- Cháu phải về nhà. Đó là tất cả những gì tôi nói với bố của Cameron. Tôi muốn Cameron cũng nói gì đó nhưng cậu ấy chỉ dán mắt vào con Moe.
-Mang nó lại về chuồng đi, Cam - Bố cậu ta nói - Việc này sẽ giải quyết sau.
“Việc này” ám chỉ con Moe. Cameron chỉ cần đi ba nước là tới cái chuồng ở góc phòng. Cậu nâng nắp lồng lên và thả nhẹ con Moe xuống. Cameron vẫn đứng nhìn vào trong chuồng rất lâu mà không quay lại. Còn tôi thì giữ nguyên ánh mắt vào một điểm trên gáy của Cameron. Bên ngoài lá vẫn rơi lả tả xuống song cửa và tôi nghĩ rằng lẽ ra chúng tôi nên đi ra ngoài, dạo bước trên những đám lá khô và hít thở không khí mát lạnh thay vì đứng trong phòng nóng nực chật hẹp này.
- Việc đầu tiên mày cần phải suy nghĩ khi chơi trò bác sĩ và quyết định xem đứa nào sẽ là bác sĩ và đứa nào là bệnh nhân.
Cuối cùng thì Cameron cũng quay lại để nghe bố cậu nói nốt câu sau.
- Hồi tao còn nhỏ tụi con trai chơi trò bác sĩ – Bố của Cameron nhìn tôi - Nhưng bây giờ thì con gái cũng chơi trò này. Nói thực là tao cũng không biết liệu Cameron có đủ ham thích và khéo léo để làm bác sĩ không nhưng trông mày có vẻ được.
- Cháu phải về nhà - Tôi nhắc lại.
Lần này tôi quay người về phía của và bước một bước, rồi lại bước nữa. Bố của Cameron thò cánh tay dài ngoằng của ông ta chặn giữa tôi và cánh cửa đang đóng kín, rồi vặn chốt cửa khiến nó kêu cách một tiếng trống rỗng. Cả ba chúng tôi vẫn ở trong căn phòng chật hẹp.
Nửa đêm, sau khi mẹ và dượng Alan đã đi ngủ, tôi mặc bộ paijame đi lấy kem, thìa và cả túi kẹo nhỏ. Thoạt đầu tôi đứng trước cửa phòng tựa lưng vào cánh cửa ra vào, nhưng đống bánh kẹo kia đang chất đống cạnh tôi. Vì thế tôi lo lắng rằng nhỡ đâu một trong hai người thức giấc và sang phòng tôi vì một lý do nào đó, tôi sẽ khó mà phi tang được những vỏ rác kia. Tôi quyết định mang hết các thứ vào phòng, mở cửa ra một chút để ánh sáng có thể lọt vào đủ cho tôi nhìn thấy mọi thứ. Tôi ngậm thanh kẹo trong miệng cho đến khi nó bắt đầu mềm đi, sau đó tôi bắt đầu nếm một thìa kem để thanh chocolate cứng trở lại, chỉ vài giây thôi, rồi chúng bắt đầu tan chảy cùng nhau. Sau đó tôi lại xúc một thìa kem và đặt ngay ngắn thanh chocolate lên trên thìa rồi cho tất cả vào miệng và nhai chậm rãi. Kem lạnh làm cho tôi buốt lên nhưng tôi vẫn ấn sâu lưỡi vào đám bột bánh quy đã nghiền vụn để cảm nhận vị mặn và vị ngọt đang trộn vào nhau. Nhưng chẳng ích gì. Hồi ức về cái ngày tôi trong ngôi nhà của Cameron vẫn không tan biến. Tôi tự nhủ rằng không nên nghĩ nhiều về nó nữa vì tôi đã chẳng thể thay đổi được điều gì. Tôi đã không thể về nhà đúng lúc và cũng không thể ngăn điều đó không xảy ra. Tôi đã tự nhủ rằng mình sẽ ổn thôi, rằng tôi sẽ lớn lên thành một người bình thường, sẽ có một quãng thời gian trưởng thành bình thường và sôi động. Tôi đã tự nhủ rằng những đứa trẻ khác còn gặp nhiều điều tồi tệ hơn, tồi tệ hơn rất nhiều, người ta chẳng nghe ra rả trên các bản tin hàng tuần đó sao.
Tôi cố gắng tự khơi gợi lại những hồi ức về Cameron, những hồi ức tốt đẹp hơn, ví dụ như cái ngày mà chúng tôi ở trong rừng cây dương, tin nhắn mà tôi tìm thấy trong hộp cơm trưa. Nhưng những hồi ức ấy vẫn không thể nối lại với nhau. Tất cả những gì tôi muốn làm bây giờ là nói chuyện với Cameron, nhưng tôi chẳng có lấy một số điện thoại của cậu, địa chỉ email hay địa chỉ nhà ở. Cậu vẫn xa vời hệt như tám năm vừa qua.
Tôi lấy chân khều cánh cửa cho nó đóng sập cửa lại và ăn nốt thìa kem cuối cùng.