“Đây là Quý Ôn, người của bộ tài vụ, cậu ấy sẽ đưa anh làm quen các công việc.”
Người của bộ nhân sự nói vài câu sau liền rời đi, chỉ để lại Kiều Mạch và Quý Ôn hai mặt nhìn nhau.
Hai người trầm mặc, vẫn là Quý Ôn chủ động mở miệng: “Ra là ngày đó anh nhận lời mới đến công ty.”
Kiều Mạch ừ một tiếng, cũng không nói gì nhiều.
Lúc trước mình đã cảnh cáo đối phương không được đi theo mình, đặc biệt là cảnh cáo đối phương không được xuất hiện ở trước mặt mình, nếu không anh sẽ báo nguy. Nhưng xem tình huống hiện tại, hiển nhiên là anh chủ động xuất hiện ở trước mặt đối phương, chuyện này anh cũng không thể trách y được.
“Chuyện ngày đó cần phải nói rõ ràng.” Kiều Mạch lạnh lùng nói.
Quý Oin cười, nụ cười có vẻ có chút vô hại: “Em nói rồi, em ban đầu chỉ là vì có lệ với Đinh Thu Vinh, kỳ thật em đối với chuyện của anh cũng không phải quá quan tâm, em cũng không để ý anh có phải ở nhà hay đến công ty hay không. Em sẽ không bởi vì anh mà thay đổi quyết định, em tin tưởng anh cũng sẽ không bởi vì em mà thay đổi quyết định mà chính anh đề ra.”
Kiều Mạch có chút kinh ngạc nhìn y, lời này của Quý Ôn khiến anh phải nhìn y bằng ánh mắt khác.
Người có thể nói ra những lời này không thể là người lại thích chuyện theo dõi người khác nhàm chán đó được.
Có lẽ là mình trước đó thật sự hiểu lầm đối phương.
Nhưng thật hiển nhiên, Kiều Mạch cũng không đem cảm xúc của mình biểu đạt rõ ràng ở trên mặt, thái độ của anh cũng sẽ không bởi vậy mà thay đổi bất luận cái gì, vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Nếu như vậy, thì không còn gì tốt hơn.” Kiều Mạch xoay đầu, “Từ giờ trở đi, chúng ta chính là đồng nghiệp, hy vọng tương lai có thể sống chung hoà bình, giữa chúng ta cũng sẽ không xảy ra chuyện khiến người khác không thoải mái và hiểu lầm.”
Khuôn mặt Quý Ôn rõ ràng đã có chút thả lỏng, y thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngữ khí lại một lần mềm xuống: “Em cũng hy vọng như vậy.”
Sau đó Kiều Mạch được Quý Ôn giới thiệu về công ty, đa số nghe y nhẹ nhàng giới thiệu một số việc và đồng nghiệp, trừ bỏ thường thường phụ họa vài câu, anh cũng rất ít mở miệng nói chuyện. Giữa hai người ăn ý không nhắc đêna chuyện không liên quan đến công ty.
Giống như lúc trước, bọn họ chưa bao giờ quen, chỉ là đồng nghiệp bình thường.
Ngày đầu tiên lượng công việc của Kiều Mạch cũng không phải rất lớn, đặc biệt là hiện tại vẫn đang giữa tháng, bộ tài vụ cũng tương đối thanh nhàn, nhưng là người làm mới, Kiều Mạch tương đối hiểu biết một số chuyện công ty, thêm chút thời gian ở lại công ty, biểu hiện mình một chút.
Rất nhanh, Kiều Mạch ý thức được chuyện rất không thích hợp.
Đã qua thời gian tan tầm là một tiếng, Cố Nhan Tân lại không gọi bất kì cuộc điện thoại nào.
Chuyện này rất không phù hợp.
Chẳng lẽ là bởi vì mình ở trên xe hôn hắn một cái, làm cho Cố Nhan Tân ngượng?
Được rồi, Kiều Mạch tuyệt đối sẽ không tin Cố Nhan Tân còn sẽ có lúc ngượng ngùng.
Nghĩ vậy, Kiều Mạch vừa thu dọn đồ đạc rồi đến thang máy, vừa móc điện thoại gọi cho Cố Nhan Tân.
Điện thoại vang vài tiếng, lại bị tắt.
“Xin lỗi, số máy đang bận, mời gọi lại sau……”
Mày Kiều Mạch mấy bất giác nhíu lại, lại giãn ra, xem ra đối phương là có chuyện không thể đi được, mới dâm không nghe điện thoại minhg, có lẽ đang trong cuộc họp.
Một khi đã như vậy, anh nên tự ngồi bus về.
Nhưng di động lập tức rung lên, Cố Nhan Tân gửi tin nhắn.
【 Kiều Mạch Mạch, cuộc gọi vừa rồi, không thể nhận điện thoại 】
Kiều Mạch:……
Không nói tỉ mỉ, Kiều Mạch còn tưởng rằng đối phương mỗi tháng cũng có lúc như vậy khoảng mấy ngày. Anh vừa vào thang máy veaf gửi cho Cố Nhan Tân.
【 Ừ, không có việc gì 】
【 Cái đó…… để em chi người đi đón anh, anh đi xuống lầu là có thể thấy xe em, lão Trương ở bên trong 】
【 ừ 】
Tới tầng một, Kiều Mạch theo đám người ra khỏi cty, liếc mắt một cái liền thấy xe Cố Nhan Tân đỗ ở bên ngoài, anh kéo cửa xe ngồi xuống, Cố Nhan Tân lại gửi tin nhắn cho.
【 Em đêm nay không trở về nhà, anh không cần phải nhớ em đâu 】
Kỳ quái……
Quá kỳ quái……
Nếu không phải đây là cách nói chuyện của Cố Nhan Tân, Kiều Mạch còn cho rằng đối phương có phải bị bắt cóc hay không, nội dung hoàn toàn không giống Cố Nhan Tân.
Hai người làm hàng xóm lâu như vậy, Kiều Mạch vẫn lần đầu tiên thấy Cố Nhan Tân không trở về, lấy tính cách của Cố Nhan Tân thì có thể gọi là hận không thể / bám dính lấy anh, hôm nay hắn thật sự là quá kỳ quái.
“Lão Trương.” Kiều Mạch đoán có phải xảy ra chuyện gì hay không, anh trực tiếp ngẩng đầu nhìn lưng lão Trương, mở miệng hỏi, “Cố Nhan Tân có phải bị bệnh nan y gì hay không, trị mãi mà không hết?”
“Khụ……” Lão Trương bị sặc một chút, ông im lặng, lúc này mới mở miệng, “Ngài Kiều, Cố tổng hắn bị ngộ độc thức ăn, cần nằm viện quan sát.”
“Sao lại thế này?”
“Hình như là buổi sáng ăn gì đó không sạch sẽ.” Lão Trương cũng không rõ lắm.
Kiều Mạch:……
Buổi sáng ăn đồ ăn không sạch sẽ??? Còn có thể là cái gì nữa, còn không phải món ăn mà Cố Nhan Tân tự hào là mình tự nghĩ ra — cháo rau dưa! Ăn chính đồ ăn của mình lại bị ngộ độc thức ăn, cả đời Kiều Mạch cũng là lần đầu thấy Cố Nhan Tân bị như vậy.
Kiều Mạch cúi đầu gửi một tin nhắn cho Cố Nhan Tân.
【 ừ, tuỳ anh 】
Sau đó lại ngẩng đầu nói: “Lão Trương, đi bệnh viện.”
Lão Trương gật gật đầu, giẫm chân ga, xe liền chậm rãi đi ra ngoài, hướng tới bệnh viện.
Tới một phòng bệnh VIP, lúc Kiều Mạch đẩy cửa vào là lúc Cố Nhan Tân đang ngồi ở trên giường bệnh cúi đầu xử lý một đống văn kiện trước mặt, bàn ăn nhỏ của bệnh viện cũng thành bàn làm việc, hắn giống như dọn văn phòng đến đây vậy, vẫn bận rộn như cũ.
Không để ý người vào cửa là ai, Cố Nhan Tân cúi đầu lạnh giọng mở miệng: “Thuốc đặt ở một bên, tôi sẽ uống sau.”
Kiều Mạch nhếch hai hàng lông mày: “Ngộ độc thức ăn?”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Cố Nhan Tân sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu lên. Thấy là người mà mình muốn gặp, sự bình tĩnh trên mặt cuối cùng cũng thay vào là nụ cười vui mừng: “Kiều Mạch?”
Kiều Mạch ừ một tiếng, đóng cửa ngồi bên mép giường: “Là vì bữa sáng sao?”
Cố Nhan Tân không còn mặt mũi mở miệng.
Kỳ thật việc này là do Cố Nhị, đồ ăn làm lung tung mà cũng dám ăn, kết quả ăn xong vị ngộ độc thức ăn lại là hắn, chịu tội cũng là hắn. Nhưng hắn cũng không phải duy nhất, bởi vì Cố Nhị cũng là hắn, như vậy mà nói, Cố Nhị tự trách mình, nhưng lại xác thật không phải mình làm, cho nên cái logic này vòng tới vòng lui không dứt, nói cũng nói không thông, anh liền dứt khoát không thèm nghĩ, chỉ nghĩ nếu mình chịu thì tốt rồi.
“Cảm giác thế nào?” Kiều Mạch lại hỏi.
“Em không có việc gì.”
“Sao lại không nói với tôi?” Không nhân cơ hội làm nũng, Kiều Mạch vẫn thấy có chút kinh ngạc.
Cố Nhan Tân nhìn anh, nhấp môi căng thẳng cằm.
“Hử?”
“Anh hôm nay mới bắt đầu đi làm.” Cố Nhan Tân trầm giọng nói, “Em không muốn quấy rầy anh.”
Kiều Mạch cười lạnh một tiếng: “Thật sự?”
Môi Cố Nhan Tân rung rung, roits cuộc mở miệng: “Em để lão Trương nói cho anh.”
Kiều Mạch vẫn không nói gì.
Cố Nhan Tân bỗng nhiên bĩu môu, vô cùng ủy khuất mở miệng: “Em bị bệnh, anh còn đối với em như vậy.”
“Đáng lắm.” Kiều Mạch lười quản hắn, “Không phải lần trước tôi bảo anh đừng có đụng vào việc bếp núc sao.”
“Em chỉ là muốn làm một bữa sáng tình yêu!” Cố Nhị lập tức online bắt đầu lí lẽ.
“Là Độc. Dược.”
Cố Nhan Tân lạnh mặt: “Xin lỗi, về chuyện có làm cơm hay không, em nghĩ chúng ta cần thương lượng một chút.”
Kiều Mạch: “…… Không cần thương lượng, về sau anh…… Còn có cậu ta và y nữa, đều không cần nấu cơm.”
“Mi thâth phiền a!” Cố Nhan Tân nhanh chóng thay đổi mặt, “Ta còn chưa có nói xong, mi đừng có hòng đoạt thân thể!”
“Ta cũng chưa nói xong.”
“Ai quản mi, ta muốn nói trước!” Cố Nhan Tân cắn răng, tựa hồ là cực kỳ gian nan sau một hồi đấu tranh, rốt cuộc thành công khống chế được thân thể, sau đó mới khoa tay múa chân kí hiệu chiến thắng trước Kiều Mạch, đắc ý dào dạt, “Vẫn là em lợi hại hơn.”
Kiều Mạch:……
Kiều Mạch có lệ với cậu ta: “Ừ ừ, cậu lợi hại.”
Cố Nhan Tân tội nghiệp nói: “Vậy anh có muốn khen thưởng em hay không?”
“Khen thưởng?” Kiều Mạch cười như không cười, “Tôi đặc biệt cảnh cáo anh, cấm cửa phòng bếp, một bước cũng không được vào.”
Cố Nhan Tân lập tức lặng lẽ, ngồi ở trên giường bệnh rầu rĩ không vui.
“Anh còn ở bệnh viện bao lâu?”
Cố Nhan Tân không nói lời nào.
“Bác sĩ nói như thế nào?”
Cố Nhan Tân vẫn không nói lời nào.
Đây là…… dỗi hở?
Kiều Mạch thử nói: “Vậy anh nghỉ ngơi đi, tôi đi về trước.”
Cố Nhan Tân lập tức ngẩng đầu lên nhìn Kiều Mạch, lại hừ một tiếng, quay đầu đi, vẫn không nói lời nào.
Xem ra là thật sự giậm rồi. Kiều Mạch sờ sờ cằm, chẳng lẽ lời anh thật sự có chút quá phận?
“Dỗi à?” Kiều Mạch cũng không đi, ngồi ở mép giường, hỏi cậu ta.
Cố Nhan Tân cố hắng xụ mặt, dừng chút từng chút gật đầu.
“Hửm……” Kiều Mạch nhìn trên mặt đối phương viết chữ “Mau tới dỗ em đi”, thì khômg nói ra tiếng, không khói có chút buồn cười.
Đôi mắt Cố Nhan Tân loạn phiêu, trộm nhìn Kiều Mạch. Trong lòng lúc này đã lớn tiếng hò hét!
Mau tới hôn em đi!
Kiều Mạch làm bộ nghiêm túc tự hỏi, nhưng trên thực tế trong lòng anh đang nghẹn cười, cảm giác trêu đùa Cố Nhan Tân có chút vui vẻ.
Anh một tay chống lên giường bệnh, từ từ đưa mặt lại gần, hôn lên môi Cố Nhan Tân, đầu tiên là dùng hàm răng cạ trên môi cậu ta, nhẹ nhàng liếm môi. Lau một chút, sau đó mới dùng đầu lưỡi thăm tiến bên trong khoang miệng Cố Nhan Tân, bắt đầu dây dưa triền miên.
Vẫn là cảm giác ngọt ngào như cũ, môi mềm mại đến không thể tưởng tượng, đầu lưỡi cùng đầu lưỡi truy đuổi càng thêm triền miên. Sau đó, Cố Nhan Tân cầm lòng không đậu ôm lấy Kiều Mạch, thân thể hai người dần dần tới gần, Kiều Mạch cơ hồ đem đối phương áp lên trên giường.
Bầu không khí ái muội ở dần dần tăng, đầu gối Kiều Mạch đã chen vào giữa hai chân Cố Nhan Tân, tay phải thậm chí thuần thục xốc lên góc áo đối phương lên, nhưng là Cố Nhan Tân bỗng nhiên thở hổn hển đẩy anh ra.
“Làm sao vậy?” Kiều Mạch đè thấp thanh âm.
Cố Nhan Tân ngượng ngùng xoắn xít lại, thân thể cậu ta căng thẳng, cúi đầu không dám nhìn Kiều Mạch.
“Chuyện đó……”
“Hở?”
Cố Nhan Tân cắn răng một cái.
“Em bị tiêu chảy.”
Kiều Mạch:……
“Em không phải cố ý, em khống chế không được ô ô ô……”