Buổi tối gặp ác mộng, một mảnh hắc ám, khiến Kiều Mạch đột nhiên tỉnh lại.
Chờ đến khi mở to mắt ra, đã là giờ hơn.
Anh xoa xoa vầng trán ướt mồ hôi lạnh, mặt vô cảm đứng dậy rửa mặt chải đầu.
Chuyện này đã qua hơn nửa năm rồi, anh dường như là đã trải qua bao nhiều chuyện khác nhau, từ chuyện Trác Tuấn Vũ đến Đinh Thu Vinh, từ Nguyễn Thanh đến Cố Nhan Tân, không có chuyện gì có thể đánh bại anh.
Anh sẽ sợ hãi, sẽ lo lắng, sẽ tức tối, sẽ phẫn nộ, nhưng việc duy nhất không làm chính là trốn tránh.
Anh phải làm, là phản kích lại, đối với những người này, từng chút từng chút, đánh nát ở trước mặt mình.
Di động có một tin nhắn chưa đọc, là một dãy số xa lạ gửi tới, Kiều Mạch ngồi ở mép giường, mở khóa xem.
【 Kiều tiên sinh, xin hỏi ngài dậy chưa? 】
Dùng từ vừa câu nệ vừa khách khí, mang theo một kiểu xa cách.
Không phải người quen, Kiều Mạch lại lần nữa nhìn thoáng qua dãy số, bấm gọi.
“Xin chào.”
“Là Kiều tiên sinh sao?”
Kiều Mạch ừ một tiếng: “Xin hỏi có chuyện gì sao?”
“Là thế này, tôi là tài xế của Cố tổng, ngài ấy dặn tôi tới đón ngài, bâu giờ đã hơn giờ, ngài xem có nên xuất phát hay chưa?”
Kiều Mạch ồ một tiếng, lúc này mới nhớ là ngày hôm qua đã đáp ứng Cố Nhan Tân là hôm nay đi đón hắn, ước chừng là giờ, nhưng không ngờ tới mình lại ngủ tới tận bây giờ, chậm trễ không ít thời gian.
“Ông ở đâu, tôi bây giờ sẽ đi xuống tìm ông.”
“Tôi ở dưới lầu, ngài ra rồi là có thể thấy.”
Kiều Mạch cúp điện thoại, cũng không chậm trễ thời gian nữa, tuỳ tiện chọn một bộ đồ mặc lên người, vội vàng ra cửa.
Tới dưới lầu, quả nhiên giống như người nọ có nói qua điện thoại, anh liếc mắt một cái liền phát hiện ông ta, dưới lầu có đỗ một chiếc xe thương vụ màu đen, có thể ông ta cũng phát hiện Kiều Mạch, vội vàng mở cửa xe.
Kiều Mạch vội vàng chạy tới xin lỗi: “Thật ngại quá, để ông chờ lâu rồi.”
Anh vừa nói, vừa quan sát đối phương, ông cũng khoảng bốn mươi, là một người đàn ông trung niên, diện mạo hàm hậu thành thật, quần áo nhẵn nhụi sạch sẽ, vóc dáng thấp hơn Kiều Mạch khoảng mấy cm, nhưng là thoạt nhìn vẫn vô cùng thoải mái.
“Không sao.” Tài xế cười cười, mở cửa ra, “Chúng ta bây giờ sẽ xuất phát.”
Vào xe, tài xế lại đưa một hộp thực phẩm qua, bộ dạng lại vô cùng bình thường, chờ đến khi Kiều Mạch nhận lấy ông mới nói: “Ngài nhất định chưa ăn sáng rồi, đây là Cố tổng bảo tôi mua bữa sáng cho ngài.”
Kiều Mạch ngẩn người, cúi đầu nhìn, trong hộp là sandwich.
Trong lòng có cảm giác nói không nên lời, tuy rằng Kiều Mạch cảm thấy Cố Nhan Tân rất cẩn thận, chẳng qua anh thật sự cảm thấy vẫn có chút quái quái.
Có phải anh rất giống một kẻ được người tâm thần…… Theo đuổi?
Tình hình giao thông rất tố, xe vững vàng đi về phía trước, rất mau tới cổng lớn của rồi bệnh viện tâm thần Duyệt Đại, Kiều Mạch xuống xe, còn không kịp nhìn chung quanh, cách đó không xa truyền đến thanh âm vui mừng của Cố Nhan Tân.
“Kiều Mạch!”
Kiều Nạch ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Cố Nhan Tân đang đứng phía trước anh, có lẽ là vì tránh nắng, cả người hận không thể co rúm lại, ngồi xổm ở một trạm giao thông công cộng là một cai bóng nho nhỏ.
“Bên ngoài nóng như vậy, anh sao lại không ở bên trong?” Kiều Mạch tại chỗ không nhúc nhích, chờ cho Cố Nhan Tân đi đến.
Cố Nhan Tân đứng lên từ trên mặt đất, bước đi đến chỗ Kiều Mạch: “Tôi vì……”
Lời còn chưa nói xong, cả người phù phù một tiếng ngã lăn trên mặt đất, bò tới bên chân Kiều Mạch.
Một trận tro bụi bay lên.
“Hãy bình thân.”
Cố Nhan Tân:……
Cái này vô cùng xấu hổ, Cố Nhan Tân quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy.
Kiều Mạch đưa tay kéo hắn dậy, Cố Nhan Tân cố kéo hai chân sắp tàn phế của mình miễn cưỡng đứng thẳng, hắn không cảm giác được sự tồn tại của hai chân nữa.
“Chân tôi tê rồi.” Cố Nhan Tân nỗ lực giả bộ một vẻ mặt vô cảm.
Kiều Mạch đỡ tay hắn, lại đưa tay sờ lên trán hắn: “Anh ngồi ở đây bao lâu rồi.”
Cố Nhan Tân liếc liếc mắt nhìn Kiều Mạch: “Không lâu.”
“Từ giờ bắt đầu?”
“…… Ừm.”
Hiện tại đã là hơn mười một giờ, Cố Nhan Tân đã ở đây đợi hơn một tiếng.
“Anh sao lại không ở bên trong chờ?”
Cố Nhan Tân sờ sờ lỗ tai không nói chuyện.
“Hử?” Kiều Mạch nhướng mày.
“Bởi vì……” Cố Nhan Tân thò lại gần ở bên tai Kiều Mạch thổi một hơi, “Muốn sớm nhìn thấy cậu.”
Kiều Mạch:……
Kiều Mạch buông lỏng tay ra.
“Ai nha!”
Cố Nhan Tân lại một lần bò trên mặt đất.
Chờ đến khi Cố Nhan Tân thật vất vả mới lên được xe, Kiều Mạch đã nhàn nhã chơi di động trên xe.
Bên trong xe tương đối rộng, Cố Nhan Tân ngồi đối diện Kiều Mạch, thuận tay lấy một chai nước, uống một ngụm.
Kiều Mạch một bên nhìn di động, một bên liếc mắt nhìn Cố Nhan Tân.
“Anh chuẩn bị như thế nào vậy?”
Cố Nhan Tân thong thả ung dung đặt chai nước tại chỗ, lúc này mới nói: “Trước khống chế công ty, sau đó……” Cười lạnh một tiếng, Cố Nhan Tân không nói tiếp.
Tuy rằng chưa nói hết, nhưng ý bên trong Kiều Mạch lại hiểu, nói vậy, Nguyễn Thanh đã làm thế nào đối với hắn, hắn sẽ làm như thế đối với Nguyễn Thanh.
Kiều Mạch ừ một tiếng, lại hỏi: “Đến công ty luôn sao?”
Cố Nhan Tân lắc đầu, dùng khăn lông xoa đôi tay, một bên suy nghĩ nói: “Tạm thời không đi.”
Không biết nghĩ tới cái gì, Cố Nhan Tân ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Mạch: “Cậu gần đây thế nào?”
Kiều Mạch đưa điện thoại di động vào trong túi, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định không nói cho đối phương nghe chuyện Trác Tuấn Vũ, rốt cuộc…… đây chỉ là việc tư thôi.
“Không có việc gì, chờ anh xuất viện thôi.”
Cố Nhan Tân nhấp nhấp môi, trầm mặc không nói.
Làm hắn có chút kỳ quái chính là, ở bệnh viện, hắn có thể có rất nhiều chuyện để nói với anh, hắn mặc kệ nhân cách thứ hai của mình có ra quấy rối hay không, bởi vì trong ý thức của hắn, ở bệnh viện hắn chính là một bệnh nhân tâm thần, không cần gánh vác trách nhiệm và ngôn hành cử chỉ của mình.Nhưng khi ra ngoài, hắn liền mạnh mẽ coi mình là người bình thường, là người đã khỏi bệnh, khiến hắn lúc đối mặt với Kiều Mạch lại trầm mặc chống đỡ, không còn gì để nói.
Bầu không khí có chút xấu hổ, hắn vô cùng không thoải mái.
Cố Nhan Tân thay đổi dáng ngồi, lại thay đổi dáng ngồi lần nữa, lại tiếp tục thay đổi dáng ngồi.
“Anh bị trĩ sao, trở về thì đi trị đi.” Kiều Mạch nhàn nhạt mở miệng.
(Haki: Cạn lời v~)
Cố Nhan Tân:……
“Tôi có chút đói bụng.” Cố Nhan Tân trầm thấp mở miệng, “Lão Trương, phiền đi chỗ cũ ăn cơm.”
“Vâng.” Lão Trương trả lời.
Cố Nhan Tân nói chỗ cũ là một nhà hàng Tây, vô cùng xa hoa, ra vào đều là tuấn nam mỹ nhân, ai cũng tây trang vải vóc, ưu nhã động lòng người, Kiều Mạch tự nhìn mình, áo tay ngắn, giày bệt.
“Phù hợp không?” Kiều Mạch hỏi Cố Nhan Tân.
Cố Nhan Tân liếc mắt nhìn Kiều Mạch, sau một lúc lâu nói: “Rất tuấn tú.”
Kiều Mạch:……
“Tôi là hỏi anh là tôi mặc thế này phù hợp không?”
“Không thành vấn đề.” Cố Nhan Tân lắc đầu không thèm để ý.
Nếu đối phương đã nói như vậy, Kiều Mạch tự nhiên cũng không thèm để ý, nếu như bị cự tuyệt không cho vào, vậy ra ngoài đổi quán khác là được. Rốt cuộc anh cũng không phải mấy nam chính giàu sang, cũng không có sở thích tự vả mặt.
Thuận lợi tìm một chỗ ngồi, Kiều Mạch gọi thức ăn chay và canh, lại thêm vài món điểm tâm ngọt, nhưng Cố Nhan Tân nhìn anh gọi đồ ăn lại có chút kỳ quái.
“Cậu sao toàn gọi đồ chay vậy?” Ngay cả canh cũng là canh nấm.
Kiều Mạch quấy cà phê trước mặt, bỏ thêm vài khối đường: “Không thể ăn thịt.”
Những lời này lập tức khiến Cố Nhan Tân nghĩ tới một chút chuyện, hắn thông minh liền nghĩ ngay đến bạn trai của Kiều Mạch. Trên thực tế, bạn trai Kiều Mạch bị đưa vào hắn đều biết rõ, chẳng qua không để trong lòng thôi.
Những người đó, xem ra không hề có lực uy hiếp.
Nhưng là người đứng xem vĩnh viễn đều không hiểu được thế nào là thống khổ, hắn cũng không biết Kiều Mạch đã trị liệu tâm lý thế nào mà lại không thể ăn thịt.
Cố Nhan Tân muốn giúp anh quên đi.
Lấy lại bình tĩnh, đổi tất cả đồ ăn toàn thịt ngỗng, thịt bò đổi thành thức ăn chay, Cố Nhan Tân vẫy vẫy tay bảo người phục vụ rời đi.
Chờ đến khi ăn được một lúc, trước mặt hai người lại bao phủ một tầng bóng ma.
Kiều Mạch ngẩng đầu, phát hiện đứng trước mặt bọn họ lại là âm hồn bất tán Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh mang trên mặt nét tươi cười, ăn mặc hưu nhàn, nhìn như không chút để ý chạy đến nói với Kiều Mạch: “Kiều Mạch.”
Kiều Mạch lại nhìn Cố Nhan Tân.
Cố Nhan Tân hơi hơi sửa lại cà vạt, lạnh lùng, cười như không cười, mang theo hơi lạnh thấu xương, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nguyễn Thanh.
“Nguyễn Thanh.”
Nguyễn Thanh hơi mỉm cười: “Nhan Tân, đã lâu không gặp, anh xuất viện vì sao không gọi cho tôi đến đón, làm ta cứ đi tìm anh suốt?”
“Anh không phải đã sớm biết hôm nay tôi xuất viện sao?”
“Vậy à?” Nguyễn Thanh cười cao thâm khó đoán.
“Không phải sao?” Cố Nhan Tân trào phúng cười.
Kiều Mạch:…… Thiểu năng trí tuệ.
Kiều Mạch yên lặng nuốt một miếng rau, không nhanh không chậm lau khóe miệng, lại uống một ngụm nước trong, áp hương vị xuống, lúc này mới đứng lên.
“Ảnh hưởng khẩu vị.”
Cố Nhan Tân:……
Nguyễn Thanh:……
Đến liếc mắt cũng không bố thí, Kiều Mạch xoay người rời đi.
Cố Nhan Tân hung hăng trừng mắt nhìn Nguyễn Thanh: “Đúng là kẻ phá đám.”
Nói xong, cũng lười đến quản đến thức ăn trên bàn, vội vàng thanh toán, trở ra đã không thấy Kiều Mạch đâu.
Một lần nữa ngồi vào xe, Cố Nhan Tân áp phẫn nộ trong lòng, mặt vô cảm nới lỏng cà vạt, cởi bỏ một cúc áo: “Lão Trương, về nhà.”
“Vâng.” Lão Trương đáp, quay đầu đi về một hướng khác.
Trong nhà ăn, Nguyễn Thanh dần dần nắm chặt đôi tay mình lại.
Dồn dập chạy vội, hít thở không thông giữa không gian tối đen, gió lạnh gào thét, đèn đường tối tăm.
Bước chân Kiều Mạch cứ quanh quẩn trên con đường nhỏ này.
Phía sau là bóng ma nồng đậm dần dần bức tiến lên, cơ hồ muốn bao phủ cả người Kiều Mạch.
Cặp mắt kia nhìn mình, chỉ nhìn chằm chằm mình, màu đỏ tươi mà dữ tợn.
Màn đen như đang ùa đến.
Nuốt sống Kiều Mạch.
Kiều Mạch đột nhiên mở hai mắt, trán anh chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, trên lưng tất cả đều là mồ hôi.
Bây giờ là h rạng sáng, anh lại một lần nữa bị ác mộng làm cho bừng tỉnh.
Di động có một tin nhắn chưa đọc, là Cố Nhan Tân nhắn cho.
【 chúc anh buổi tối ấm áp, có giấc mơ thật đẹp nhé. (^__^)】
Thời gian là h hơn, lúc ấy anh đã ngủ rồi, cho nên không thấy.
Giống như có một dòng nước ấm chậm rãi chảy khắp thân thể, Kiều Mạch cảm thấy thân thể lạnh lẽo của mình dần dần ấm lại. Anh chậm rãi bình ổn hô hấp, sau đó trở mình, chậm rãi nhắn lại cho hắn một tin nhắn.
【 mộng đẹp. Và cám ơn nhé. 】
Ngày //. Thứ Bảy. Tình. Gió nhẹ
Anh ấy đang rất sợ hãi.
Mình còn phải bảo vệ anh ấy.