Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm đó Liêu Thần Hi bận từ sáng tới tối muộn, đợi đến lúc dẫn theo Cao Duy về tới nhà đã là đêm khuya.
Cậu mệt mỏi một ngày không còn hơi sức đâu đi chêu chọc Cao Duy, tắm rửa sạch sẽ xong là ngã luôn xuống giường.
Thật ra chân Cao Duy vốn không nghiêm trọng đến thế, vì anh muốn ở cạnh Liêu Thần Hi nên mới cố tình diễn kịch, thấy cậu mệt tới nỗi chỉ hận không thể nằm xuống ngủ ngay, anh không đành lòng trêu cậu nữa, tự mò vào phòng tắm, thong thả từ từ mà tắm.
Liêu Thần Hi mơ mơ màng màng nằm xuống, luôn cảm thấy mình quên mất cái gì, trằn troc mãi mới nhớ, chưa đi vệ sinh trước khi ngủ.
Ở mặt này, cậu có chứng ám ảnh cưỡng chế, trước khi ra ngoài hoặc trước khi ngủ nhất định phải đi vệ sinh.
Vậy nên, khi cậu mở cửa phòng tắm, vừa khéo thấy Cao Duy trần truồng nằm bên trong, một chân gác lên thành bồn.
Cao Duy đang suy nghĩ chuyện riêng, cửa đột ngột mở ra doạ anh hết hồn.
Hai người nhìn nhau, Liêu Thần Hi vội chạy ra ngoài, cậu dựa vào cửa hít một hơi lạnh, cả đầu toàn là thân thể Cao Duy.
“Anh tắm sao không có động tĩnh gì thế hả!” Liêu Thần Hi thở phì phò gào lên.
“Suýt thì ngủ quên.” Thời gian Cao Duy ở trong hơi lâu, nước đã không còn nóng nữa, anh vịn mép bồn tắm đứng dậy, cẩn thận sợ mình lại ngã lần nữa.
Anh nhìn chân mình, thấy mình quả thật đã vì đồ ngốc Liêu Thần Hi mà hao tâm khổ tứ, sợ Vu Tiêu tìm cậu gây chuyện mà tự vặn chân mình.
“Này, em vào đỡ anh cái.” Cao Duy thấy không nhân cơ hội này sai bảo Liêu Thần Hi một chút thì tâm lý sẽ không được cân bằng.
Liêu Thần Hi đứng ở cửa, lắc đầu, cố gắng vẩy hình ảnh thân thể Cao Duy trong đầu ra ngoài, kết quả vừa mở cửa đã thấy người ấy trần truồng đứng dựa vào tường.
“Anh mặc quần áo vào đi!” Liêu Thần Hi vội vã quay đi, sợ mình không kiềm chế được máu mũi phun trào thì mất mặt lắm.
Lúc nãy đi vào cậu chỉ thấy nửa người trên và đôi chân dài kia, nhưng lúc này thì triệt để thấy sạch, kể cả “người anh em to lớn” của người ta cậu cũng nhìn rõ ràng.
“Anh không động được, sàn trơn lắm.” Cao Duy quấn khăn tắm quanh hông, cười hỏi “Em ngại à?”
“Phí lời! Cô nam quả nam! Mọi người đều là gay, anh đừng như vậy được không hả?” Liêu Thần Hi thấy mặt cậu đã bốc cháy mất rồi, hoàn toàn không tiện quay đi đâu.
“Anh quấn khăn tắm, em qua đỡ anh.”
Liêu Thần Hi không muốn qua, nhưng trên sàn toàn nước, Cao Duy mà tự nhảy ra ngoài sợ là hôm sau cả hai chân đều hỏng.
Cậu chậm rì rì quay lại, vừa tới trước mặt Cao Duy đã bị ôm lấy.
“Anh ôm em làm gì!” Cậu vừa dứt lời, Cao Duy điều chỉnh lại tư thế, từ “ôm chầm” chuyển sang “ôm cổ”.
“Nghĩ gì thế?” Một tay Cao Duy ôm cổ Liêu Thần Hi, một tay vịn tường “Nghĩ cách để anh ôm em hử?”
“Điên rồi.” Lần này Liêu Thần Hi xấu hổ thật sự, cúi đầu không nói câu nào, cảm thấy mình thật sự rất 囧.
Cậu đỡ Cao Duy tới phòng khách, mở ngăn kéo tìm máy sấy giúp anh.
“Em sấy cho anh đi.” Cao Duy cười nhìn Liêu Thần Hi.
“… Anh có bệnh à.” Liêu Thần Hi muốn ném máy sấy lên giường bỏ trốn nhưng bị Cao Duy ôm eo kéo về.
“Có bệnh thật, có phải em không biết đâu.” Cao Duy đặt người ngồi xuống cạnh mình, bảo “Mau sấy tóc cho anh, sấy tốt anh sẽ cân nhắc cho em một cái hôn chúc ngủ ngon.”
“A a a! Anh có phải bị hâm rồi không!” Liêu Thần Hi gào thét chạy trốn, như một làn khói ù té về phòng mình chôn đầu dưới gối.
Cậu không sao bình tĩnh nổi, Cao Duy ghẹo tới mức tim cậu sắp nhảy ra ngoài, cậu không ngừng suy nghĩ về hành động và lời nói của Cao Duy, sau đó rút ra một kết luận: Cao Duy thích mình!
Liêu Thần Hi thấy mình quả là thông minh, trở mình ôm gối cười khúc khích, cười xong lại quay sang bên kia nhìn gối, đột nhiên hôn chụt một cái.
Cứ như vậy ngây ngốc hồi lâu, Liêu Thần Hi cuối cùng cũng nhớ ra cậu còn chưa đi vệ sinh.
Cao Duy sấy khô tóc xong, trực tiếp lột khăn tắm, nude nằm trên giường, bởi anh nhận ra Liêu Thần Hi vẫn chưa tới nhà anh lấy quần áo cho anh đổi, cũng không thèm chuẩn bị quần lót cho anh luôn.
Anh kéo chăn, chuẩn bị lướt weibo rồi đi ngủ.
Vừa mở điện thoại ra, anh thấy một tin nhắn từ số lạ gửi đến.
[Anh Duy, anh ngủ với em một lần em sẽ buông tay anh, cũng không đụng chạm gì tới Liêu Thần Hi, anh đồng ý với em đi.] Cao Duy đọc xong xoá luôn tin nhắn, bây giờ Vu Tiêu không còn là người khiến anh thích tới mức muốn trả giá hết thảy nữa, một trái tim nguyên vẹn, một tình cảm vẹn nguyên bị vò nát hoàn toàn, căn bản không thể trở lại như trước.
Bây giờ Vu Tiêu, lần nào xuất hiện cũng khiến Cao Duy thấy phiền, nhìn nhiều còn cảm thấy ghét.
Anh suy nghĩ một chút, vẫn quyết định gọi cho Chu Tiểu Hồng.
“Muộn vậy còn chưa ngủ?” Chu Tiểu Hồng hình như đang ở tiệc rượu, bên đó nghe có vẻ rất ồn.
“Cô tìm Vu Tiêu rồi à?”
“Ừ, tôi nói với cậu ấy rồi, Cao Duy, tin tôi, cậu ấy không hư như vậy đâu.”
“Nhưng cậu ta liên tục làm phiền Liêu Thần Hi.” Cao Duy ngồi dậy, xoa huyệt thái dương, “Cậu ta coi cô như chị gái, cô nói gì cậu ta cũng nghe, nhanh bảo cậu ta đi đi, thật sự mỗi lần thấy cậu ta tôi đều thấy rất phiền.”
“Tôi nói gì cậu ấy cũng nghe?” Chu Tiểu Hồng bỗng bật cười “Nếu tôi nói gì cậu ấy cũng nghe thì lúc trước sẽ không xảy ra chuyện như vậy! Anh nghĩ tôi không muốn để cậu ấy đi, cậu ấy bây giờ muốn tìm anh đến điên rồi, tôi phải làm sao? Trói cậu ấy về Mỹ sao?”
“… Thôi.” Cao Duy thở dài, “Cô bận tiếp đi.”
Anh ngắt cuộc gọi, nhìn điện thoại ngẩn người.
Màn hình sáng lên, là Chu Tiểu Hồng nhắn tin đến.
[Cởi chuông phải do người buộc chuông, anh vẫn nên nói chuyện tử tế với cậu ấy một lần đi.]
Cao Duy cũng bất đắc dĩ lắm, anh không muốn gặp mặt Vu Tiêu một chút nào, đừng bảo là nói chuyện tử tế, chỉ cần vừa nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của người đó là anh đã nổi giận, căn bản không có cách nào nói chuyện tử tế được, nhưng Chu Tiểu Hồng nói đúng, tính cách Vu Tiêu rất cực đoan, nếu không nói chuyện rõ ràng, chuyện này sẽ không bao giờ có hồi kết.
Anh nhắn lại cho Chu Tiểu Hồng [Được.] Sau đó chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, nằm trên giường.
Ngày hôm sau, Cao Duy thức giấc, Liêu Thần Hi hoàn toàn chưa có động tĩnh gì, anh mặc áo tắm vào bếp nấu ăn.
Mắt cá chân đã bớt sưng, anh nghĩ, trước hết vẫn phải giải quyết tốt chuyện Vu Tiêu đã.
Anh nấu cháo trứng muối thịt nạc, nấu xong, đem ra bàn rồi mới tới gõ cửa phòng Liêu Thần Hi.
Trưa nay Liêu Thần Hi không có lịch, định ngủ nướng nhưng cuối cùng vẫn bị dựng dậy.
Liêu Thần Hi gắt gỏng, mặt tối sầm ra mở cửa, vừa định gào vào mặt người đối diện, bỗng nhận ra là Cao Duy chứ chẳng phải Jeffrey, toàn bộ những lời vốn định phun ra lại nuốt ngược trở lại, nháy mắt từ báo nhỏ hoá mèo con.
“Sớm vậy làm gì…” Cậu dựa vào khung cửa, nhìn chằm chằm dây lưng áo tắm trên người Cao Duy.
“Muốn mở ra?” Cao Duy giơ tay nghịch tóc cậu, cười hỏi.
“Điên rồiiii!” Liêu Thần Hi sáng sớm đã bị ghẹo, nhóc con trong lòng phẫn nộ chạy mười vòng.
“Đi rửa mặt ăn sáng.” Cao Duy kéo cậu đến nhà vệ sinh, bảo “Anh là bệnh nhân cần em chăm sóc, kết quả thì sao, ngày nào cũng là anh hầu hạ em.”
Liêu Thần Hi soi gương đánh răng, vừa chải vừa tưởng tượng hình ảnh Cao Duy “hầu hạ” cậu, đen tối tới chính cậu cũng không chịu nổi.
“Đáng sợ vãi.” Lúc cậu đánh răng rửa mặt xong đi ra trông thấy Cao Duy đứng cạnh sô pha, áo tắm trượt khỏi người anh, bóng lưng đàn ông cứ vậy hiện ra trước mắt cậu.
Cao Duy cầm quần trong tay hỏi cậu “Có quần trong cho anh mặc không? Không mặc quần trong mà mặc quần anh không quen.”
Liêu Thần Hi nhìn chằm chằm mông anh, nhìn một chút bỗng tháo chạy về phòng mình.
“Này!” Cao Duy gọi cậu “Em thích anh hả?”
“Cút mẹ đi!” Lần này Liêu Thần Hi chảy máu mũi thật, không chỉ chảy máu mũi, cậu còn cứng luôn rồi.
______________________