Cho đến Cố Nhan Tân và Kiều Mạch cùng nhau lên xe, Nguyễn Thanh mới như con cún buồn bã cụp đuôi quay mông trở về văn phòng, vừa mới ngồi xong, di động gã đã rung lên, có người gửi tới một tin nhắn.
【 Ngốc nghếch 】
Nguyễn Thanh nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt lấy di động nỗ lực bình ổn cảm xúc, cuối cùng nghiến răng thốt ra mấy lời.
“Cố Nhan Tân, tôi sẽ không để yên cho anh đâu!”
Cát di động, sắc mặt Cố Nhan Tân bất biến, tay giữ tay lái, dưới giẫm chân ga, xe rung lên, vững vàng rời khỏi ngầm gara.
“Buổi tối ăn gì?”
Kiều Mạch chống cằm: “Trở về rồi nói sau.”
Cố Nhan Tân nghe vậy nhìn lướt qua Kiều Mạch, gật gật đầu không nói gì.
Rất nhanh, xe đã tiến vào tiểu khu, sắc trời đã dần trở nên u ám, ánh hoàng hôn chiều tà chiếu lên keo dài hai cái bóng, Kiều Mạch và Cố Nhan Tân sóng vai vào thang máy lên tầng mười sáu.
Hai người hiện giờ thành hàng xóm, phòng ở cũng gần, Kiều Mạch sang bên phải chuẩn bị mở cửa, Cố Nhan Tân đã qua bên trái.
“Tôi đi về một chuyến.” Cố Nhan Tân nhướng cằm, mang theo thần sắc rụt rè.
Kiều Mạch gật đầu, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đã trải qua chuyện trước đó ở trong văn phòng, Kiều Mạch cảm giác ánh mát mình nhìn Cố Nhan Tân trở nên quái quái, cũng không biết phải gọi tên cảm giác áy như thế nào, nhưng anh vẫn cảm thấy hai người tạm thời tách ra có lẽ sẽ tốt hơn.
Lỡ như Cố Nhan Tân đầu óc nóng lên lỡ lời nói ra thì sao?
Bình tĩnh nghĩ kỹ một chút, hai người cũng sẽ không thấy xấu hổ.
Kiều Mạch sờ sờ ấn đường, đóng cửa lại, đổ cho mình một chén nước.
Ngồi lại trong phòng khách chốc lát, Kiều Mạch mới vào phòng ngủ trở về với cái may tính, sơ lược về lý lịch trên mạng, chuẩn bị bắt đầu tìm công việc.
Tuy rằng còn có tiền gửi ngân hàng, nhưng cũng không thể lười nhác cho được, hàng ngày không có việc gì làm, anh cảm thấy mình mỗi một ngày đều phải bị chiếm thời gian bởi mấy người bệnh, đặc biệt là Cố Nhan Tân, còn dọn tới rồi cách vách nhà anh. Anh cần cải thiện sinh hoạt một lần nữa, đổi hoàn cảnh sinh hoạt, nỗ lực mở ra một con đường mới cho mình.
Phải mau vực dậy tính thần!
Kiều Mạch dùng sức xoa xoa gương mặt mình, để bản thân phải mau lên tinh thần một chút, trước tiên phải đem chuyện của Cố Nhan Tân ném sang một bên, rốt cuộc trong cơ thể đối phương có đến ba nhân cách, nói không chừng còn chưa thống nhất ở bên trong, về nhà chửi đến long trời lở đất, đây cũng là khả năng dễ xảy ra nhất.
Trên thực tế lại là……
“Cố Nhan Tân! Mi làm rất là tốt!”
Cố nhị yên lặng ngồi trong nội tâm cho Cố Nhan Tân một ngón tay cái.
Cố Nhan Tân cong khóe miệng, không nhanh không chậm đứng trước gương sửa sang lại quần áo: “Biết rõ là mình ngu thì bớt nói đi một chút, đừng làm cho chuyện trở nên loạn là được.”
“…… Mẹ nó, mi nói ai ngu!”
“Ở đây còn có ai khác ngoài mi sao?”
Cố tam: “…… Còn có ta.”
Cố nhị hừ một tiếng, tỏ vẻ mình không vui: “Rõ ràng Kiều Mạch thích ta hơn.”
“Mi trừ chuyện làm ra một đống chuyện rối rắm thig còn có bản lĩnh gì.” Thanh âm Cố tam chuyển lạnh.
Cố nhị tức khắc tội nghiệp: “Ta…… Ta còn biết bán manh nhá.”
“Câm miệng.” Cố Nhan Tân quát lớn một tiếng.
Cố nhị thương tâm câm miệng.
“Mi mỗi ngày ở trong đầu ta làm loạn thành một đống sht.” Cố Nhan Tân nhíu mày, “Đừng có làm loanh mới thành chính sự.”
Cố nhị thương tâm còn khụt khịt một chút: “Ta không thích mi nói mình như vậy.”
Cố tam:……
Tự hỏi một phen, cuối cùng vẫn là Cố tam quyết định: “Kiều Mạch dường như còn có chút không được tự nhiên, để Cố nhị đi khuấy động không khí một chút cũng tốt. Mi tạm thời đừng xuất hiện.”
Cố Nhan Tân ngẩng đầu nhìn mình trong gương, đôi mắt bình tĩnh cúi xuống như cảm xúc ngo ngoe rục rịch, hắn bình tĩnh gật gật đầu, vô cùng đồng ý với ý kiến của ‘mình’.
‘Mình’ mà không phải mình.
Cố Nhan Tân có chút căng thẳng, trên mặt biểu cảm rụt rè mà bình tĩnh.
“Giao cho mi.”
Rồi sau đó, trên mặt hắn lại lộ ra một khuôn mặt cười lớn, vỗ vỗ bộ ngực.
“Không sao, cứ bao ở trên người ta!”
Kiều Mạch vào buồng vệ sinh mới phát hiện mình quên lấy quần lót, trên người ướt dầm dề, cũng lười lau, dứt khoát trực tiếp quấn khăn tắm quanh eo, tùy tiện mở buồng vệ sinh, trở lại phòng ngủ tìm quần lót.
Ở trong đầu anh nghĩ, đây chính là nhà mình, không có người nhân, cứ cho là mình ở nhà khoả thân cũng không có việc gì, dù sao cũng đâu không e ngại người khác, cho nên anh không hề cố kỵ đẩy cửa phòng ngủ, sau đó anh liền thấy cái thùng giấy mình đặt bịt cái lỗ hổng lớn kia đã bị đẩy ra từ khi nào, Cố Nhan Tân đã chui được cái đầu vào, gian nan thu thân thể lớn của mình để chen vào lỗ hổng bé tẹo.
Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, ánh mắt Cố Nhan Tân dần dần hạ xuống, từ trên người Kiều Mạch chậm rãi lướt qua.
Hai vết máu màu đỏ từ mũi Cố Nhan Tân rơi xuống, “Tách” một tiếng rơi trên mặt đất.
Kiều Mạch:……
“Em, em không cố ý……” Cố Nhan Tân dùng sức che lại mũi của mình, muốn che dấu chứng cứ phạm tội, đồng thời thân mình co rụt lại muốn lui về.
“Đồ ngốc, lúc này mi còn dám lui ra sau.” Cả người Cố tam đều ngứa.
Cố Nhan Tân: “…… Thật là đồ vô dụng.”
Kiều Mạch lẳng lặng nhìn đối phương lầm bầm lầu bầu, sau đó vẻ mặt đưa đám ở đó vẫn không nhúc nhích hơn nửa ngày, mới mở miệng hỏi: “Cậu rốt cuộc là ra ngoài hay là tiến vào?”
Cố Nhan Tân do dự một chút: “Em ở đây.”
Kiều Mạch:……
Buổi sáng mới dịch cái ngăn tủ, Kiều Mạch lúc này lại phải tốn sức dịch lại, cái lỗ lớn dần lộ ra, thân thể bị chen không một lỗ hổng của Cố Nhan Tân có thể tự do hoạt động, đối phương lúc này mới che cái mũi từ đối diện bò vào.
“Kiều Mạch.” Cố Nhan Tân nháy mắt nhìn Kiều Mạch, “Anh có thể cởi cái khăn tắm ấy ra không?”
Kiều Mạch: “…… Cậu vẫn nên tìm giấy vệ sinh bịt cái mũi lại đi.”
Tuy rằng dùng tay che lại, nhưng máu vẫn chảy ra từ kẽ tay, Kiều Mạch nhìn mà thấy chói mắt, vội vàng tống cổ cậu ta. Thêm nữa, toàn thân Kiều Mạch chỉ quấn một chiếc khăn tắm, bây giờ nếu bị lột ra thì anh lúc này chỉ có nước khoả thân.
Kiều Mạch đương nhiên sẽ không làm như vậy.
Cố Nhan Tân còn muốn cọ xát trong chốc lát, rất muốn nhìn Kiều Mạch loã thể.
“Nhanh lên.” Sắc mặt Kiều Mạch âm trầm hẳn.
Cố Nhan Tân lập tức tung ta tung tăng vào phòng vệ sinh.
Chờ đến khi cậu rửa mặt sạch sẽ, lỗ mũi thì đút một miếng giấy, không có gì bất ngờ xảy ra, Kiều Mạch đã thay xong quần áo, thân thể bọc kín mít, rốt cuộc chẳng có phúc lợi được ngắm nhìn.
Cố Nhan Tân và hai ‘mình’ đều chịu lấy một trận luyến tiếc.
“Kiều Mạch.” Trong mũi Cố Nhan Tân đút giấy nên khiến cho lúc cậu ta nói chuyện mang theo hơi xoang mũi nồng đậm, “Anh sao lại bịt cái lỗ kia lại, em phí công lắm mới làm được đấy.”
Kiều Mạch:…… Chính vì nghĩ cậu không quay lại đây nên mới lấp kín, bằng không để anh mất công bịt làm gì.
“Cậu không phải nói hôm nay tìm người tới bịt lại cái lỗ này sao?” Kiều Mạch hất cằm, “Sao vậy, nói mà không giữ lời?”
Cố Nhan Tân lập tức ho khan vài tiếng, bộ dạng vô cùng suy yếu: “Khụ khụ, em bệnh rồi, em muốn nghỉ ngơi……”
Kiều Mạch: “…… Cậu không phải mua thuốc à?”
Cố Nhan Tân lắc đầu.
“Bên tôi có thuốc mà hôm nay cậu mua.” Kiều Mạch xoay người đến phòng khách, “Để tôi lấy cho cậu một viên.”
“Được.”
Cố Nhan Tân đi theo phía sau anh tới phòng khách, ngồi xuống sô pha, thấy máy tính còn chưa khép lại, màn hình còn sáng, ở trên còn có mấy tin tìm việc, tuyển nhân viên, cậu tùy ý quét hai mắt hỏi: “Kiều Mạch, anh chuẩn bị tìm việc à?”
Kiều Mạch ừ một tiếng, lấy một viên thuốc trong tủ, sau đó lại đổ chút nước ấm đi vào: “Cứ ru rua tại nhà cũng không phải chuyện hay.”
Lấy cái cốc trong tay Kiều Mạch, có chút phỏng tay, cậu thuận tay đặt lại trên bàn: “Vậy anh sao lại không đến công ty giúp em.”
“Tôi muốn đổi hoàn cảnh.”
Cố Nhan Tân gật đầu tỏ vẻ hiểu: “Nhưng mà, anh đi nơi khác làm, em không được nhìn thấy anh nữa thì phải làm sao bây giờ?”
Kiều Mạch cười vẻ mặt thân thiết: “Cậu còn có thể đi tìm chết mà.”
Cố Nhan Tân ngượng ngùng xoắn xít: “Người ta luyến tiếc anh mà.”
Nụ cười thân thiết của Kiều Mạch tức khắc cứng lại, cả người nổi cả da gà.
“Cậu vẫn nên uống thuốc đi.”
Cố Nhan Tân vội vàng gật đầu: “Em sẽ từ từ uống, anh mau đi tắm rửa đi.”
Vốn dĩ Kiều Mạch cũng chuẩn bị đi tắm rửa, nhưng khi vừa nhìn thấy thái độ nhiệt tình này của Cố Nhan Tân thì da đầu đều cảm thấy tê dại, động tác dưới lòng bàn chân cũng không khỏi có điểm do dự.
“Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không nhìn lén.” Cố Nhan Tân thề son sắt.
Kiều Mạch hồ nghi nhìn Cố Nhan Tân một cái: “Vẫn nên chờ cậu về rồi tôi tắm, tôi không vội.”
“Không thể vì em mà làm trễ thời gian của anh được.” Cố Nhan Tân nghiêm trang nói, “Uống thuốc xong thì em sẽ trở về ngay.”
“Thật?”
“Thật chứ!”
Kiều Mạch xoay người vào phòng vệ sinh.
Cố Nhan Tân tức khắc rón ra rón rén đi qua đi, dán lỗ tai lên cửa, nghe động tĩnh bên trong.
Tiếng nước xôn xao vang lên, thật sự là làm người nhịn không được miên man bất định, Cố Nhan Tân cảm thấy cái mũi mình lại ngứa, nhịn không được xoa xoa, đút giấy vệ sinh tắc vào lại, để tránh máu mũi lại chảy ra lần nữa.
Chờ đến khi Kiều Mạch mang theo sương mù hơi ẩm mênh mang từ trong phòng vệ sinh đi ra, phát hiện ly nước trên bàn đã không thấy, mà Cố Nhan Tân cũng không thấy đâu. Ánh mắt Kiều Mạch ở phòng khách dạo qua một vòng, lại tìm không thấy người, mà lúc này, bên trong phòng ngủ truyền đến thanh âm.
Kiều Mạch tiện tay đẩy cửa phòng ngủ, phát hiện Cố Nhan Tân quả nhiên đang bận rộn ở bên trong, hơn nữa đồ ở bên trong phòng ngủ đã bị dời khỏi vị trí.
Ngăn tủ tựa góc tường, mà giường lại bị dịch tới bên cạnh cái lỗ, Cố Nhan Tân không phát hiện Kiều Mạch vào, chui qua chui lại cãi lỗ, lại cố sức đẩy cái giường đến bên cạnh lỗ.
Kiều Mạch: “…… Cậu đang làm cái gì?”
“Dịch giường a.”
“…… Vô nghĩa, tôi không bị quáng, ý tôi là tại sao cậu làm như vậy?”
“Anh đợi lát nữa đi.” Cố Nhan Tân lập tức nằm lên giường, sau đó đẩy phần đầu giường của mình gần cái lỗ, “Hi! Kiều Mạch Mạch, được nhìn thấy em có vui không!”
Kiều Mạch: “……”
“Hắc hắc, em đi đây!” Nói rồi, Cố Nhan Tân liền thụt đầu lại
Kiều Mạch:……
Cố Nhan Tân vừa ra lại lần nữa thò đầu vào: “Kiều Mạch, em lại tới nè!”
Chui ra: “Em đi đây!”
Thò vào: “Em tới rồi!”
Kiều Mạch yên lặng ấn dép lên lên mạt Cố Nhan Tân.