủi Kiều Mạch, tự nhiên sẽ đồng ý lời thỉnh cầu: “Được, tôi sẽ.”
“Cám ơn.” Kiều Mạch thấp giọng nói.
Đây là một lần cuối cùng…… Kiều Mạch tự nói với mình, đây là một lần cuối cùng chứng thực Cố Nhan Tân tồn tại, nếu tra không được thì có nghĩa là……
Nếu tra không được, thì anh nên từ bỏ.
Chờ đến ba ngày sau, Lý An đem toàn bộ hồ sơ ra tra cứu nhưng vẫn không có thông tin nào của Cố Nhan Tâm, Kiều Mạch cũng chuẩn bị từ bỏ.
Hoặc là nói, một đáp án mới cũng dần dần hiện ra trong anh.
Nếu nói trong hiện thực không có một người gọi là Cố Nhan Tân, như vậy có phải chứng minh người này cũng là nhân cách khác của anh, chẳng qua người này che dấu rất sâu, không cho anh biết, cũng không để bác sĩ Lý biết?
Vì để chứng minh ý nghĩ của mình, Kiều Mạch thậm chí từng thử trên giấy nhắn, muốn đối thoại với người tên Cố Nhan Tân, nhưng kết quả là luôn khiến người ta thất vọng, anh không gặp được bất kỳ ai tên Cố Nhan Tân hiện ra.
Từ bỏ đi.
Kiều Mạch thở dài, trước kia anh tin tưởng mình là người bệnh đa nhân cách là bởi vì anh phát hiện ký ức củ mình thường rất nhỏ nhặt, có đôi khi một giây còn đang ở trong nhà, giây tiếp theo đã ở cửa hàng bách hoá; có đôi khi rõ ràng là đang nhà ngủ, tỉnh lại lại phát hiện mình nằm ở trên ghế dài trong công viên, đây hết thảy đều là hiện tượng của chứng đa nhân cách.
Nhưng hiện tại, ký ức củ anh đã không còn gì nhỏ nhặt như trước, thậm chí có thể nhớ lại trước đó một giây mình đã làm gì.
Bệnh của anhđã hoàn toàn khỏi rồi.
Kiều Mạch đã mất ngủ khá lâu nay, anh nhắm mắt lại, tiến vào mộng đẹp.
Lại lần nữa tỉnh lại đã là hơn mười một giờ sáng, giấc ngủ này rất lâu, tinh thần đã được nghỉ ngơi, thần sắc tuy rằng còn có chút uể oải, nhưng so với lúc mới tỉnh lại từ giấc mơ đã tốt hơn rất nhiều, anh đánh ngáp một cái, đưa tay tìm ở di động đầu giường.
Có một cuộc gọi nhỡ, là bác sĩ Lý.
Anh đánh răng rửa mặt, lại pha cho mình một ly trà, bưng cái chén ngồi trên sô pha, điều chỉnh tốt tâm tình của mình, lúc này mới gọi lại.
Điện thoại vang vài tiếng, sau đó được chuyển máy, bên kia truyền đến thanh âm trong trẻo của bác sĩ Lý.
“Kiều Mạch?”
Kiều Mạch ừ một tiếng: “Mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt lắm, dậy hơi trễ, cho nên vừa rồi mới thấy điện thoại của anh.”
“Không có việc gì.” Bác sĩ Lý dừng một chút, “Chiều nay có thời gian không, chúng ta làm trị liệu.”
“Buổi chiều?” Kiều Mạch do dự một chút.
“Buổi chiều h.”
Kiều Mạch gật đầu nói: “Được.”
“Tôi rất thích độ phối hợp của anh.” trong thanh âm của bác sĩ Lý mang theo một chút ý cười, “Buổi chiều gặp.”
“Buổi chiều gặp.”
Kiều Mạch cúp điện thoại.
Ăn xong cơm trưa, Kiều Mạch mặc chỉnh tề ra cửa, bắt xe đến bệnh viện tâm thần Duyệt Đại.
Bên ngoài bệnh viện gió lạnh gào thét, có vài bông tuyết bay trên bầu trời, dừng ở trên má anh lạnh căm căm.
Kiều Mạch ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, vô số bông tuyết bay lả tả, bay qua hơi thở ấm áp của anh thì tan thành nước.
Bắt đầu nhân sinh mới.
Kiều Mạch nghĩ, anh không thể luôn nghĩ đên một người hư ảo, cho dù không thể quên, cũng nên đặt ở đáy lòng.
Có lẽ có một ngày, người kia sẽ cắm rễ lớn dần lên trong lòng anh, trở thành một cây đại thụ che trời, trở thành một sự tồn tại vĩnh hằng, trở thành một vết sẹo mềm mại và cứng rắn nhất.
Anh vô cùng thanh tỉnh, anh biết mình yêu Cố Nhan Tân, trong mộng Cố Nhan Tân đã yêu mình thế nào, vô luận thế nào thì một phân tình cảm này đều tồn tại bên trong, yêu chính là yêu, sẽ không bởi vì thời không mà phát sinh bất luận thay đổi gì.
Kiều Mạch hít sâu một hơi, không hề nhìn bầu trời, mà là nhìn chăm chú vào bệnh viện trước mặt, nhấc chân đi vào.
Anh quen thuộc từng ngọn cỏ ở đây, quen thuộc con người nơi này, quen thuộc hết thảy, bởi vì anh đã từng ở chỗ này một thời gian dài.
Hai bên cảnh sắc chậm rãi lùi lại phía sau, anh bước nhanh đi, từng chút từng chút tiếp cận văn phòng bác sĩ Lý.
Lúc đi ngang qua khu sinh hoạt, Kiều Mạch không tự chủ được, bước chân dừng lại.
Anh lần thứ hai thấy Cố Nhan Tân chính là tại nơi này.
Lúc này là thời gian hoạt động khoảng h chiều, có người bệnh ở chỗ này chơi đùa, bên tai tràn ngập tiếng ồn ào, thỉnh thoảng có người bệnh đi qua bên cạnh Kiều Mạch, anh ta đi theo phía sau hộ sĩ, bước chân chậm rãi thả chậm, cho đến cuối cùng hoàn toàn ngừng lại.
Trong tầm mắt anh cứ thế như nhìn thấy một hình bóng vô cùng quen thuộc.
Người kia an tĩnh ngồi ở trong một góc, dựa vào cửa sổ, trên người mặc bệnh phục, tay áo quần dài, trước mặt là một ly nước ấm và một quyển sách, trang sách mở ra, có chút ố vàng và được gấp góc, được một ngón tay thon dài lật xem. Tóc người noi có chút dài, tóc mềm mại trên trán rủ xuống, che khuất mặt, làm cho bộ dạng anh ta trở nên có vẻ nhu hòa khác thường.
Tâm Kiều Mạch nhảy dựng lên, nháy mắt như không cong nhìn đối phương.
Có lẽ là cảm giác được tầm mắt Kiều Mạch, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen long lanh lập tức lọt vào tầm mắt Kiều Mạch, trong mắt hiện lên một mạt thần sắc nghi hoặc.
Lòng bàn tay Kiều Mạch ra mồ hôi, thân thể anh cứng đờ, đứng ở tại chỗ mà chân không bước nổi, trong đầu trong nháy mắt trở nên trống rỗng.
Tuy rằng anh không nhớ rõ khuôn mặt Cố Nhan Tân trong mộng, nhưng ngay khi anh nhìn thấy người này, lập tức có khẳng định, hắn chính là Cố Nhan Tân.
Là người mà anh vẫn luôn tìm kiếm!
Người này thật sự là…… Cố Nhan Tân sao……
Đối phương đứng dậy, từng bước ưu nhã đi tới chỗ Kiều Mạch, một đôi mắt như cũ nhìn chằm chằm anh, biểu cảm trên mặt lại dần dần nhu hòa.
Cuối cùng hắn đứng yên trước mặt Kiều Mạch.
“Xin chào.” thanh âm hắn trầm thấp, nhìn Kiều Mạch, vươn tay phải của mình, “Có phải kiếp trước tôi đã từng gặp anh khônh?”
Môi Kiều Mạch có chút run run, anh nỗ lực đè nén cảm giác run rẩy tiếng mở miệng hỏi: “Xin hỏi…… anh là Cố…… Cố Nhan Tân sao……”
“Không phải.” Người nọ lắc đầu, “Tôi là Cố Tân Tân, còn anh?”
Cố Tân Tân……
Là Tân Tân của anh!
Người này nhất định, nhất định là Cố Tân Tân của anh!
Kiều Mạch cơ hồ sắp bị vui sướng bao phủ, anh vô pháp bình ổn cảm xúc của mình, thanh âm nói chuyện cũng voi cùng run rẩy khi nói tên mình ra: “Tôi tên là Kiều Mạch Mạch.”
“Tuy rằng thật mạo muội.” Cố Tân Tân nhìn Kiều Mạch, thần sắc trên mặt thập phần nghiêm túc, “Nhưng anh có quan tâm đến chuyện có bạn trai là người bệnh đa nhân cách không?”
“Anh…… Vì sao lại hỏi như vậy?” Kiều Mạch vừa mới tính toán, lần này phải chuẩn bị vô luận như thế nào cũng phải đưa Cố Nhan Tân…… À không, Cố Tân Tân nâng lên tay, nhưng trăm triệu không ngờ tới đối phương lại chủ động nhắc tới chuyện này.
Hai người hẳn là lần đầu tiên gặp mặt mà nhỉ?
Cố Tân Tân chỉ chỉ vào đầu mình: “Bởi vì trong đầu tôi có hai tên ngốc lúc nào cũng nói là, chúng ta kiếp trước từng yêu nhau.”
Kiều Mạch nhịn không được cong cong khóe môi, đưa tay cầm tay Cố Tân Tân: “Tôi cũng từng là người mắc hội chứng đa nhân cách, hẳn là sẽ không để ý.”
“Nhưng mà tôi còn muốn hỏi một câu, chúng ta kiếp trước thật sự gặp nhau sao?”
“Ừm. Kiếp trước anh nói chúng ta kiếp sau hãy tiếp tục ở bên nhau, cho nên kiếp này chúng ta phải ở bên nhau.”
“Thật tốt.”
“Đúng vậy.”
Thật tốt.
Kiều Mạch Mạch và Cố Tân Tân.