Người Yêu Giả Tưởng

chương 9

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước nay Liêu Thần Hi chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ rơi vào trường hợp như này, hơn nữa còn chẳng thể thoát thân.

Khi cậu gõ cửa nhà người anh em kia, bên trong rất ồn ào, cậu ghé sát tai vào cửa thầm nghĩ trong này ầm ĩ cái gì không biết?

Mãi mới có người ra mở cửa, Liêu Thần Hi không quen người này nhưng đối phương lại nhận ra cậu – người mà cái mặt xuất hiện đầy đường, coi như không để ý tới giới giải trí thì cũng sẽ có ấn tượng.

“Liêu Thần Quang!” Người kia giống như cực kì quen thân bá cổ Liêu Thần Hi, cười lớn “Ngôi sao lớn này!”

Liêu Thần Hi hơi lúng túng, nhỏ giọng nhắc “Liêu Thần Hi.”

Đối phương giống như không nghe thấy, vẫn luôn cười.

Cậu cảm thấy có gì đó không ổn lắm vì vậy đẩy người đó ra gọi tên người anh em mình.

Vài giây sau Liêu Thần Hi hoàn toàn khiếp sợ, cậu không thể ngờ được rằng người anh em của cậu lại dám chơi ma tuý, hơn nữa còn chơi tận mấy người.

Liêu Thần Hi sợ nhũn cả chân, cậu biết trong giới có rất nhiều người không sạch sẽ nhưng cậu thật sự không muốn dính vào cái thứ này một tí nào, lúc thấy người anh em kia lảo đảo bước tới, cậu chỉ muốn quay đầu chạy trốn.

“Đi đâu đấy! Đến rồi thì nấu gì ăn đi! Đói chết tôi rồi!”

Liêu Thần Hi có thể nấu mấy món đơn giản, trước đây mỗi khi tụ hội thỉnh thoảng cũng sẽ đích thân xuống bếp nhưng hiện tại cậu chẳng còn tâm trạng nào để nấu nữa, chỉ muốn chạy.

“Vậy… để tôi xuống dưới mua ít thức ăn, mọi người đợi một chút!”

“Trong tủ lạnh có, không cần vất vả!” Bạn cậu vẫn cứ khăng khăng đẩy cậu vào bếp “Ngôi sao lớn cực khổ rồi!”

Liêu Thần Hi đâu biết làm sao bây giờ, cậu không dám trực tiếp chạy ra ngoài, trạng thái của mấy người trong phòng này đều rất kì lạ, nếu như cậu kiên quyết muốn đi, nhỡ chẳng may gây ra náo loạn thì đời cậu xong rồi, lúc đó tin tức phát ra, cậu có muốn tẩy cũng không tẩy trắng nổi, mà nếu cậu không đi thì chuyện có khi còn lớn hơn nữa.

Đúng lúc này thì di động Liêu Thần Hi chợt kêu vang doạ cậu nhảy dựng cả lên.

Cậu đóng cửa phòng bếp lại, há miệng run rẩy lấy điện thoại ra, trông thấy người gọi tới là Cao Duy.

Liêu Thần Hi cũng không lo được nhiều như vậy, nhận điện thoại thì vội nói “Nhờ anh chút chuyện! Nhất định phải giúp em!”

Cao Duy cảm thấy có lẽ là đầu mình bị úng nước rồi mới có thể bắc thang lên cửa sổ nhà người khác thế này.

Liêu Thần Hi vội vã cuống cuồng từ phòng bếp trèo ra, thuận theo thang trượt xuống dưới, lòng thầm nghĩ may mà nhà thằng cu này ở tầng ba chứ ở tầng mười ba thì mình có thể nhảy xuống tự sát luôn cũng được.

Đang nghĩ đến nhảy xuống, Liêu Thần Hi bỗng trượt chân ngã ngay lúc chuẩn bị chạm đất.

Cao Duy vốn ở dưới cau mày xem trò vui, thấy Liêu Thần Hi ngã thì nhanh chân chạy qua đỡ eo cậu.

Liêu Thần Hi hét to một tiếng, sau đó bị Cao Duy cấp tốc bịt miệng lại.

“Đứng cho hẳn hoi!” Cao Duy lạnh mặt hỏi cậu “Xảy ra chuyện gì?”

“Trước đừng hỏi! Đi mau đi mau!” Liêu Thần Hi ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ mở toang phía trên, giục Cao Duy rời đi.

Cao Duy tới phòng bảo vệ trả lại thang, anh đội mũ đeo khẩu trang, lúc trả thang hãy còn diễn “Cảm ơn hai người anh em, mèo nhà tôi nghịch quá, nhảy qua cửa sổ nhà người ta xong lại không dám xuống!”

Chờ đến khi Cao Duy quay ra, Liêu Thần Hi – người đáng ra phải chờ ở đây thì cả người cả xe đều không thấy, Cao Duy giận tới mức muốn mắng người, anh vừa mới ngồi vào trong xe thì nhận được điện thoại của Liêu Thần Hi “Anh mau ra đây đi, em đợi anh ở tiệm cà phê bên cạnh tháp truyền hình!”

Tháp truyền hình

Cao Duy cúp điện thoại, ở trong xe lẩm bẩm một câu “Cái tháp này ở xa phết đấy.”

Khi Cao Duy tới nơi thì thấy Liêu Thần Hi đang liên tục tu nước đá.

“Uống từ từ thôi.” Cao Duy ném chìa khoá xe lên bàn, hỏi cậu “Xảy ra chuyện gì?”

“Ừm … cảm ơn anh.” Liêu Thần Hi cảm thấy nếu nói chuyện người anh em mình chơi ma tuý ra thì không ổn lắm, mặc dù đám người kia bị bắt cũng đáng đời bọn họ nhưng mà dù sao đó cũng là bạn cậu.

“Không muốn nói?” Cao Duy gọi một ly cà phê, sau khi nhân viên phục vụ rời đi thì tiếp tục nói với Liêu Thần Hi “Cũng được, lúc nãy anh chụp lại cảnh em trèo ra ngoài rồi, giờ bán cho bên nào cũng được chứ?”

“Đụ…” Liêu Thần Hi lườm anh một cái, vừa nãy cậu thực sự bị doạ sợ, trí thông minh trực tiếp offline mất, bằng không sao cậu lại nhờ Cao Duy tới giúp!

“Không phải là em trộm đồ nhà người ta đấy chứ?” Cao Duy nhỏ giọng hỏi.

Liêu Thần Hi trông gương mặt tươi cười chả có chút tốt lành nào của anh thì phát cáu, hơn nữa quả thật là cậu chưa kịp hoàn hồn, đầu óc như bị chuột rút lần nữa ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo Cao Duy tới gần một chút.

Cao Duy nhìn chằm chằm ngón tay cậu một hồi, sau đó dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Liêu Thần Hi, dính sát vào cậu “Nói đi.”

“Anh đừng có ngồi gần em như thế!” Liêu Thần Hi đẩy anh một cái “Thật sự coi máy quay là đồ trang trí à?”

“Em sợ gì chứ? Mấy thứ đó mà quay được thì đúng lúc chúng ta lại được lên hot search lần nữa.” Cao Duy không hề có ý định né ra chút nào “Nói mau.”

“…” Liêu Thần Hi sợ hãi, mỗi khi cậu sợ hãi nhất định phải có người chia sẻ, cậu nhìn Cao Duy một chút, đến gần ghé sát vào tai anh bảo “Bọn họ tụ tập chơi ma tuý.”

Hồi đầu trên mặt Cao Duy còn mang theo ý cười, muốn xem xem rốt cuộc Liêu Thần Hi có thể nói ra cái gì nhưng đợi tới khi Liêu Thần Hi thực sự nói ra thì anh không cười nổi nữa.

“Thật hay giả?” Cao Duy cau mày hỏi lại.

“Thật.” Liêu Thần Hi ngồi dịch vào bên trong, cúi đầu, nhíu chặt lông mày “Em không ngờ cậu ta lại như vậy.”

“Báo cảnh sát đi, đồ ngốc này!” Cao Duy nhấc điện thoại lên muốn bấm số, lại bị Liêu Thần Hi nắm cổ tay.

“Đó là bạn em đó!” Liêu Thần Hi nhìn anh chằm chằm, hốt hoảng.

“Bạn thì sao? Em bị ngốc à? Nếu cậu ta thật sự coi em là bạn sẽ không gọi em qua? Ai lại không biết em có thân phận gì, nếu thật sự xảy ra chuyện thì em sẽ bị huỷ mất!” Cao Duy cực kì tức giận nhưng lại sợ bị người xung quanh nghe thấy “Không chỉ nói cậu ta, nói em nữa đấy, nếu em thật sự coi cậu ta là bạn thì phải báo cảnh sát! Em nghĩ em giấu diếm giúp cậu ta là đối xử tốt với cậu ta? Em nghĩ cái gì đấy!”

Cao Duy vừa dứt lời, nhân viên phục vụ đã mang cà phê lên.

Hai người đều yên lặng, nhân viên phục vụ nhìn hai người, khẩn trương tới đỏ bừng cả mặt, nhỏ giọng hỏi “Chuyện này … Hai người có thể kí tên cho em không ạ? Em là fan CP của hai người!”

Liêu Thần Hi có hơi ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên cậu gặp được fan CP trong truyền thuyết, hơn nữa lúc này hai người lại ngồi gần nhau như vậy, không thoát nổi xì-căng-đan.

Cao Duy thì ngược lại, bình tĩnh lắm, vừa cười vừa kí tên cho nhân viễn phục vụ, sau đó chuyển sổ cho Liêu Thần Hi để cậu kí.

“Đừng nói chuyện hai bọn anh ở đây ra ngoài nha!” Cao Duy ra dấu “xuỵt” với bạn nhân viên kia, sau đó bảo “Đăng weibo thì đợi bọn anh đi rồi đăng, cảm ơn.”

Nhân viên phục vụ kích động gật đầu liên tục, ôm sổ rời đi.

Liêu Thần Hi lườm anh một cái, bảo “Anh quá giả tạo.”

“Nhưng mà cô bé kia đâu có biết anh diễn đâu.”

Mặc dù có khúc nhạc đệm vừa rồi, Cao Duy vẫn không quên chuyện quan trọng “Hai chúng ta không tiện, để anh nhờ Chu Tiểu Hồng xử lý.”

“Hở?” Liêu Thần Hi nhăn mặt nhìn anh.

“Nhớ đấy, sau này phải giữ khoảng cách với mấy người như thế, phải luôn nhớ rõ mình là ai, em mới tuổi, không muốn tiếp tục nữa sao?” Cao Duy nhìn Liêu Thần Hi, cảm thấy người này trông rất lanh lợi nhưng thật ra là cái đồ đầu đất.

Anh vừa nhắn tin cho Chu Tiểu Hồng vừa hỏi “Sao em lại tìm anh?”

“… Nhất thời mất não.”

Cao Duy lại lần nữa bị cậu làm cho bất đắc dĩ, nghiêm túc giáo dục cậu “Liêu Thần Hi, trong đầu em toàn là đất hả? Loại chuyện như này không đi tìm Jeffrey mà lại tìm anh? Anh vừa hỏi em đã nói hết rồi! Nhỡ may anh không phải người tốt, anh thêm mắm dặm muối rồi tung chuyện đó ra ngoài thì em xong đời luôn đấy, biết không hả!

Cao Duy bị cậu chọc giận đến mức hận không thể túm cổ cậu lên mà mắng cho một trận nên thân, nhìn Liêu Thần Hi bị mắng tới mức nào dám ngẩng lên nhìn anh thì lại cảm thấy bản thân chẳng nên tức giận đến vậy, dù sao thì anh với thằng nhóc này cũng đâu quen biết gì nhau, chỉ đang đóng kịch thôi.

“Lúc đó em hoảng quá không nghĩ được gì cả, đúng lúc anh gọi tới nên mới nói với anh.” Liêu Thần Hi đến giờ vẫn còn đang sợ hãi, khi nãy lái xe tâm trạng cũng không ổn định, may mắn là không xảy ra chuyện gì.

“Gọi điện cho Jeffrey tới đón em về, buổi tối có lịch trình gì không? Cậu ta đến thì anh sẽ đi, đừng làm mất thời gian của anh.”

“Ò.” Liêu Thần Hi không muốn nói chuyện tiếp với anh, thật ra là không muốn bị mắng tiếp, cậu thấy cậu rõ là oan ức, nhưng cũng thấy Cao Duy mắng đúng, cơ mà nghĩ lại Cao Duy có là gì của cậu đâu, dựa vào cái gì mà mắng cậu.

Liêu Thần Hi đẩy anh về chỗ đối diện, không nói câu nào

Suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra Cao Duy có lẽ được xem là ân nhân cứu mạng của cậu rồi!

“Vẫn phải cảm ơn anh.” Liêu Thần Hi nói “Mặc dù anh cũng không phải người tốt, nhưng mà không có anh thì em cũng không biết phải làm gì, em là kiểu như vậy, gặp chuyện là hoảng loạn, có thể là…”

“Jeffrey bảo bọc em quá kĩ rồi.” Cao Duy uống một hớp cà phê, thở dài bảo “Jeffrey ngăn cản hết mọi thứ bên ngoài giúp em, tự em cũng không chú ý tới phải không, sau này đừng có không nghe lời, cũng đừng có nổi giận với Jeffrey, người đối tốt với em như vậy không dễ tìm đâu.”

“Hở?” Liêu Thần Hi mông lung, trong lòng thầm nghĩ anh là ai chứ, nói cứ như biết hết mọi chuyện rồi ấy.

Sau đó hai người không nói thêm gì nữa, lòng mang tâm sự riêng mà uống cà phê, uống xong thì thấy Jeffrey hớt hải chạy đến.

Cao Duy không nhiều lời, hỏi thăm mấy câu rồi đi, anh không muốn đào sâu chuyện của Liêu Thần Hi, ở lại cũng không có ý nghĩa gì.

Tối đến, Cao Duy cơm nước xong thì lướt weibo, quả nhiên thấy có người đăng ảnh anh và Liêu Thần Hi ở tiệm cà phê, người đăng weibo là cô nhân viên phục vụ của tiệm cà phê nọ, đúng là rất giữ lời, đợi hai người đi rồi mới đăng.

Bình luận đều cùng một kiểu nói là hai người có gian tình, Cao Duy cười cười, quăng điện thoại qua một bên.

________________________________

Truyện Chữ Hay