Chung quanh nhìn không thấy một tia ánh sáng, Kiều Mạch bị nhốt trong gian nhà kho, không nghe thấy bất luận một thanh âm gì.
Tình hình bên ngoài anh hoàn toàn không biết gì cả, không biết Cố Nhan Tân và Chúc Thanh Phi có biết anh ở đây không?
Kiều Mạch thử sờ soạng, nhưng hiển nhiên là phí công vô lực, cửa và vách tường kín kẽ, ở trong trí nhớ anh sờ nửa ngày, lại cơ hồ phát hiện không thấy sự tồn tại của cánh cửa.
Mọi âm thanh bên ngoài đều bị ngăn cách, Kiều Mạch không nghe thấy động tĩnh gì, nói vậy anh ở bên trong cho dù phát ra một ít thanh âm bên ngoài hẳn là cũng nghe không thấy.
Kiều Mạch chà xát gương mặt, hít sâu mấy lần, cố gắng bỉnh ổn cảm xúc.
Đại não co rút đau đớn, bên tai ong ong tác hưởng, tựa hồ có rất nhiều thanh âm vờn bên tai, mơ mơ hồ hồ nghe không rõ ràng. Kiều Mạch nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương, ý muốn bình tĩnh lại.
Hơn nửa ngày, Kiều Mạch rốt cuộc bình tĩnh lại, tuy rằng đầu còn đau đớn, nhưng so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều, anh đưa kiểm tra chung quanh.
Không biết cất trong phòng là là thứ gì, anh sờ nửa ngày, chỉ cảm thấy nơi này rất trống trải, tựa hồ là thứ gì cũng không có. Người trong bóng đêm, luôn có rất nhiều biểu cảm cảm xúc chân thực và sợ hãi, Kiều Mạch nghiêng ngả lảo đảo, không biết tay đã sờ trúng cái gì, cảm thấy thứ đó truyền đến tay cảm xúc lạnh lẽo, dọa anh giật mình.
Chờ đến khi cẩn thận sờ, mới phát hiện tay động trúng một miếng da sô pha như da người, có chút lạnh lẽo, nhưng rất mềm mại, cảm giác không có tro bụi, rất sạch sẽ, amh tiếp tục sờ xung quanh, lại sờ được một chiếc bàn công tác to, bên trên còn đặt một chiếc đèn bàn. Ngón tay anh chạm vào dây đèn, không khỏi đưa tay kéo kéo.
“Lạch cạch” một tiếng, đèn bàn sáng, ánh đèn vàng nhu hoà sáng lên, Kiều Mạch không quá thích ứng nheo nheo mắt, lúc này mới hoãn lại, đưa mắt nhìn chung quanh.
Nói nơi này là phòng chưa đồ, không bằng nói nơi này giống một gian phòng để họp mật hơn, sau đó liên hệ với công việc của bác sĩ Lý, đối phương chắc ở đây để điều trị tâm lý cho bệnh nhân.
Ánh sáng nhu hòa trong phòng, trên mặt đất phô một tấm thảm, bóng tối bao trùm đối diện và đằng sau bàn, đối diện bàn công tác chính là hai chiếc sô pha đơn, có thể tự do điều khiển lưng ghế, trên tường treo một chiếc đồng hồ quả lắc, nhưng nó lại lặng yên không một tiếng động, không phát ra một âm thanh nào.
Trừ lần đó ra, nơi này không có bất luận đồ vật nào.
Cứ như thế, nơi này vẫn mang đến cho Kiều Mạch một cảm giác cực kỳ quen thuộc, giống như anh đã từng thấy nơi này rồi vậy.
Hoặc nói là, anh đã từng đã tới nơi này.
Chỉ là không biết tìm kiếm ký ức như thế nào, Kiều Mạch đều không thể phát hiện một manh mối hữu dụng.
Trong phòng vẫn không có một thanh âm nào, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhợt nhạt của Kiều Mạch, chỉ có tiếng đi lại soạt soạt trên tấm thảm. Anh nhấp môi, đi đến sau bàn công tác, thấy một chiếc chìa khoá.
Tra chìa khoá vào ổ, Kiều Mạch ngồi xổm xuống đi, đưa tay khảy một chút, chuẩn bị mở ra nhìn xem, nhưng ngay sau đó anh bỗng nhiên nghe thấy “Rắc” một tiếng, phía sau phòng chứa đột nhiên vang lên âm thanh.
Kiều Mạch quay đầu lại, thấy cánh cửa vang lên, sau đó “Phanh” một tiếng bị người đá văng, một người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu xanh xông vào, phía sau còn có hai người khác theo vào.
“Kiều Mạch!” Thanh âm Cố Nhan Tân truyền đến, đứng ở phía sau Chúc Thanh Phi vội vàng đẩy người trước ra, vọt vài bước tới bên người Kiều Mạch nhìn anh, “Anh không sao chứ?”
Kiều Mạch đứng lên, cảm xúc đã hảo rất nhiều, hắn an ủi nói: “Không có việc gì, chúng ta đi ra ngoài trước đi.”
Chúc Thanh Phi và Lý An đứng phía sau, người dẫn đầu nghe vậy đi ra ngoài, Cố Nhan Tân cũng vội vàng đỡ Kiều Mạch đi ra ngoài.
Vừa ra tới bên ngoài, căn phòng như trải qua cơn bão Đài Loan, đồ hỗn độn, quăng linh tinh đầy đất, Kiều Mạch quét hai mắt, không thấy cảnh sát Lý và bác sĩ Lỹ.
“Bọn họ đâu?” Kiều Mạch hỏi.
Cố Nhan Tân lạnh lùng nói: “Cảnh sát Phương đưa đi rồi.”
“Cảnh sát cũng tới?” Kiều Mạch kinh ngạc.
Cố Nhan Tân gật đầu, trên thực tế lúc hắn nhận được điện thoại Kiều Mạch cũng lập tức báo cảnh sát, sau đó thông tri cho Lý An và Chúc Thanh Phi, rốt cuộc so với hắn, bọn họ mới là chuyên nghiệp.
Vốn dĩ cho rằng cảnh sát Lý mấy ngày nay sẽ không hành động, chỉ cần chờ khi bọn họ tìm được manh mối là có thể đủ để giải quyết đối phương đang bất tri bất giác, ai biết Lý An bọn họ vừa mới tra được mấu chốt, Kiều Mạch liền xảy ra chuyện.
Nếu không phải Lý An tra được quan hệ giữa cảnh sát Lý và bác sĩ Lý, Cố Nhan Tân vô luận như thế nào cũng không thể tưởng tượng được cảnh sát Lý lại đưa Kiều Mạch vào đây.
Còn may, cũng không để Kiều Mạch ở trong này lâu quá, ngày hắn ở trong Duyệt Đại đã từng bởi vì không nghe lời, bị trói đưa đi nhốt trong phòng, cảm giác bản thân như bị cách ly với cả thế giới, hắn thật không muốn Kiều Mạch biết cảm giác đó.
Cố Nhan Tân bỗng nhiên đưa tay ôm chặt lấy, dùng sức rất lớn, như là muốn hợp hai người thành một thể.
Kiều Mạch đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Anh không sao.”
Sau một lúc lâu, Cố Nhan Tân ách giọng mở miệng: “Em sợ.”
Chúc Thanh Phi túm Lý An đi ra ngoài, để lại không gian này cho hai người.
“Anh thật sự không có việc gì.” Kiều Mạch đẩy hắn ra.
Cố Nhan Tân rũ mắt không hé răng.
Kiều Mạch biết thân thể mình không chịu thương tổn gì, nhiều nhất là lúc bị cảnh sát Lý gõ một côn, phía sau lưng có chút đau thôi. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Cố Nhan Tân, Kiều Mạch thiếu chút nữa cho rằng mình bị đã bị đâm.
“Cố Tân Tân?” Kiều Mạch bắt đầu gọi tên của hắn, “Không sao chứ?”
Cố Nhan Tân giật giật môi, đưa mắt nhìn anh. Cặp mắt ngân hà của hắn luôn khiến Kiều Mạch thích, chứa đầy thủy quang, hắn nắm tay Kiều Mạch, cắn cắn môi.
“Anh dù chịu chút thương tổn, trong lòng em cũng sẽ đau mấy chục lần.” Cố Nhan Tân nói, khi nói đều mang theo áp lực mà khóc nức nở, “Anh cảm thấy không là gì, là bởi vì anh sẽ không cảm nhận được nỗi đau của em.”
Kiều Mạch giật mình, thế nhưng sau một lúc lâu nói không ra lời, anh đưa tay dùng sức ôm lấy Cố Nhan Tân, đặt cằm lên vai hắn, cảm thấy mũi co chút khó thở.
“Nhan Tân, anh yêu em.”
Thân thể Cố Nhan Tân cứng đờ, lời nói bỗng nhiên mắc kẹt trong cuống họng. Sau một lúc lâu không động tĩnh, Kiều Mạch nhịn không được bẻ đầu hắn qua nhìn, chỉ nhìn thấy cả khuôn mặt Cố Nhan Tân đang thẹn thùng cúi thấp đầu xuống.
“Em làm sao vậy?”
“Anh…… đừng đột nhiên nói như vậy……” Cố Nhan Tân đỏ mặt, ngoài ý lại nói lắp.
Kiều Mạch ha ha cười, khói mù trong lòng cũng dần dần tan đi, anh cầm lấy hai tay của hắn, hai người cùng nhau rời khỏi gian phòng này.
Nhân viên công tác trong bệnh viện đã nhận được thông tri, lúc này đang ở cùng nhóm cảnh sát trên hành lang nói chuyện với nhau, thấy Cố Nhan Tân và Kiều Mạch ra, trong đó có một vị cảnh sát bước đến, đứng ở trước mặt bọn họ.
Là cảnh sát Tôn.
“Kiều Mạch, Cố tiên sinh.” trên mặt cảnh sát Tôn Điềm còn mang theo một chút mỏi mệt, “Xin lỗi, là do chúng tôi sơ sẩy nên đã đem lại chuyện không hay này cho hai vị, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ cho hai người một đáp án xứng đáng.”
Cố Nhan Tân cười lạnh một tiếng: “Việc xảy ra lớn như vậy là có thể qua loa cho xong sao?”
“Chúng tôi cũng không biết cảnh sát Lý…… bác sĩ Lý…… Chúng tôi cũng không biết thân phận của anh ta là giả.” Tôn Điềm nói nửa ngày, vẫn không trực tiếp nói thẳng tên đối phương ra, “Nhưng mong hai người tin tưởng, chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua bất luận một tội phạm nào.”
“Chỉ hy vọng như thế.” Mặt Cố Nhan Tân âm trầm.
Tôn Điềm kéo kéo khóe miệng, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ: “Tôi cảm thấy cảm xúc hiện tại của hai người rất không thích hợp để ghi chép, ngày mai tôu lại tìm hai người.”
Kiều Mạch gật gật đầu, liếc mắt nhìn mọi nơi, phát hiện Chúc Thanh Phi và Lý An đã lặng yên không một tiếng động rời đi.
Chờ đến khi về tới nhà, Kiều Mạch cảm thấy mình còn có rất nhiều chỗ không hiểu, anh chỉ biết là thân phận cảnh sát Lý có thể là giả tạo, chuyện còn lại thì không biết. Nhưng từ miệng cảnh sát Tôn mói với Cố Nhan Tân, tựa hồ bọn họ biết rất nhiều chuyện.
“Chuyện của ảnh sát Lý rốt cuộc là như thế nào?”
Cố Nhan Tân vừa lúc chuẩn bị cẩn thận nói với Kiều Mạch chuyện này, hắn lấy cho cả hai một chén nước, ngồi lên sô pha, lúc này mới trầm giọng nói: “Thân phận cảnh sát của anh ta là giả, anh ta căn bản không phải cảnh sát.”
Kiều Mạch gật gật đầu, ý bảo Cố Nhan Tân nói tiếp.
“Căn cứ vào tư liệu, anh ta đã từng ra nước ngoài du học, học ngành tâm lí học tội phạm, Lý An liền theo manh mối này tra được ở nước ngoài, biết tên trường học, phát hiện xác thật có người này, ảnh chụp cùng các tin tức của anh ta, còn có thông tin tốt nghiệp. Nhưng Lý An tra từ người khác thông tin tốt nghiệp, từ những người từng giao tiếp với anh ta những giờ đã không có liên lạc với nhau nữa. Cho nên vấn đề liền ra ở chỗ này.” Cố Nhan Tân nói, “Lý An tra xét một người gọi là bác sĩ Lý, sau đó căn cứ theo biểu hiện ngoài và tính chất đặc biệt ở cơ sở dữ liệu để tiến hành sàng lọc, thật sự phát hiện một người tương đối ăn khớp.”
Cố Nhan Tân nhìn Kiều Mạch: “Trên thực tế em cũng không hiểu, vì sao anh ta nhất định phải theo anh đến cùng là vì cái gì? Nhưng khi em phát hiện thân phận của anh ta, em mới hiểu được.”
“Là gì?” Kiều Mạch như hiểu ra.
“Anh ta đã từng là một chuyên gia rất ưu tú và chuyên gia, nhưng bởi vì nghiên cứu quá mức mà có chút không bình thường, bị các bác sĩ giám định có vấn đề về phương diện tinh thần, bị nhốt lại, hai năm trước chẳng biết đi đâu, không ngờ là tới nơi này.”
“Anh ta nghiên cứu vấn đề gì?”
Cố Nhan Tân nhấp nhấp môi: “Ảnh hưởng của bệnh nhân tâm thần tới người bình thường.”
Kiều Mạch thật muốn cười lạnh vài tiếng, anh nỗ lực đè nén lửa giận trong lòng, tận lực bình cảm xúc của mình: “Tôi không nghĩ ra.”
“Không cần suy nghĩ.” Cố Nhan Tân cầm tay anh, “Hiện tại bác sĩ Lý đã bị bắt lại, bao gồm người gọi hắn là anh trai.”
Kiều Mạch thở dài một hơi, thân mình hơi ngửa ra sau, nửa dựa vào sô pha, cả người như rút hết sức lực lẩm bẩm nói: “Đúng, hắn bị bắt lại.”
“Thực xin lỗi.” Cố Nhan Tân mở miệng xin lỗi.
“Em xin lỗi làm gì?” Kiều Mạch vô lực nói, “Đâu có liên quan gì đến em.”
“Em nói rồi em phải bảo vệ anh, nhưng mà em không làm được.” Cố Nhan Tân vô cùng bất an.
Kiều Mạch cười cười, duỗi tay ôm chầm hắn, người sau đem mặt chôn ở trên vai hắn, trầm mặc không nói.
“Em làm rất tốt.” Kiều Mạch nói, “Không ai có thể làm tốt hơn em nữa.”
Cố Nhan Tân không nói gì, Kiều Mạch giưa tay nâng gương mặt hắn, hạ lên môi hắn một nụ hôn.
“Cố Nhan Tân.” Kiều Mạch cong mi cười, vô cùng đẹp, “Trên thế giới không còn có một người khác, có thể dành tình cảm cho anh nhiều như em.”
Cố Nhan Tân bỗng nhiên méo miệng, nước mắt rơi xuống: “Kiều Mạch Mạch……”
Kiều Mạch có chút hoảng loạn: “Làm sao vậy?”
“Anh sao đột nhiên lại nói lời âu yếm như vậy.” Cố Nhan Tân ở trong lòng Kiều Mạch khóc đến rối tinh rối mù, “Làm hại em cảm động quá.”
Kiều Mạch bật cười, lại lau nước mắt cho hắn: “Không bằng / của em.”
Cố Nhan Tân ngấn nước mắt, ủy khuất mở miệng: “Hại em cảm động rồi.”
Kiều Mạch:……
Phong cách soái ca trong ba giây.
Kiều Mạch bất đắc dĩ ngồi ngay ngắn: “Đi thôi, đi ngủ đi.”
Chờ đến hai người đều thỏa mãn, đã là ba giờ sáng, Kiều Mạch và Cố Nhan Tân ôm nhau ngủ, đặt một nụ hôn lên trán đối phương.
“Ngủ ngon, Kiều Mạch Mạch.”
“Ngủ ngon, Cố Tân Tân.”
Mây đen bay đi, bão Đài Loan dừng lại, mưa tiêu tán.
Ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu lên hai người.
Khi bọn họ mở mắt ra.
Khi bọn họ ôm nói chào buổi sáng.
Khi bọn họ không cần phải đối mặt với những việc không thoải mái.
Khi bọn họ mở ra một cuộc sống mới.
Khi bọn họ trở nên hạnh phúc.
Nhưng…… chuyện còn chưa kết thúc ở đây.
Phòng nghỉ tối tăm, chỉ có ánh sáng củ một chiếc đèn vàng, ánh sáng nhẹ nhàng phac hoạ lên thân ảnh mơ hồ.
Một người đàn ông ngồi trên sô pha, mười ngón giao nhau nhẹ nhàng đặt trên bụng, nhìn người đối diện lâm vào thôi miên, thấp giọng hỏi.
“Cửa bị đá văng, anh thấy cái gì?”
“Người…… Một người khoác chiếc áo xanh lá……”
“Anh thấy rõ mặt hắn, anh đã biết hắn là ai, hiện anh có thể nói ra tên của hắn.”
“Chúc…… Thanh Phi……”
“Chỉ có hắn sao?”
“Phía sau còn có…… Một người đàn ông……”
Thanh âm người đàn ông càng thêm trầm thấp: “Là ai?”
“Lý…… An……”
“Còn có không?”
“Còn…… Còn có…… Không! Không…… Không còn…… Chỉ có bọn họ……”