Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Liêu Thần Hi làm việc xong thì đã tới nửa đêm, sáng hôm sau không phải làm gì, chiều mới đi quay bù “SH”.
Cậu về đến nhà, lăn qua lăn lại mãi vẫn không ngủ nổi, đầy đầu đều là ghi hình chương trình, kết quả là hơn nửa đêm bật dậy lướt weibo điều tra xem Cao Duy thích gì.
Cuối cùng cậu nhận ra cha này chả có ham muốn gì cả, trông có vẻ không có hứng thú với bất kì thứ gì.
Liêu Thần Hi nằm trên giường ngơ ngẩn hồi lâu, tình cờ trông thấy poster quảng cáo nơi đầu giường.
Đó là quảng cáo cậu kí hợp đồng làm đại diện cho một nhãn hiệu đồng hồ đôi, Liêu Thần Hi ngồi dậy mở ra xem, nhân tiện cảm khái bản thân quả là đẹp trai.
Cậu chợt nhớ poster này chụp khi cậu vừa mới nhận “SH”, lúc đó bên nhãn hiệu còn muốn mời Cao Duy tới chụp cùng, bị cậu doạ cho phải từ bỏ.
Liêu Thần Hi nghĩ mãi vẫn không biết anh thích gì, thôi thì tặng đồng hồ đi.
Vì vậy chiều ngày hôm sau, ngay lúc đang quay chương trình, Liêu Thần Hi bất chợt mang ra một chiếc hộp, bảo với Cao Duy “Ờm… Em có mua một cái đồng hồ…”
Cao Duy hơi ngỡ ngàng, sau đó bật cười.
Chờ tới khi Liêu Thần Hi phản ứng lại thì đã đỏ bừng cả mặt, che mặt chỉ vào ống kính nói “Không được phát!”
Vốn kế hoạch ban đầu của tập hai là để hai người ở nhà “ăn cơm trò chuyện”, miễn sao càng ấm áp càng tốt, cuối cùng lại xảy ra sự cố, toàn bộ nhịp điệu chương trình rối loạn hết cả, fans cũng đã biết xảy ra chuyện gì rồi cho nên Ngô Dục Lâm quyết định để bọn họ thuận theo tình hình tiếp tục quay, như vậy càng có tính chân thực hơn.
Liêu Thần Hi sau khi gặp lại Cao Duy đã không còn láo nháo như trước nữa, dù sao thì cũng hơi chột dạ nên lúc nào cũng ở cùng Husky, nom hệt như thằng con trai thứ hai nhà Cao Duy ấy.
Phản ứng này của Liêu Thần Hi khiến Cao Duy rất hài lòng, hoàn toàn vượt xa mong muốn của anh.
Anh vốn chỉ muốn dùng cách này để “dạy dỗ” cậu thanh niên ngông cuồng lại hơi ngốc nghếch này một chút, để cậu ở trước mặt anh khiêm tốn hơn một tẹo, chẳng ngờ lại từ báo nhỏ hoá mèo con.
“Đừng cầm mãi thế.” Cao Duy giơ tay trước mặt Liêu Thần Hi “Tặng đồng hồ cho anh mà không đeo cho anh à?”
Liêu Thần Hi thả Husky ra, mở hộp lấy đồng hồ đeo lên tay Cao Duy.
“Yo.” Cao Duy nhìn đồng hồ, lại nhìn cổ tay Liêu Thần Hi, cười bảo “Đồng hồ đôi.”
Liêu Thần Hi ngượng ngùng cười, sau đó khai thật “Nhãn hàng em đại diện tặng.”
Ngô Dục Lâm ở phía sau lườm một cái, chèn quảng cáo vào thế này thì anh ta lại phải chuẩn bị đi đàm phán hợp tác thương mại rồi.
Liêu Thần Hi mới đeo đồng hồ cho Cao Duy xong anh đã lật tay nắm tay cậu.
“Hở?” Liêu Thần Hi nhìn sang Cao Duy.
Cao Duy kéo cậu đứng lên bảo “Anh phát hiện khu này có chỗ hay lắm!”
Cao Duy nắm tay Liêu Thần Hi suốt cả quãng đường đi, ngày mùa hạ khiến lòng bàn tay hai người đều đổ mồ hôi.
Liêu Thần Hi ngẫm nghĩ, cậu ở cái khu này lâu như vậy sao lại không biết ở đây có chỗ nào hay ho, cuối cùng sau khi bị dẫn tới mới phát hiện, hoá ra có một quảng trường nhỏ ở cách đây không xa, là nơi mấy người lớn tuổi thường ra nhảy múa.
Lúc này, mặt trời còn chói chang, nhóm bác trai bác gái chưa ra ngoài, trên quảng trường không có lấy một bóng người, chỉ có đài phun nước lẻ loi nằm nơi trung tâm quảng trường đang lặng yên phun nước.
“Biết nhảy chứ.” Cao Duy lấy điện thoại ra, vừa tìm nhạc vừa hỏi Liêu Thần Hi.
“Anh đừng nghịch nữa.” Liêu Thần Hi biết nhảy, nhảy cũng không tệ lắm, ngày trước đài truyền hình từng tổ chức một cuộc thi vũ đạo, cậu có tham gia, hồi đó vào được đến chung kết nhưng bởi lịch trình dày đặc quá không sắp xếp được nên đành phải rút lui.
Cao Duy chỉ cười cười không nói lời nào, tìm một lúc lâu cuối cùng cũng tìm được một bài vừa ý.
“Có phải em vẫn muốn xin lỗi chuyện anh bị dị ứng không?” Cao Duy hỏi.
Liêu Thần Hi cảm thấy mình bị người ta túm đuôi thật rồi, chuyện này có thể sẽ bị Cao Duy lôi ra nói cả đời.
Cậu gật đầu, đúng là cậu cảm thấy thực sự có lỗi.
“Nhảy một bài xong sẽ tha thứ cho em!” Cao Duy nói, nhạc cũng đã mở.
Bài ca quỷ súc cực kì hot trên B trạm, Liêu Thần Hi đã từng có một khoảng thời gian mà khi đó, thú vui lớn nhất của cậu là ngồi xem video quỷ súc trên B trạm, nhưng cậu sao cũng không thể ngờ sẽ có một ngày cậu vướng vào tình cảnh phải nhảy trên nền BGM đó ngay tại quảng trường.
Quỷ súc khu trên B Trạm là nơi chuyên up những video chế theo hơi hướng bựa bựa. B Trạm là Bilibili, kiểu như youtube của TQ.
Xem thử ở đây
BGM: Background music, nhạc nền.
“Nhanh lên nào, hôm nay không nhảy thì không được về nhà đâu.” Cao Duy ngoắc ngoắc tay gọi Husky đến gần, một người một chó cõi lòng đầy mong đợi nhìn Liêu Thần Hi.
Liêu Thần Hi cảm thấy chẳng bao lâu nữa cậu sẽ xuất hiện trên quỷ súc khu ở B trạm, và sau này cậu sẽ thành trùm giang hồ ở đó luôn.
Nhảy cũng ngại mà không nhảy càng ngại hơn.
Liêu Thần Hi cảm thấy sau này cậu chuyển nghề sang làm nghệ sĩ hài cũng không hẳn là không thể, cuối cùng thật sự bắt đầu nhảy.
Thật ra thì như vậy không thể xem là nhảy, chỉ là một mình cậu huơ chân múa tay lung tung loạn xạ nhưng mà khiến cho Cao Duy vừa xem vừa cười không ngừng nổi.
Jefrrey ở ngoài máy quay cười lăn cười bò, còn không quên lấy điện thoại ra nháy liên tục.
Sau đó Liêu Thần Hi nhảy mãi cũng quen dần, nhạc vừa hết thì nhào tới nhảy cẫng lên người Cao Duy.
Hai chận cậu quấn lên eo Cao Duy, hai tay ôm chặt cổ người ta, chôn mặt vào hai tay, trông chẳng khác nào một con Koala.
Koala
Cao Duy bình thường vẫn hay tập gym, ôm Liêu Thần Hi rất thoải mái nhưng vẫn sợ cậu té xuống mất nên phải đỡ tay dưới mông Liêu Thần Hi.
Anh còn cười cười trêu cậu “Nãy nhảy hay lắm mà, đây là đang ngại hửm?”
Cao Duy cứ ôm cậu như vậy, Husky ngồi dưới đất gọi bọn họ.
Liêu Thần Hi ngẩng đầu lên, liếc sang Husky bảo “Mày ghen à?”
Husky không thèm để ý cậu, chạy đến đài phun nước bên kia nghịch nước.
Liêu Thần Hi quay đầu lại nhìn Cao Duy, hai người nhìn nhau, sau đều bật cười, cậu từ trên người Cao Duy leo xuống, sửa sang lại quần áo tóc tai.
“Tại anh hại em đấy! Sau này mấy nhãn hàng mà thấy em như vậy sẽ không thèm tìm em quay quảng cáo nữa!” Liêu Thần Hi lườm Cao Duy một cái, sau đó chạy đi tìm con trai cậu chơi.
Cao Duy nhìn Liêu Thần Hi và Husky chạy quanh đài phun nước, đột nhiên nhớ tới một câu, gia đình hạnh phúc.
Câu này như tia sét đánh trúng anh, bất đắc dĩ bật cười rồi đi sang tụ họp với bọn họ.
Trong mấy tiếng quay bù này, Cao Duy và Liêu Thần Hi chơi đến là vui vẻ, nhưng cũng rất mệt, mãi tận khi trời tối, Liêu Thần Hi chủ động xuống bếp nấu mì cho Cao Duy, bên trong còn bỏ thêm hai quả trứng.
“Hai quả trứng…” Cao Duy nhìn Liêu Thần Hi cười sâu xa.
Liêu Thần Hi cầm đũa muốn chọc anh, lớn tiếng nạt “Đừng có tuỳ tiện nói chuyện bậy bạ nhá!”
Cao Duy trốn ra phía sau, nhìn Liêu Thần Hi mặc tạp dề, cảm thấy nhìn cậu như vậy rất hiền lành.
Anh nhớ ngày trước lúc ghé nhà anh trai chơi, có một lần ở lại ăn cơm, Ngô Dục Lâm đích thân xuống bếp, cái người mà ở ngoài cả ngày thấy đầu không thấy đuôi nhưng lại rất có kiên nhẫn ở nhà nấu cơm cho chồng cho con, khi anh và anh mình ăn cơm, Ngô Dục Lâm sẽ ôm Đậu Đậu dỗ con bé ăn.
“Nghĩ gì thế?” Liêu Thần Hi gọi Cao Duy “Anh lấy bát trong tủ ra đi, tráng qua cho em.”
Cao Duy nghe lời đi rửa bát, hai cái bát to, rửa một lượt nước rồi để lên bàn.
Liêu Thần Hi từ từ đổ mì vào, hai người mỗi người một bát.
“Thơm quá đi!” Liêu Thần Hi nhăn mũi hít hà, sau đó hỏi Cao Duy “Tay nghề của em có phải rất cao siêu không hả?”
Cao Duy cúi xuống bàn ăn, cười bảo cậu “Tay nghề của sư phụ Liêu quả là tuyệt đỉnh, số một cả nước luôn!”
Liêu Thần Hi bị anh dỗ vui vẻ, bỗng cảm thấy mì mình nấu còn ngon hơn mì Ý giá hơn chục đô bên ngoài.
Buổi tối, sau khi kết thúc ghi hình, nhân viên công tác đang bận thu dọn máy móc thiết bị, Cao Duy hỏi Liêu Thần Hi “Tối nay vẫn phải làm việc à?”
“Không làm, dạo này mệt chết đi được.” Liêu Thần Hi xoa cổ, khoảng thời gian này cậu bận quá, cảm thấy có hơi không chịu nổi nữa, cả người chỗ nào cũng đau nhức, hơi động cổ thôi cũng phát ra tiếng rắc rắc kia kìa.
“Nói thật, lần sau phải đưa em đi tập gym.” Cao Duy giơ tay xoa cổ cho cậu, “Để anh mang Husky đi, em về nghỉ ngơi cho tốt, khỏi bị nó làm phiền.”
“Không sao, nó ngoan lắm.” Liêu Thần Hi cúi đầu nhìn Husky, nhóc con rõ ràng đã buồn ngủ lắm rồi.
“Em bây giờ không sợ nó nữa rồi.” Cao Duy rút tay về, đón lấy dây thừng trên tay Liêu Thần Hi, “Jefrrey đang chờ em đấy, lẹ lên, về ngủ sớm một chút, không được chơi game.”
“…” Liêu Thần Hi trợn tròn mắt “Sao anh biết em chơi game?”
Cao Duy cười cười không lên tiếng, búng trán cậu rồi dắt Husky đi.
Jefrrey chạy qua tìm Liêu Thần Hi, trông thấy nghệ sĩ nhà mình đăm đăm dõi theo bóng lưng ai đó thì không nhịn được cảm thán “Chậc chậc chậc, quả là thâm tình!”
Liêu Thần Hi liếc mắt nhìn cậu ta, bảo “Anh thần kinh à!”
______________________________