Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh

chương 26

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kiều Mạch tỉnh lại sau một trận áp bách, mồ hôi lạnh ròng ròng mở mắt ra, anh liếc mắt một cái liền thấy đứng ở mép giường có bóng người, tầm mắt đối phương giấu mình ở trong bóng đêm khiến sắc mặt anh trắng bệch.

Anh rất quen thuộc với ánh mắt này.

Như một khối ung nhọt trong xương, gắt gao dính nhớp ở trên người anh, Kiều Mạch há miệng thở dốc, cảm thấy thật khó hô hấp.

Có trộm vào nhà!

Đây là điều duy nhất trước mắt mà Kiều Mạch có thể nghĩ đến.

Trị an của khu dân cư rất tốt, anh ở đây cũng một khoảng thời gian rồi chưa từng nghe nói qua có nhà ai từng bị ăn trộm, không ngờ tới hôm nay trộm lại vào nhà mình. Kiều Mạch nhấp nhấp môi, chậm rì ngồi dậy.

Áo ngủ cùng khăn trải giường ma sát tạo ra thanh âm sàn sạt, phá tan mảnh yên lặng bên trong phòng.

Kiều Mạch ngồi ngay ngắn, khóe mắt đưa qua, tựa hồ trong tay đối phương đang có vũ khí sắc bén, điều này làm cho cảm xúc của anh trong nháy mắt căng thẳng. Trong đầu anh hỗn loạn, anh thử nói: “Tiền đều để ở bên trong ngăn kéo, mật mã là , tôi sẽ không báo nguy, cũng không nhìn khuôn mặt của cậu, mong cậu có thể lý trí một chút được không?”

Sự bình tĩnh kia làm Nguyễn Thanh nhướng mày, con dao linh hoạt xoay mấy cái vòng trên đầu ngón tay gã, lại bị gã cầm chặt chẽ, sau đó gã thong thả đi ra từ không gian tối đen kia, đứng ở mép giường.

Phòng ngủ một mảnh đen nhánh, chỉ có đầu giường là có đèn phát ra ánh sáng mờ nhạt, ánh sáng màu xanh biếc mơ hồ phác hoạ thân ảnh đối phương ra, Kiều Mạch nháy mắt liền biết người kia là ai.

“Nguyễn Thanh?” Kiều Mạch ngây ngẩn cả người, ánh mắt lại chuyển tới tay đối phương, nhìn chằm chằm con dao không rời, vật này nhất định là con dao mà gã thường xuyên thưởng thức, “Anh đang làm gì thế?”

“Muốn anh vui.” Nguyễn Thanh cất tiếng nói trầm thấp, thân mình cũng thong thả phục xuống, đưa gương mặt mình tiến đến gần Kiều Mạch, nỗ lực muốn thấy rõ khuôn mặt đối phương.

Kỳ thật không cần nhìn Nguyễn Thanh cũng biết, khuôn mặt này gã đã vô cùng quen thuộc, thậm chí hiện tại trong đầu gã đã phác hoạ ra biểu cảm đối phương, mày nhẹ nhàng nhăn, nhấp miệng, trong ánh mắt mang theo hàn ý, lại rực rỡ lấp lánh, lúc nhìn gã chằm chằm khiến máu cả người gã đều bị thiêu đốt.

Làm nhục em đi! Làm em run rẩy đi!

Nguyễn Thanh nghĩ, liếm liếm làn môi.

Kiều Mạch sợ hãi, đặc biệt là sau khi đã biết đối phương là Nguyễn Thanh, loại cảm giác này càng sâu. Nguyễn Thanh ở trong lòng anh đã là là một kẻ mắc bệnh tâm thần, hoặc là nói là kẻ điên thì càng phù hợp hơn, ai biết kẻ điên có thể làm ra chuyện gì. Nhưng anh vẫn tận lực điều chỉnh thanh âm mình vững vàng, làm như không bị hoảng loạn: “Tôi không hiểu anh đang nói cái gì, tôi cũng không cần anh làm tôi vui, anh tốt nhất là thu dao lại, bằng không đừng trách tôi không khách khí.”

“Không khách khí?” Nguyễn Thanh lại cười nhẹ một tiếng, lưỡi đao ở trên mặt Kiều Mạch nhẹ nhàng miết, “Anh muốn đối với em không khách khí như thế nào, đừng quên, bây giờ anh đang ở trong tay em.”

Lưỡi đao lướt qua mặt mình, loại cảm giác sởn tóc gáy nhanh chóng xuất hiện trên người Kiều Mạch, anh giật giật yết hầu, lại cười nhạo một tiếng: “Anh dám.”

Tay Nguyễn Thanh run run, nhưng rất nhanh đã ổn định, gã tiếp tục âm lãnh nói: “Anh cho rằng em không dám?”

Vốn dĩ Kiều Mạch có chút sợ, nhưng cho dù trong bóng đêm Kiều Mạch cũng có thể đủ rõ ràng cảm giác được sự thay đổi của Nguyễn Thanh, anh biết đối phương hiện tại chỉ là một con hổ giấy, chọc cái liền thủng, nhưng mặc kệ như thế nào, loại hành vi này vẫn khiến lòng Kiều Mạch nổi trận lôi đình, chỉ là hiện tại, anh đối mặt với chuyện he trương thanh thế của Nguyễn Thanh, đã không có chút nào sợ hãi.

Kéo khóe miệng, tay Kiều Mạch đưa ea hung hăng nắm cằm Nguyễn Thanh, thanh âm lạnh lùng nói: “Anh mà cũng có thủ đoạn đó?”

“Thủ đoạn của em nhiều lắm đâu. Anh…… A!”

Nguyễn Thanh nói chưa hết lời, đã hét thảm một tiếng, thân thể Nguyễn Thanh bỗng nhiên lăn về phía sau, cả người té trên mặt đất.

Kiều Mạch đạm nhiên thu hồi chân: “Câm miệng.”

Đưa tay sờ lên đầu giường, “tách” một tiếng đèn tường sáng, phòng được ánh sáng nhu hòa bao phủ, phủ lên Nguyễn Thanh đang nằm trên sàn. Chiếu sáng tầm mắt.

Đối phương nằm trên mặt đất thở phì phò, con dao trong tay đao bị văng ra thật xa, chỉ là đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Kiều Mạch, đôi mắt sưng để lộ ra một cỗ tà khí. Tay phải gã chống ở trên mặt đất, muốn đứng dậy, Kiều Mạch lại lanh tay lẹ mắt nhảy xuống giường, một chân đạp lên ngực đối phương, lại đạp gã lăn trên mặt đất.

“Cho anh động đậy à.” Kiều Mạch không chút khách khí nhìn gã.

Ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đầy quyền lực và khống chế làm Nguyễn Thanh hưng phấn, gã nhìn Kiều Mạch, cảm thấy thân thể không chịu nổi khống chế này.

Cần phải kích thích đối phương th. Cái ý tưởng này lập tức xuất hiện ở trong đầu Nguyễn Thanh không ngừng bồi hồi.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Thanh khắc chế tiếng lòng mình, tay bắt lấy chân Kiều Mạch dùng sức uốn éo, muốn đào thoát, chân suýt không giữ thăng bằng, Kiều Mạch thiếu chút nữa té ngã trên đất.

May mắn một thời gian dài anh từng luyện tập để phòng thân, hiện tại quả nhiên có công dụng, Kiều Mạch nhanh chóng ổn định thân thể của mình, tăng lực ở đùi, cố sức ngăn chặn Nguyễn Thanh, đôi tay cũng chặt chẽ kiềm trụ tay gã, dễ dàng chế phục gã.

Kiều Mạch và Nguyễn Thanh vẫn có chênh lệch nhất định về chiều cao, gã so với anh còn cao hơn một đoạn, cho nên theo lý mà nói anh muốn chế phục gac cũng sẽ không dễ dàng như vậy, nhưng hôm nay Nguyễn Thanh bị thương, vốn dĩ thân thể đã có chút suy yếu, còn phát sốt, hơn nữa đối phương cố ý bắt lấy Kiều Mạch, cho nên chỉ hơi chống cự được một chút thì đã bị Kiều Mạch chế phục.

Tay kéo và vạt Nguyễn Thanh, Kiều Mạch ấn mặt gã lên mặt đất, đem hai tay của gã bắt chéo sau lưng buộc lại, lại không biết lấy được bộ quần áo ở chỗ nào, buộc hai chân Nguyễn Thanh, lúc này mới xách chân gã, kéo tới phòng khách.

“Tách” một tiếng, phòng khách tức khắc sáng đèn, trên mặt của Nguyễn Thanh càng thêm ưngr hồng, Kiều Mạch nhìn gã, xoay người đi vào bếp.

Chờ đến khi trở ra, trong tay Kiều Mạch cầm một đoạn dây thừng thô, đây là dây thừng khi anh chuyển nhà đã dùng để buộc đồ, vẫn luôn đặt ở một góc trong phòng bếp, lúc này đem ra, cột Nguyễn Thanh thật chắc vào ghế.

Nguyễn Thanh vẫn chẳng hề để ý cười, khóe miệng kéo lên một nụ cười mang theo tà khí, nhìn Kiều Mạch trầm mặc không lên tiếng.

“Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?” Kiều Mạch dùng sức nhéo cằm gã, muốn cho gã ngẩng đầu lên, cơ hồ câu nói như là phát ra từ kẽ răng.

“Muốn anh vui.” Nguyễn Thanh vẫn nói những lời này.

“Bốpppp!” Kiều Mạch tung một quyền đánh tới một bên mặt của Nguyễn Thanh, thậm chí khóe miệng còn có tơ máu.

Nguyễn Thanh vươn đầu lưỡi liếm liếm vết máu bên môi, ha ha cười, trên mặt tà khí càng đậm: “Làm em vui cũng được.”

“Đồ điên.” Kiều Mạch cắn răng, vung một quyền nữa.

Nguyễn Thanh liếm liếm hàm răng mình, răng hàm bên trong tựa hồ sắp rụng, khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi, có thể thấy được nắm tay của Kiều Mạch có lực đạo không đơn giản chỉ là phóng nước. Nhưng càng nặng gã càng thích, càng đau gã càng sướng, gã nhìn Kiều Mạch, trong ánh mắt tràn ngập ánh sáng: “Tới đi, đánh em đi, đấm em đi, càng đau càng tốt, hủy diệt em, bảo bối của em.”

Kiều Mạch bị gã làm ghê tởm nổi da gà lên, anh tuy rằng thích đàn ông, nhưng sẽ không thể có tình cảm với một tên điên như này, anh sẽ có, chỉ là càng thêm ghê tởm.

Nhìn gương mặt cao ngạo của Nguyễn Thanh đã sưng, anh nhấp miệng, lại vung mấy đá trên người gã để phát tiết tức giận của bản thân.

Nguyễn Thanh bị anh đánh liên tiếp không khỏi phải ho khan, nhưng đôi mắt lại càng ngày càng sáng ngời, gã nhìn Kiều Mạch, nghe thấy được âm thanh ồ ạt của máu đang trào ra, thân thể gã cùng trái tim đều bắt đầu bành trướng lên, bởi vì khoái hoạt này mà nhịn không được run rẩy, sợ hãi, say mê.

“Khụ khụ…… Giận à…… Tức à…… Ghét, căm hận ư? Ha ha, khụ…… Vậy…… Chiếm lấy em đi……”

Kiều Mạch bỗng nhiên ngừng tay, trong đầu tựa hồ có một chậu nước lạnh dội xuống, khiến anh trong nháy mắt tỉnh lại.

Anh đang làm gì?

Đang đánh người?

Anh hẳn nên báo nguy, mà không phải làm như vậy cho hả giận, anh không thể trở thành một cái kẻ điên, một kẻ bị sự phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, không thể bị bức bách đến mức chậm rãi đi lên con đường này.

Anh là một người bình thường, thế giới của anh là bình thường, ý tưởng cũng bình thường, anh không nên làm như vậy.

Kiều Mạch hít sâu một hơi, nhìn gương mặt bầm dập của Nguyễn Thanh, móc di động ra, sau đó trong ánh mắt khó hiểu của đối phương gọi đến cho cảnh sát Lý.

“Kiều Mạch, sao vậy?”

“Cảnh sát Lý……” Kiều Mạch nhìn Nguyễn Thanh đột nhiên tái nhợt, chậm rãi mở miệng, “Tôi bắt được một kẻ biến thái, anh có thể dẫn người đến đây một chuyến không?”

Cúp điện thoại, Nguyễn Thanh không thể tin nói: “Vì sao?”

Kiều Mạch lại chậm rãi cười, trên mặt là thần sắc lãnh khốc, anh đưa mặt mình để sát vào đối phương, nhìn chằm chằm con ngươi Nguyễn Thanh, gằn từng chữ một nói: “Nguyễn tổng thân ái của tôi, điều anh muốn, tôi vĩnh viễn đều sẽ không cho anh.”

Sắc mặt Nguyễn Thanh lại tái nhợt một phân, môi run run, lại nói không ra lời.

Kiều Mạch ngồi dậy, nhắm mắt lại, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập.

Anh theo bản năng quay đầu lại nhìn Nguyễn Thanh, gã rũ đầu xuống, giống giống như trong cơ thể không còn sức lực, không còn có sự kiêu ngạo ngày xưa, chỉ là ngốc nghếch ở đó, không hé răng. Kiều Mạch nghĩ nghĩ, đi đến phía cửa.

“Ai?”

“Là tôi.”

Ngoài cửa truyền đến thanh âm cảnh sát Lý.

Kiều Mạch có chút kinh ngạc mở cửa, bên ngoài trừ cảnh sát Lý ra, còn có vài người khác, còn một vị cảnh sát mà anh quen chính là cảnh sát Tôn, mọi người cùng đứng ở ngoài cửa, không có phát ra một thanh âm, thập phần có kỷ luật: “Mấy người sao tới nhanh như vậy?”

Cảnh sát Lý đẩy đẩy mắt kính: “nửa giờ trước, chúng tôi nhận được điện báo, là một tài khoản nặc danh báo, nói là nơi này có khả năng có tội án gì đó quan trọng, phải qua xác minh, chúng tôi lập tức chạy đến đây, không ngờ tới lúc dưới lầu liền nhận được điện thoại của anh.”

“Cư dân mạng?” Kiều Mạch một bên nghi hoặc, một bên mở cửa ra, mời mấy người cảnh sát Lý vào.

“Đúng vậy, chính là tài khoản Weibo mà tôi cho anh xem, bởi vì mới phút trước tài khoản Weibo đó vừa đăng một bài rất đang sợ, câu nói có liên quan đến thịt người, chúng tôi tra xét số điện thoại, truy tung một lúc là ra nơi này. Vốn dĩ chuẩn bị từng nhà thẩm tra, nhưng lúc nhận được điện thoại, liền chạy đến đây ngay.” Cảnh sát Lý đưa mắt nhìn qua Nguyễn Thanh, lại nhìn Kiều Mạch, trên mặt lộ ra một mạt cười ý vị thâm trường.

Ra là Kẻ Đi Săn Sung Sướng chính là Nguyễn Thanh?

Kiều Mạch nheo nheo mắt, quay đầu lại nhìn, chỉ nghe thấy một cậu cảnh sát đang xem thảm trạng của Nguyễn Thanh lúc sau nói thầm một câu: “Bị đánh thế này, rốt cuộc ai mới là biến thái a.”

“Nói nhiều cái gì.” Cảnh sát Tôn giơ một quả đấm vào đầu cậu kia, “Mau ghi chép đi.”

“Đợi lát nữa theo chúng tôi hồi cục hoàn thành giấy tờ.” Cảnh sát Lý cười cười, “Dù sao anh cũng quen rồi, rất nhanh là có thể xong rồi.”

Kiều Mạch dùng sức ấn huyệt Thái Dương, đồng ý.

Chờ đến khi xong số giấy tờ, sắc trời đã sắp sáng, Kiều Mạch mệt mỏi, tâm lý lại càng có bao mỏi mệt, anh cũng không biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, vì sao bên người lại xuất hiện nhiều kẻ bệnh tâm thần và kẻ điên như vậy. Vì sao cũng là bệnh nhân tâm thần, nhưng Cố Nhan Tân lại tạo cho anh cảm giác không hề có uy hiếp, mà những người khác lại là vĩnh viễn đều mang theo một loại điên cuồng hoặc hương vị huyết tinh như vậy?

Đến tột cùng là sai ở đâu?

Chờ đến khi tỉnh ngủ, đã là h trưa, Kiều Mạch cũng lười đến xin nghỉ, anh từ lâu đã muốn từ chức, bản thân cảm thấy thật ngốc, trước sau gì hai tổng tài đều là bệnh nhân tâm thần, công ty phá sản cũng sớm hay muộn mà thôi.

Mấy bản báo cáo anh cũng lười viết, hôm nay đi dọn một vài đồ vật của mình rồi đi, sau đó gửi tiền trả lại Nguyễn Thanh, bản thân cũng đổi một chỗ ở mới, thay đổi tâm tình, lại tìm một công việc nhẹ nhàng, bắt đầu một cuộc sống, một cuộc sống không có mây đen.

Đi thang máy lên tới tầng mười chín, Kiều Mạch đi mà thấy vui sướng, khuôn mặt muốn nói lại thôi của cô thư ký bị anh không để ý, trên mặt anh mang theo tươi cười đẩy cửa văn phòng ra.

Nguyễn Thanh một thân tây trang đen ngồi ở trên sô pha, ánh mắt yên lặng như nước, lẳng lặng nhìn anh, khóe miệng chậm rãi kéo lên một nụ cười.

“Kiều Mạch.”

Nụ cười của Kiều Mạch cứng lại.

Kẻ Đi Săn Sung Sướng: cuộc đi săn chưa bao giờ kết thúc, trừ phi có một bên chết trước.

Ngày //. Gửi từ điện thoại di động. Chia sẻ bình luận tán thành

Truyện Chữ Hay