Thanh Ngọc Án bắt đầu quay gần một tuần, cũng không nghe được chút tin tức về Lâm Trúc Du.
Cũng may cảnh quay của hắn cũng không nhiều, nếu diễn xuất cũng không quá tệ, có Tần Úc Tuyệt mang theo, một ngày thừa sức xong.
Bộ phim này quay chụp mất khoảng - tháng.
Sau khi vào tổ, mới phát hiện Dung đạo nghiêm khắc cũng không phải chỉ là hư danh. Ông nói chuyện gần như không chút lưu tình, cũng không để ý đến thể diện người khác, bất kể là Tống Cảnh Vân, hay là vai quần chúng nhỏ cùng vai phụ, hầu như đều bị giáo huấn qua.
Trương Sở Quân bị ông mắng khóc vài lần, mỗi lần đều cố nén, chờ quay xong chạy vào trong nhà vệ sinh vụng trộm khóc.
Có một lần có lẽ là vì Dung đạo mắng quá ác, Tần Úc Tuyệt cảm thấy tiểu cô nương này bình thường đối với mình rất tốt, cho nên đi theo chuẩn bị đi an ủi một chút.
Kết quả vừa đi tới cửa toilet, chợt nghe thấy Trương Sở Quân vừa gào khóc, còn tranh thủ thời gian cùng trợ lý của mình nghẹn lời nói: “Tôi, sao tôi lại diễn tệ như vậy.”
Trợ lý an ủi cô: “Chị Sở Sở diễn rất hay, đạo diễn Dung yêu cầu rất cao, hơn nữa lời thoại như vậy, chúng tôi thấy rất tốt mà.”
Trương Sở Quân hít hít mũi, nhịn xuống khóc nức nở: “Trên weibo khẳng định có người sẽ so sánh tôi với Tần Úc Tuyệt.”
“Không sao đâu, fans nhất định sẽ ủng hộ chị.” Trợ lý tiếp sức cho cô.
Trương Sở Quân bĩu môi: “Như vậy cũng quá ủy khuất fans đi.”
Trợ lý: “…” Loại lão bản này thực sự rất khó an ủi.
Kỳ thật cũng không phải Trương Sở Quân tự coi thường mình, đích thật là bởi vì trong quá trình quay bộ phim này, ngay cả Tống Cảnh Vân cũng bị mắng gần chết.
Duy nhất người có tình cảm khá hơn chút, đại khái chính là Tần Úc Tuyệt.
Cũng chỉ có cô, có thể từ cái miệng keo kiệt kia nhận được vài câu tán thưởng. Hơn phân nửa thời gian, có thể duy trì một thành tích xuất sắc như vậy.
Tuy rằng Dung đạo có đôi khi cũng sẽ cau mày nói chưa được, nhưng năng lực lĩnh ngộ của Tần Úc Tuyệt rất mạnh, chưa bao giờ để cho ông đem hai chữ “không đủ” này lặp lại lần thứ hai.
Một tuần trôi qua.
Tất cả nhân viên công tác đều có thể nhìn ra, vứt bỏ mặt mũi không nói, diễn xuất như vậy đã là tiêu chuẩn ông trời cho cơm ăn.
Cũng có người nhắc qua Tần Thư Ly.
“Tôi đã xem qua bộ phim Thanh Ngọc Án , không biết tại sao, tuy rằng không dám nói, nhưng tôi luôn cảm thấy diễn xuất của Tần Úc Tuyệt hình như so với chị gái cô ấy hoàn thuần thục hơn chút?”
“Tần Thư Ly dù sao cũng là ảnh hậu. Nhưng nhìn nhân vật này, tôi cảm thấy Tần Úc Tuyệt không thua chị gái cô ấy.”
“Tôi cảm thấy không bằng Tần Thư Ly, Tần Úc Tuyệt hạn chế quá lớn, gương mặt kia bày ở đó nhất định đều là đi theo con đường ngự tỷ, đổi lại loại nhân vật khác cảm giác sẽ không tốt vậy.”
Đúng thật, Tần Úc Tuyệt xinh đẹp quá có tính công kích.
Cho dù không trang điểm, giữa hai hàng lông mày vẫn mang theo chút mị cảm hồn nhiên trời ban.
Một khuôn mặt như vậy thực sự rất đẹp trong giới giải trí, nhưng tương tự, hạn chế cũng lớn.
Rất ít phim chất lượng tìm đến cô vào vai ngoại trừ hình ảnh ngự tỷ xinh đẹp, bởi vì những bộ phim này sẽ chọn diễn viên phù hợp với nhân vật.
Phim truyền hình thương mại thức ăn nhanh đương nhiên là ưu tiên danh tiếng, nhưng tác phẩm như vậy đối với ngôi sao coi trọng diễn xuất mà nói, sẽ là tự đập biển hiệu.
Những nghị luận này cũng không phải bí mật nhỏ gì, người thảo luận nhiều hơn, tự nhiên cũng truyền đến tai Tần Úc Tuyệt.
Đường Tiểu Đường tức giận không chịu nổi: “Chị còn chưa quay thì nói không được, lần sau chị nhất định phải nhận vai em gái yếu đuối để vả mặt bọn họ.”
Nói đến đây, dừng một chút, còn cường điệu hơn: “Không! Em gái yếu đuối chưa đủ! Chị diễn loli đi.”
Tần Úc Tuyệt cao m: “… Loli thì thôi đi.”
Tiến độ quay phim bị kẹt trong một cảnh đối mặt của Tần Úc Tuyệt và Trương Sở Quân.
Kỳ thực đối với điện ảnh, cảnh quay lớn mặc dù quay chụp phức tạp, nhưng mặt khác, nếu như bản thân có sức hấp dẫn cao, sẽ thu hút người xem.
Nhưng nếu là loại cảnh không có bất kỳ cao trào nào, lại nói chuyện với đối thủ, muốn quay đến đặc sắc cực kì khó khăn.
Cảnh đối mặt này, là một đoạn đối thoại tâm sự của nữ chính và nữ phụ.
Thể hiện sự tôn trọng lẫn nhau, cuối cùng giải quyết mâu thuẫn và trở thành bạn bè.
Toàn bộ quá trình rất dài, nhưng không có bất kỳ cảnh quay cao trào nào.
Cho nên càng thêm khảo nghiệm diễn xuất của hai người.
Vấn đề nhanh chóng được phơi bày.
Bởi vì dung mạo của Tần Úc Tuyệt rất được ưa thích trên màn ảnh, hơn nữa tính cách nhân vật của cô rất mạnh mẽ, đặc biệt là dưới diễn xuất của cô, hoàn toàn làm suy yếu nữ chính.
Toàn bộ cảnh quay xuống, hoàn toàn không ngang tài ngang sức.
Một bên đơn phương tốt hơn kỳ thật không phải là một điều tốt.
Đối với điện ảnh mà nói, sự khác biệt quá lớn đặt dưới cùng một màn hình, sẽ rất nhìn ra, ngược lại còn không bằng hai người đúng quy củ, không có xuất sắc hơn.
Kỳ thật Trương Sở Quân diễn xuất cũng không kém.
Chẳng qua mấy ngày nay, áp lực tinh thần có chút lớn, cũng bắt đầu dần dần không tự tin, càng ngày càng khó tìm được cảm giác, cả người sụp đổ.
Hơn nữa cùng Tần Úc tuyệt đối diễn, khẩn trương càng thêm gấp đôi, cho nên trạng thái cũng không tìm được tốt.
Trương Sở Quân càng kích động, càng muốn dùng sức biểu hiện, ngược lại phản tác dụng.
“Tôi đã nói bao nhiêu lần, đừng diễn cứng như thế, phải coi nhân vật là chính mình! Đừng cứng rắn và hoạt bát và vui vẻ tạo hình, đây là đang diễn kịch à?”
Quay đoạn này suốt một ngày, cho đến khi sắp tan trường còn chưa quay xong, cho nên Dung đạo nói chuyện cũng càng thêm không thể khách khí: “Đoạn này trước không quay nữa, cô trở về tự mình tìm trạng thái. Đã nói bao nhiêu lần vấn đề còn không nhớ được, tôi xem nữ chính nên đổi người đi. ”
Trương Sở Quân cắn môi dưới, chóp mũi nhịn không được chua xót.
“Tần Úc Tuyệt!” Dung đạo gọi, “Cô có muốn làm mẫu cho cô ấy một chút không.”
Tần Úc Tuyệt bất ngờ không kịp đề phòng bị điểm danh, cô hơi giật mình, nhìn Trương Sở Quân, sau đó nói: “Dung đạo, hôm nay có lẽ là quá mệt mỏi, trạng thái của mọi người có lẽ cũng không tốt lắm. ”
Dung đạo tức giận, thấy Tần Úc Tuyệt cự tuyệt, cũng không nói nhiều, phất phất phất tay nói: “Đi đi. ”
Hôm nay quay phim xem như không được thuận lợi lắm, nhân viên trong trường cũng gặp tai nạn, tiếng oán giận cũng nhiều hơn.
Có người nói Trương Sở Quân diễn xuất tệ.
Cũng có người nói Tần Úc Tuyệt cố gắng thể hiện.
Tần Úc Tuyệt từ khi ra mắt tới nay đã thấy nhiều loại nghị luận mang theo cảm xúc cá nhân này, cho nên cũng xem nhẹ.
Nhưng Trương Sở Quân thuận buồm xuôi gió, bình thường quay phim cũng được khen ngợi, lần đầu tiên bị khiển trách thành như vậy, đương nhiên cũng không dễ chịu.
Cho đến khi trở về khách sạn, hốc mắt vẫn đỏ lên.
Tần Úc Tuyệt nhìn thấy.
Vì thế buổi tối, cô đi đến phòng Trương Sở Quân một chuyến.
“Có muốn diễn hay không?” Tần Úc Tuyệt nở nụ cười, “Hôm nay tôi cũng có chút vấn đề, chỉ có hai người chúng ta, không có người khác nhìn, có thể sẽ thoải mái hơn một chút.”
Trương Sở Quân tuy rằng đang khóc, nhưng nghe thấy hai chữ đối diễn, vẫn gật đầu nghiêng người, để người tiến vào.
“Hoán đổi nhân vật một chút đi.” Tần Úc Tuyệt mở kịch bản ra, đặt ở trước mặt cô, thuận tay rút tờ giấy đưa qua, “Tự mình nhìn không ra vấn đề, nhưng nhìn vấn đề của người khác có thể sẽ sâu sắc hơn một chút. ”
Trương Sở Quân gật đầu: “Được. ”
Tần Úc Tuyệt nhìn lướt qua lời thoại của nữ chính, rũ mắt điều chỉnh trạng thái.
Khi nhấc mí mắt lên, chút yêu mị nơi đáy mắt đều giấu đi. Khi ánh mắt cùng cô nhìn nhau, phảng phất trong nháy mắt nhìn thấy một nữ hiệp trong lòng mang thiên hạ, sạch sẽ lỗi lạc mà lại nhiệt liệt phô trương.
“Trầm cô nương.”
Tần Úc Tuyệt cười mở miệng, khẽ cong mắt, đuôi lông mày tất cả đều là ý cười, sảng khoái mà lưu loát: “Tôi thật hâm mộ cô.”
Trương Sở Quân sửng sốt, một lát sau mới phản ứng lại, nhận lời thoại.
Rõ ràng, Tần Úc Tuyệt trước khi đến đã chuẩn bị tốt.
Rõ ràng là nói lời thoại nhân vật người khác, nhưng từ đầu đến cuối cũng không thèm liếc mắt nhìn quyển thoại.
Ở trên người cô nhìn không thấy nửa điểm nhân vật quyến rũ kia, ngược lại toàn thân tản ra khí tức sạch sẽ mà lại lạnh lùng. Phảng phất chính là hiệp khách giục ngựa xem hoa, lấy hiệp nghĩa làm đầu.
“Gần như vậy.” Tần Úc Tuyệt nói, “Diễn xuất của cô rất xuất sắc, nhưng có thể là áp lực quá lớn nên căng thẳng. Thật ra không cần dùng sức biểu hiện sự đơn thuần của cô, đi đắp nặn vai nữ chính như ánh mặt trời. Bởi vì nhân vật của tôi khá trưởng thành, cảm giác tương phản giữa hai nhân vật chúng ta sẽ rất mạnh.”
Trương Sở Quân không kịp phản ứng: “Cảm giác so sánh?”
“Ừ, bởi vì cô nghĩ sai rồi. Đơn thuần như ánh mắt trời, là không cần tạo hình quá nhiều là có thể bị tôi làm nổi bật lên, quá mức thể hiện, ngược lại sẽ làm cho đơn thuần nhìn qua là cố ý.” Tần Úc Tuyệt giải thích.
Hai người có qua có lại, Trương Sở Quân cũng không phải là người ngu ngốc, trải qua vài lần luyện tập, dần dần cũng tìm được bí quyết.
Nhìn lại thời gian, đã là hai giờ sáng.
“Cám ơn.” Trương Sở Quân có chút nhăn nhó đưa cô đến cửa, sau đó hỏi, “Úc Úc, kỳ thật em nhìn ra lúc đó khi Dung đạo muốn chị diễn cho em xem, chị biết diễn như thế nào. Sao lúc đó không diễn một chút? Như vậy chắc chắn sẽ không ai nói chị không hợp.”
“Không cần thiết, lúc đó tôi diễn một chút cũng không giúp ích gì cho việc quay phim.” Tần Úc Tuyệt nở nụ cười, “Hơn nữa, tôi không muốn có người mượn đề tài kiếm chuyện, so sánh hai chúng ta.”
Chờ người rời đi, Trương Sở Quân cũng phản ứng lại ý tứ trong lời nói của Tần Úc Tuyệt.
Thì ra lúc đó, cô cố ý từ chối.
Kỳ thực muốn giữ cho mình một chút tự trọng cuối cùng.
Nghĩ như vậy, mũi Trương Sở Quân lại bắt đầu chua xót.
Cô nghẹn ngào nhấc điện thoại lên, gửi cho người một tin nhắn: 【Nữ thần của tôi thực sự quá dịu dàng! 】
Cuối cùng, lại bổ sung thêm một câu: [Tần đại ca, các người có thể hay không đừng nhắm vào chị ấy nữa không.】
Bên kia im lặng một lúc.
Sau đó trả lời một tin nhắn.
【Nghe lời, đừng để ý chuyện này. Đây không phải là chuyện tôi có thể quyết định.】
Vào ngày thứ của bộ phim, Dung đạo bất ngờ gửi tin nhắn đến.
Nhiệm vụ quay chụp có thay đổi.
Ngày quay chụp hôm nay đã bị hủy bỏ.
Nguyên nhân là, nam diễn viên cao quý đóng vai Lâm Trúc Du hôm nay cuối cùng cũng có thời gian.
Vì vậy, đạo diễn đặc biệt dành tất cả các sắp xếp để quay nội dung của phần này.
Kể từ khi bắt đầu quay đến nay, nhân vật Lâm Trúc Du đã trở thành một bí ẩn khó hiểu trong đoàn làm phim.
Rốt cuộc là nhân vật như thế nào, mới có thể làm cho Dung đạo nói chuyện không chút khách khí như vậy, cung kính đến trình độ này.
Thậm chí còn dành ngày cho hắn.
Đoàn làm phim gọi người này là: Du ca VIP cao quý.
Ngày hôm sau, Tần Úc Tuyệt dậy rất sớm.
Cô ngược lại muốn nhìn xem người này rốt cuộc dựa vào cái gì mà khí thế như vậy.
Ai ngờ vừa đến đoàn làm phim, lại nhìn thấy một người quen.
Tạ Yếm Trì đang ngáp ngồi trong xe bảo mẫu, trong tay bưng một tách cà phê.
Quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt Tần Úc Tuyệt, khóe môi cong lên, giơ tay lên nói: “Này. ”