Edit: Phong Nguyệt
Mạnh Miên Đông đem áo lông, áo nhung, quần jean với quần lót ra, trải trên giường, sau đó mới bắt đầu cởi quần áo của mình.
Vạt áo lông của cậu đã ướt đẫm, quần jean còn nhớp nháp hơn, trong lúc nhất thời không cởi được.
Sau đó khó khăn lắm mới cởi xong, khóa kéo lại đột nhiên vướng bắp đùi, máu theo miệng vết thương tràn ra, may mà không quá nghiêm trọng.
Cậu cắn cắn môi, dùng đầu ngón tay lau máu, bỏ quần jean vào giỏ quần áo bẩn, rồi cởi áo nhung, cái áo này cũng mặc nhiều năm rồi, rách không ít chỗ, cơ mà cậu chỉ có ba cái để thay, mùa đông rất khó phơi đồ, cậu không nỡ cởi ra.
Không có áo nhung che lấp, thân thể gầy yếu mỏng manh lộ ra.
Trên ngực cậu có ba chỗ bị phỏng, đều do ba cậu làm. Lúc đó cậu thi tuyển sinh lớp không vào top thành phố, khiến ông ta mất hết mặt mũi trước mặt mấy đối tác mà ông ta khoác lác, thế là bị nghiêm phạt. Ông ta kêu cậu cởi áo, dí tàn thuốc đang hút dở vào ngực cậu.
Bên tai cậu là âm thanh “tí tách”, chóp mũi thoang thoảng mùi thịt quỷ dị, hệt như thịt muối, khi đó ông ta đang nói chuyện phiếm với người bạn làm ăn, dẫu đã cách nhiều năm, nhưng cậu vẫn nhớ người kia họ Tân, gã ta dùng ánh mắt sâu xa nhìn thân thể trần trụi của cậu.
Sau này cậu mới hiểu được chú Tân có tâm tư dơ bẩn cỡ nào với cậu.
Hồi đó cậu bận… xin ba tha thứ, bận… khóc, không rảnh nghĩ đến việc phải che thân thể.
Một chỗ bị phỏng, hai chỗ bị phỏng, ba chỗ bị phỏng…
Ông đốt thêm hai điếu thuốc để dễ dàng trừng phạt cậu hơn.
Cậu không dám phản kháng, toàn thân run rẩy nhìn ông ta đốt điếu thứ tư.
Có lẽ ông ta cảm thấy không thú vị, phất phất tay, bảo cậu mau cút đi.
Cậu bò lấy áo mặc vào rồi ra khỏi phòng sách, còn chưa kịp trở lại phòng mình lại đụng phải anh trai.
Anh trai nhìn thấy cậu, đầu tiên là giật mình, sau đó tự cho là đúng hỏi: “Được chú Tân cắm vào thoải mái không?”
Cậu không hiểu gã nói gì, cũng không để ý đến gã nữa, chạy về phòng mình.
Anh trai đạp cửa phòng cậu mấy cái, làm cậu sợ đến run lẩy bẩy.
Một lát sau, bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, cậu cho rằng gã đã rời khỏi, không ngờ, gã chỉ đi lấy chìa khóa dự bị.
Thật vất vả lắm mới mặc được áo, anh trai vào phòng, vênh váo đi tới trước mặt cậu, ra lệnh: “Xin lỗi đi.”
“Em…” Cậu muốn phản bác mình không làm gì sai, lại bị anh trai cắt đứt: “Xin lỗi đi, Mạnh Miên Đông, ngay cả xin lỗi mày cũng không biết?”
Cậu rất sợ anh trai cao giọng, cậu nơm nớp nhìn vẻ mặt giận dữ của gã, chỉ phải thuận theo mà cúi thấp đầu nói xin lỗi: “Em sai rồi.”
“Biết lỗi là tốt.” Anh trai nhoẻn miệng cười, lấy tay bóp cằm cậu, ép cậu ngẩng đầu lên, “Gương mặt này xem ra cũng khá đáng tiền đó chứ.”
Tuy cậu trì độn, nhưng vẫn nghe ra lời gã không có ý tốt.
Cậu sợ anh mình lại nổi giận, không dám hé nửa điểm bất mãn, thậm chí còn theo bản năng nở nụ cười lấy lòng gã.
Anh trai hài lòng buông lỏng cằm cậu, như vuốt sủng vật mà vuốt ve sau gáy cậu, mềm giọng nói: “Miên Đông ngoan lắm.”
Nói xong, gã liền lột quần jean và quần lót của cậu, cẩn thận nhìn một chút, bĩu môi nói: “Hóa ra chưa cắm à.”
Anh trai thu tay về, rồi bỏ đi.
Cậu đờ ra, cảm thấy vô cùng thẹn, nhanh chóng mặc quần lót và quần jean vào.
Nói là thưởng, thật ra hôm sau gã cũng chỉ tặng cậu một đôi giày chơi bóng cũ kĩ mà thôi.
Cho tới khi gần tốt nghiệp trung học, cậu mới biết được từ “cắm” của anh trai là gì.
Cậu thu hồi tâm tư rối loạn, tiếp tục lột quần lót ra.
Cậu không mặc gì, trong phòng lại không có thiết bị sưởi ấm, không khỏi rùng mình.
Cậu kiềm chế sự rét lạnh, cầm khăn giấy lau đùi sạch sẽ rồi mới mặc quần áo Văn Nhiên đưa cho.
Văn Nhiên mới vừa gặp cậu, sao lại đối xử với cậu tốt như vậy?
Liên hệ từ “cắm” của anh trai, Văn Nhiên muốn lên giường với cậu ư?
Vậy phải cách xa Văn Nhiên ra một chút mới được.
Nhưng bữa cơm cậu nợ Văn Nhiên thì sao?
Cậu suy nghĩ một chút, quyết định bỏ qua chuyện này, tính sau đi.
Cậu đi rửa mặt, quay về linh đường, quỳ xuống trước quan tài của mẹ.
Ni cô làm phép xong, đổi thành hòa thượng.
Dường như cảm thấy cục diện chưa đủ náo nhiệt, ba Mạnh mời thêm người khóc thuê đến, ầm ĩ đến nỗi khắp linh đường đều là tiếng khóc than.
Văn Nhiên nghe thấy thế không khỏi cười mỉa.
Song khi ánh mắt dừng trên người Mạnh Miên Đông lại ôn nhu vô hạn.
Không biết khi nào anh mới có thể ôm cậu trong lòng bảo vệ đây?
Vì để tránh làm Mạnh Miên Đông kinh hách, hiện tại anh không thể quá thân cận với cậu, thôi thì thu thập những kẻ ăn hiếp cậu trước đi vậy.
Ba Mạnh, Mạnh Minh Xuân, Mạnh Ngưng Hạ, Đoàn Tư Tinh, bốn người này, một người cũng không thể bỏ qua.
Anh quét mắt nhìn Mạnh Minh Xuân đang gào khóc “tê tâm liệt phế”, thầm nghĩ: Lấy anh khai đao đi!
Một lát sau, trợ lý đi tới bên cạnh anh, nhắc nhở: “Văn tiên sinh, thời gian họp đến rồi.”
Ở thế giới này, chức vị trong công ty của Văn Nhiên là đổng sự kiêm phó giám đốc, chủ tịch và tổng giám đốc là ba của anh, người sáng lập công ty là ông nội đã qua đời của anh. Ba anh không đặt tâm tư vào sự nghiệp, sau khi anh thành niên, ông chỉ còn danh nghĩa, mọi chuyện trong công ty đều do anh quản lý.
Anh không nỡ dời mắt khỏi Miên Đông, lưu luyến rời khỏi linh đường.
Anh không phát hiện, Mạnh Miên Đông sau khi cảm nhận được tầm mắt của anh, bỗng nhiên sợ run một cái, sắc mặt trắng bệch.
Anh ngồi trên xe, trở về công ty, bước vào phòng họp ở tầng .
Trong phòng hội nghị nhân viên đã có mặt đông đủ, may thay anh có thông tin của những người này, ngược lại cũng không cảm thấy xa lạ.
Hội nghị tốn ba tiếng mới kết thúc, coi như thuận lợi.
Anh về phòng làm việc, muốn đem công việc còn sót lại ngày hôm nay làm hết, lại không nhịn được nghĩ đến Mạnh Miên Đông.
Một Mạnh Miên Đông sống sờ sờ như thế này, anh đã không nhìn thấy hơn bốn năm rồi.
Cho đến hôm nay, anh vẫn hối hận không quan tâm cậu đàng hoàng, ngay cả chứng bệnh trầm cảm của cậu anh cũng không hay biết.
Anh thở dài một cái tiếng, xử lý xong công việc của hôm nay, tiếp đó gọi điện thoại cho một người quen.