Linh hồn ngọc bị tiêu diệt hoàn toàn. Dù chưa thể nguôi ngoai vì sự ra đi của Midoriko, nhưng đây đã là cách tốt nhất. Hoa Hiểu Quỳ không phải người cậy mạnh, nếu có chuyện muốn làm, chắc chắn sẽ nỗ lực hết mình, dẫu không thể vẹn toàn, cô cũng sẽ không chán nản. Bởi cô biết, mình đã cố gắng hết sức. Ngọc Tứ Hồn biến mất, là nguyện vọng của cô, cũng là nguyện vọng của Midoriko. Hiện tại, nguyện vọng đã thành, linh hồn của Midoriko cuối cùng cũng được an nghỉ. Cô buồn lòng vì không thể gặp lại vu nữ đã làm thầy, làm bạn với cô suốt năm mươi năm, nhưng tự đáy lòng chúc phúc Midoriko có thể đầu thai chuyển thế tới một cuộc sống tốt đẹp.
Ngọc Tứ Hồn vỡ vụn do mũi tên của Kagome. Để bù đắp lỗi lầm của mình, Kagome và Inuyasha bắt đầu hành trình thu thập mảnh vỡ, có hạnh phúc, có thất vọng, có nguy hiểm, có trải nghiệm. Ngọc Tứ Hồn đã biến mất, tuy có chút mất mát, nhưng đây là kết cục đáng mừng, hiện tại, có lẽ cô nên trở về thời đại của mình.
Một đám người đứng cạnh giếng ăn xương, Kagome đeo ba lô màu vàng, dắt xe đạp của mình.
“Ha, dù nhìn vài lần ta vẫn không tin nổi cái giếng tầm thường này lại ẩn chứa đường hầm không gian, từ trên nhìn xuống chẳng khác nào cái giếng cạn vô dụng.” Hoa Hiểu Quỳ đứng cạnh giếng, bĩu môi nhìn xuống.
“Ngươi từng đến cái giếng này?” Kikyo nghi ngờ hỏi.
“Ừ… mấy lần.” Hoa Hiểu Quỳ hờ hững đáp.
Giải thích thêm sẽ kéo theo một đống chuyện không hay. Ngọc Tứ Hồn đã biến mất, vậy thì những sự việc năm xưa dính dáng tới Ngọc Tứ Hồn, đều có thể ngủ quên rồi. Đã có rất nhiều chuyện xảy ra, vận mệnh của chúng ta đan cài vào nhau, thời khắc này, quá trình chẳng còn quan trọng nữa, chỉ biết trước mắt chúng ta là kết quả tốt đẹp.
Kagome nhìn Inuyasha, ánh nhìn cuối cùng dành cho đồng bạn, Kagome giấu lưu luyến trong đáy mắt, gượng cười. Kagome có khuyết điểm, nhưng cũng thật nhiều ưu điểm, cô ấy chỉ là thiếu nữ bình thường, thiếu nữ tuổi này đều có tật xấu, chỉ trích người khác cũng không hay. Đây là quá trình trưởng thành, khi trưởng thành, có người bỏ được tật xấu, có người lại không bỏ được.
Mối tình đầu tan vỡ, tâm trạng Kagome trùng xuống, nhưng cố gắng không ảnh hưởng tới mọi người. Cô thoải mái “buông tay”, cô có lòng kiêu hãnh của mình, dù tình đầu đổ vỡ, nhưng đây vẫn là những đồng bạn mà cô trân quý nhất.
“Ta phải về rồi, Ngọc Tứ Hồn đã biến mất, ta cũng nên quay trở lại cuộc sống bình thường. Dù sao cuộc sống bên kia vẫn thích hợp với ta hơn. Vì chuyện bên này mà ta thường xuyên nghỉ học, học hành chậm tiến độ, lần này trở về ta phải cố gắng thật nhiều mới được.” Kagome nở nụ cười, “Thực lòng mà nói, Ngọc Tứ Hồn biến mất khiến ta cũng nhẹ nhõm, dẫu sao cũng là ta làm vỡ Ngọc Tứ Hồn, dẫn đến biết bao chuyện. Cuối cùng ta có thể nhẹ lòng rồi.”
“Dù không có ngươi, linh hồn ngọc cũng không chịu ngồi yên đâu.” Sango cố gắng làm ngơ Naraku bên cạnh, cố nhịn xuống nỗi kích động muốn giết chết hắn, nở nụ cười, nhẹ nhàng ôm vai Kohaku, “Kagome, không cần tự trách.”
“Có thể ở lại đây không?” Shippo mếu máo kéo tay Kagome.
“Ừm, ta sẽ còn tới nữa. Miệng giếng này nối liền với nhà ta, lúc nào ta cũng có thể tới đây chơi, đừng lo. Nhưng thời gian gần đây e là không được, ta phải học bù. Bây giờ kiến thức của ta nhiều chỗ hổng, quan hệ bạn bè cũng hơi… vì ta bận chuyện bên này nên không thể đi chơi cùng họ, bây giờ phải bù đắp cho họ một chút.” Kagome vuốt tóc Shippo, chỉ có lòng cô hiểu rõ, trừ những nguyên nhân khách quan, còn vì Inuyasha. Đến khi tình cảm cô dành cho Inuyasha lắng lại, cô nhất định sẽ quay trở lại. Đồng hành với họ một thời gian dài, nếm trải biết bao thăng trầm, cô cũng không muốn phụ lòng họ.
“Miệng giếng này nhảy xuống là qua được? Inuyasha cũng có thể qua được…” Hoa Hiểu Quỳ nảy ra một ý nghĩ, “Vậy ta cũng muốn thử!”
Trước đây yếu lòng, biết mình trở lại thời đại kia cũng không gặp được người nhà. Hiện tại là tò mò, chỉ muốn thử xem có thể xuyên qua miệng giếng này trở lại thời đại cũ hay không. Nếu có thể xuyên qua, chắc chắn phải đến trung tâm thương mại một lần, còn tiền… Cô cầm đại một thứ ở đây qua cũng thành đồ cổ, có Naraku đi cùng, chẳng lẽ còn sợ bị ai lừa?
“A đúng, Quỳ-kun cũng là người hiện đại, chắc chắn rất nhớ hiện đại?” Kagome tò mò hỏi, “Quỳ-kun từng đến Nhật Bản chưa?”
“Chưa, ta còn chưa đi ngoại tỉnh bao giờ, nói gì tới nước khác.” Bỏ qua việc Kagome ảnh hưởng tới chuyện tình cảm giữa Kikyo và Inuyasha, Hoa Hiểu Quỳ vẫn khá thích Kagome.
“Vậy nếu có thể qua, ta sẽ làm hướng dẫn viên đưa ngươi tham quan Tokyo!” Kagome nói.
“A?” Hoa Hiểu Quỳ chớp mắt, “Tốt”. Đứng trên miệng giếng, “Ta thử xem!”
Hoa Hiểu Quỳ nhảy xuống, nhưng đáng tiếc, không có gì xảy ra. Đáy giếng vẫn là đáy giếng như trước, chỉ có mặt đất rắn như thép. “A a a a… Cái giếng nát này phân biệt đối xử, rõ ràng Inuyasha là người thời đại này cũng có thể xuyên qua, cớ gì ta vốn là người hiện đại lại không xuyên được, quá vô lý!”
Hakudoshi nằm dưới tán cây gần đó, chán nản ngáp một cái, Intei nằm nghiêng để cậu dựa vào. Hình ảnh hài hòa này đập vào mắt Miroku. Thực ra từ sáng hắn đã muốn hỏi, dù sao gương mặt của Hakudoshi rất gây hiểu lầm.
Miroku nhìn Naraku, nghiêng đầu nói nhỏ với người bên cạnh.
“Nàng có thấy đứa bé kia rất giống Quỳ-sama?” Miroku nhỏ giọng hỏi Sango.
“Ừm, còn giống Naraku mấy phần.” Sango không đáp, Kohaku gật đầu nói.
“Đúng chưa đúng chưa, nếu hai người họ có con, ta đoán cũng là khuôn mặt như thế này.” Miroku gặp được tri kỷ, bắt đầu bàn tán sôi nổi với Kohaku.
Ở đầu kia, Hoa Hiểu Quỳ vẫn chưa từ bỏ ý định, nhảy lên nhảy xuống hồi lâu, giếng ăn xương vẫn không phản ứng, cô đành bực tức dừng tay. Vừa bò khỏi miệng giếng đã thấy ánh mắt kỳ quái của Miroku không ngừng liếc sang chỗ Hakudoshi nghỉ ngơi, cùng bàn tán với Kohaku.
“Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?” Hoa Hiểu Quỳ kỳ quái hỏi.
“Quỳ-sama, có thể hỏi ngài một chuyện không?” Miroku cười híp mắt hỏi.
“Hỏi đi?”
“Tuy cảm thấy rất khó tin, dù sao Quỳ-sama mới tỉnh lại không lâu, nhưng dung mạo của đứa bé kia thực sự… Xin hỏi có phải là con của…”
“Đúng.” Hoa Hiểu Quỳ không chút do dừ thừa nhận, còn bổ sung thêm một câu, “Là Naraku sinh đấy.”
“…” Một đám người đứng bên cạnh giếng bỗng chốc hóa đá.
Sau khi Kagome trở về, rất lâu không quay lại đây. Ban đầu mọi người cũng không để tâm, vì trước đó Kagome từng nói sẽ rất lâu mới trở lại. Nhưng càng ngày càng cảm thấy không đúng. Con của Miroku và Sango cũng sắp chào đời, mà Kagome vẫn không tới một lần. Đặc biệt là Shippo, cậu cố chấp cho rằng Inuyasha tổn thương Kagome, nên cô không tới nữa. Không muốn phụ lòng đồng bạn, Inuyasha đành đến giếng ăn xương, nhảy xuống. Nhưng kết quả là Inuyasha cũng không thể xuyên qua miệng giếng. Giếng ăn xương dường như đã biến thành một cái giếng bình thường.
Đối với thôn dân, Kikyo đã chết, Inuyasha là bán yêu, không hợp ở lại lâu dài, hai người bèn chuyển tới núi sâu. Kikyo vẫn giúp đỡ người nghèo như trước, là vàng ắt sáng, dần dần, tiếng tăm của Kikyo lại nổi như cồn.
Bà Kaede lớn tuổi, đối với tuổi thọ của thời đại này, bà đã rất trường thọ. Một buổi tối, bà ra đi bình an.
Kaede qua đời khiến Kikyo rất đau lòng, sa sút một thời gian.
Thân thể mà Tứ Chiến Thần tạo ra không hoàn toàn giống thân thể con người của cô. Thời gian dài ngâm trong yêu lực khiến cô có yêu tính trong người, không hẳn là bán yêu, nhưng cũng gần tương tự. Ví dụ như tuổi thọ, mười năm, hai mươi năm trôi qua, Kikyo vẫn trẻ đẹp như trước. Thời gian qua đi, cô dần nhận ra, linh lực thánh thiết của vu nữ lại dung hợp với sức mạnh của yêu quái, trở thành một thể thống nhất.
Hai người đón mây ngắm mặt trời, sống rất hạnh phúc.
Hoa Hiểu Quỳ ở mãi Nhật Bản đến phát chán, ăn mặc ngủ nghỉ đều không quen. Dù ở trong tòa thành của Naraku, cô hưởng thụ đồ đạc tốt nhất, nhưng không quen vẫn là không quen. Naraku đành tìm một người gốc Hoa đến hầu hạ cô. Dường như người Nhật Bản rất sùng bái triều Tống của Trung Quốc, dù triều đại thay đổi, quốc hiệu không còn là Tống, họ vẫn xưng hô là người Tống.
Lại nói, thành Hitomi bây giờ đã trở thành thành của Naraku.
Phương tiện giải trí ở cổ đại ít ỏi, Hoa Hiểu Quỳ rất buồn chán. Cô từng là kẻ không có máy tính không sống nổi, bây giờ ngồi xuống là có thể ngồi cả ngày. Quá trình lột xác này gian khổ biết bao! Khi còn là vu nữ còn có chuyện để làm, hiện tại ăn ngủ rồi lại ăn ngủ, trời tối thì “vận động”, may là cơ thể không béo lên, nhưng trẻ con thì có nhiều… Cô cảm giac mình sắp biến thành loài sinh vật chỉ biết ăn ngủ sinh.
Bên tai truyền đến tiếng bước chân, không cần quay đầu cô cũng biết là ai, lười nhác phơi nắng.
“Chàng về rồi.”
“Ừm.” Một đôi tay rắn chắc ôm lấy cô, hơi thở ấm áp khẽ phả bên tai, nhẹ nhàng liếm láp, như thể có dòng điện dao động khắp cơ thể.
Trở tay ôm cổ Naraku, Hoa Hiểu Quỳ ngửa ra sau, vươn chiếc cổ trắng nõn. Môi của hắn nhẹ nhàng mơn trơn da thịt trên cổ Quỳ, vành tai và tóc mai chạm nhau. Bàn tay lớn chậm rãi mở vạt áo, tiến vào, nhẹ nhàng vuốt ve, phác họa từng đường nét trên cơ thể Quỳ. Như có lửa đốt, hơi thở ám muội tràn ra khắp căn phòng.
“A…” Cố nén tiếng than nhẹ từ cổ họng, Hoa Hiểu Quỳ mở mắt, “Chàng không thấy thời gian không đúng à? Ban ngày tuyên dâm, khí trời trong lành như thế, phải làm chuyện gì có ý nghĩa chứ…”
“Có chuyện gì ý nghĩa hơn chuyện chúng ta đang làm, sinh sôi đời sau là nghi thức rất trang trọng!” Naraku cười khẽ, mặt không đỏ, tim không đập bịa chuyện.
“Vậy ai oán trách lũ nhóc chiếm quá nhiều thời gian của ta vậy?” Hoa Hiểu Quỳ khinh thường nói, đẩy đầu Naraku ra, “Nhiều việc như vậy cũng không tiêu hao tinh lực của chàng nhỉ… Chàng thì hay rồi, có việc để làm, chỉ có ta chán ngắt ở đây!”
Người thông minh và có dã tâm, đời nào chịu ngồi yên. Naraku không cho là mình đã thiên hạ vô địch, hắn chú trọng tu luyện, nhưng ngày nào cũng tu luyện khá nhàm chán, bèn rút một phần sức lực đi quản lý thành trí. Sau đó, bình tĩnh tống khứ từng thằng nhóc thích cướp vợ của hắn ra ngoài, xuất binh công chiếm thành trì phụ cận, rồi quẳng luôn thành trì ấy cho thằng nhóc đó quản lý. Hắn khổ tâm tống khứ đám nhóc đi là vậy, vậy mà vẫn không ngừng nghỉ muốn sinh con với Hoa Hiểu Quỳ. Nhìn từng đứa trẻ chảy trong mình dòng máu của hắn và thê tử, khiến lòng hắn tràn ra một cảm giác hạnh phúc đến lạ. Bởi vì con cái chứng kiến những năm tháng hai người trải qua cùng nhau, khiến hai người gắn bó càng chặt.
Ban đầu Hoa Hiểu Quỳ cũng hào hứng tham gia quản lý. Nhưng chẳng mấy chốc đã không hứng thú, việc quản lý thành trí quá nhàm chán, không giống chơi game. Tinh thần trách nhiệm của cô cũng không cho phép cô đưa ra quyết định lung tung, cuối cùng vẫn ném hết cho Naraku quản lý.
Naraku có một ý định, Hoa Hiểu Quỳ giơ hai tay tán thành, đó là từng bước thống lĩnh Nhật Bản, đến khi họ trở thành chủ nhân của mảnh đất này, chiến tranh phản loạn sẽ không còn nữa. Còn chuyện về nước rồi dùng tri thức của mình đưa Trung Hoa sánh vai với cường quốc năm châu thì quên đi, cô chưa muốn chết. Nhật Bản diện tích nhỏ, lãnh thổ Trung Quốc lại quá rộng lớn, ai biết có cao nhân ẩn nấp ở Trung Hoa hay không. Thế giới này yêu ma hoành hành, vậy có lẽ có cả thần tiên, nếu thần tiên tồn tại thì cô và Naraku chỉ là hạng tép riu, xưng vương ở đây còn được. Nếu trở về Trung Hoa, có khi còn phải xem đám nhân sĩ chính phái có đồng ý hay không nữa.
Aiz, tóm lại, cuộc sống của cô rất mỹ mãn.
HOÀN