Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trên giường của Trầm Luật, tôi cũng biết người này sẽ không chở tôi về thằng nhà nhưng tôi lại không ngờ rằng mình bị anh ăn sạch sành sanh nhanh đến như vậy.
Tôi hung hăng đẩy cái tay đang đặt trên ngực của tôi ra, vừa nhấc chân lên định đạp anh thì cổ chân đã bị anh nắm chặt.
"Chao ôi, mới làm cảnh sát giao thông có vài ngày đã thể hiện sức mạnh rồi."
Tôi phát bực với anh, cầm chăn che người ngồi dậy giữ khoảng cách với anh, trợn mắt mà nói: "Anh có biết xấu hổ không đấy?"
Anh cười lên: "Dĩ nhiên là anh cần thể diện rồi, nếu không phải tối hôm qua em cứ ôm anh nói muốn anh, thích anh, xin anh muốn em thì anh cũng không có ý định táy máy tay chân với kẻ nát rượu đâu."
Tôi điên lắm rồi!!!
"Em không nói như vậy!"
"Anh có ghi âm lại đấy, em muốn nghe lại không?"
"...!Lời của người say rượu đều là nói dối!"
"À, anh hiểu rồi, thật ra nếu đúng thì em muốn nói là em rất ghét anh, muốn anh cút xa khỏi đời em đúng không? Vậy nghĩa là em nói dối và em thích anh sao?"
Đúng là cái người không biết xấu hổ!
Tôi ôm chăn đi đến tủ quần áo, ngày hôm qua tôi thay đồng phục ra thì đã giặt sạch sẽ rồi phơi lên đó, tôi khom người mặc quần áo, bật chợt phát hiện ra điều khác thường.
"Trầm Luật!! Mẹ nhà anh!!!"
"Em cứ thử chửi người nữa xem?"
"..."
Tôi lấy hộp áo mưa còn chưa sử dụng từ trong ngăn kéo ra rồi ném luôn mặt anh, góc hộp sắc nhọn đập vào khóe mắt anh nhưng anh vẫn không hề nhăn mày.
"Mấy hôm nay đều không phải kỳ an toàn của em, anh muốn hại chết em à?!"
Anh nhếch môi cười: "Có sao đâu, mang thai thì kết hôn."
Máu nóng trong tôi cũng dồn hết lên não rồi: "Con mẹ nó ai nói muốn kết hôn với anh?"
Anh cau mày: "Đi sang Anh trau dồi mấy năm đèn sách cũng chỉ học được cách mắng chửi người thôi à? Còn chửi bậy thêm lần nữa thì em nhất định phải chết!"
Tôi mơ hồ nhìn ra anh đã có dấu hiệu có sự tức giận, trong nháy mắt tôi đã sợ hãi tột cùng.
"Anh thế này được gọi là cứng đầu đấy, anh còn không có bằng chứng trong tay."
Anh bị tôi chọc giận mà bật cười: "Anh thật sự có bằng chứng chứng minh rằng em là người chủ động đấy, em có muốn nhìn hay không?"
Nếu lúc nãy tôi chỉ hơi nóng máu thôi thì bây giờ chỉ sợ phải gọi là điên đến tột cùng.
"Anh không hiểu cái gì gọi là ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ à? Hồi xưa khi anh gọi em tới để bảo em cút đi như thế nào, anh không nhớ sao?"
Tôi không biết có phải giác quan thứ sáu của mình phán đoán sai hay không nhưng tôi thấy vẻ mặt anh bỗng chốc trở nên mịt mờ, tựa như anh muốn nói gì đó, nhưng đã bị tôi ngắt lời.
"Trầm Luật, anh đừng trêu em nữa được không? Bây giờ em chỉ muốn an phận sống đời mình thôi, em không còn cái tâm tư muốn so đo với anh nữa, anh tha cho em đi, được chứ?"
Tôi nói xong liền quay người đi ra khỏi cửa.
Sau đó tôi đến tiệm thuốc mua một ít thuốc để trong cặp, khi quay về đơn vị thì đã muộn giờ làm.
Vừa mới đến đã bị lãnh đạo gọi sang phòng làm việc, tưởng là bị phê bình vì tội đi làm muộn, ai ngờ lãnh đạo gọi tôi tới chỉ để báo tin rằng tôi được đổi phòng làm việc.
Tôi lập tức hiểu ra chuyện gì, thì ra mặt mũi Trầm Luật rất được coi trọng.
"Không cần đâu ạ, dù sao thì ngày nào em cũng phải đi tuần tra ngoài đường, có phòng làm việc hay không cũng chẳng có vấn đề gì."
Lãnh đạo xua xua tay: "Không phải là chuyện có vấn đề hay không, mà thật ra phòng làm việc của cô là phòng chứa đồ, theo lý thuyết mà nói thì không thể ngồi trong đó được, nên hôm nay tôi cho người dọn sạch một phòng mới cho cô rồi."
Lãnh đạo vẫn giữ vững ý kiến cho tôi đổi phòng làm việc, nếu tôi còn từ chối nữa thì chính là làm khó người ta, vì vậy tôi chỉ có thể giữ im lặng.
Buổi trưa tôi ra ngoài tuần tra với đồng nghiệp, đây là một người vô cùng tốt bụng, cũng được coi là người giàu có ở đơn vị, bình thường mỗi biên bản mà cậu ấy lập ra chưa có xe nào phải nộp phạt dưới một triệu, nên khi thấy chiếc Porsche đỗ sai làn đường thì lập tức biến hình, như mèo bắt được chuột, phóng luôn xe đến đó làm tôi muốn cản cũng không cản được.
Cửa kính xe Porsche vừa hạ xuống, tôi đã nghiêng đầu muốn bỏ đi.
Đồng nghiệp kéo tôi: "Trình Trình đi nhanh đi nhanh, mau lập biên bản rồi dẫn tôi đi uống trà sữa đi!"
Tôi: "...."
Trầm Luật cười híp mắt nhìn tôi: "Chào cô cảnh sát nhỏ, thời tiết nóng nực như thế này, sao ngày nào cô cũng phải đi tuần tra vậy?"
Tôi quyết định sau này mà thấy Porsche thì tôi sẽ đi đường vòng!
Tôi không trả lời anh, viết xoẹt xoẹt lên biên bản rồi ném vào người anh, xoay người muốn rời đi thì cổ tay lại bị anh nắm lấy: "Em tan làm chưa? Anh dẫn em đi ăn."
Tôi chỉ vào cổ tay đang bị anh nắm chặt, hung tợn nói: "Anh buông tay em ra!"
Anh vẫn không chịu bỏ, tôi lập tức gào mồm lên: "Cứu! Cứu với! Có người đánh cảnh sát rồi!"
Có lẽ lần này tôi gào thảm thiết quá nên quên mất đồng nghiệp mình là người coi cái ác là kẻ thù, tôi còn chưa kịp phản ứng thì cậu ta đã xông ra, nắm chặt cổ tay Trầm Luật mà bẻ sang một bên.
Tôi cho rằng với bản lĩnh của Trầm Luật thì anh chắc chắn có thể thoát được, chỉ cần anh buông tay tôi ra là có thể tránh được rồi.
Nhưng anh không hề làm thế, vì vậy mà bị đồng nghiệp của tôi vặn cổ tay.
Tôi nghe thấy tiếng xương giòn giã vang lên khiến mặt tôi bỗng chốc trở nên trắng bệch.
Trầm Luật bị đau nhưng cũng chỉ khẽ nhíu mày, còn mặt vẫn không đổi sắc mà nắm cổ tay tôi nhưng lực trên tay anh đã giảm đi rõ rệt.
Vẻ mặt anh âm trầm nhìn người đồng nghiệp của tôi.
Tôi vội vàng kéo đồng nghiệp ra, cậu ta cũng không ngờ rằng lần này mình lại mạnh tay như vậy, cả người cũng bối rối theo tôi.
"Tiểu Tần, cậu về trước đi, để tôi dẫn anh ấy đi bệnh viện."
Nhưng cậu ta vẫn gân cổ cãi lại: "Là do anh ta đánh cảnh sát trước, cậu đừng sợ, cả hai cùng đi, có chuyện gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Trầm Luật ở bên cạnh nghe vậy thì cười lạnh.
"Không sao đâu, cậu về cục đi." Tôi nói: "Anh ấy là bạn tôi."
Cậu ta nghe vậy thì sững người: "Thật à? Sao cậu không nói sớm!" Nói xong thì vội vàng quay lại xin lỗi Trầm Luật: "Xin lỗi đại ca, tôi không biết anh là người quen của Trình Trình, tôi sẽ chi trả toàn bộ tiền khám chữa bệnh của anh để bồi thường, anh cứ nói cho tôi biết số tiền là được."
Trầm Luật cũng không thèm nhìn cậu ta, quay sang bảo tôi lên xe rồi kéo cửa kính xe lên.
Tôi để cho đồng nghiệp về trước, sau đó mới gõ cửa kính bảo anh xuống xe.
Anh nhướng mày, tỏ vẻ không hiểu nhìn tôi: "Lên xe đi."
"Tay anh bị thương thế này thì lái xe kiểu gì? Để em lái cho."
Tôi cho rằng anh sẽ cố chấp nói rằng mình vẫn có thể lái xe bằng một tay, không nghĩ tới anh lại ngoan ngoãn xuống xe như vậy.
Sau khi đồng nghiệp tôi rời đi, tâm trạng của anh rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, còn chỉ đường cho tôi: "Rẽ trái, có bệnh viên tư nhân ở bên này, đợi tay đỡ hơn một chút rồi đi ăn luôn."
Tôi nghe thấy thế thì lập tức đánh xe rẽ sang bên phải.
Anh bật cười thành tiếng: "Biết ngay em sẽ như thế này mà, nên anh mới nói đường ngược lại rồi."
Tôi vừa ngẩng đầu lên đã thấy được biển chỉ dẫn đường đi đến bệnh viện.
Người này đúng là!
"Tay anh còn đau không?" Tôi hỏi anh.
"Đau.
Vừa nãy anh thấy mặt em trắng bệch cả ra, em đau cho anh à, cũng lo cho anh sao?"
"Không phải em lo lắng cho anh, mà em lo đồng nghiệp của em phải chịu rắc rối."
Anh cười, nói với tôi: "Anh là người nhỏ mọn như vậy sao?"
"Em chỉ bắt anh thổi vào máy đo nồng độ mà anh còn đến hẳn cục cảnh sát ăn vạ."
"Em không giống cậu ta."
Tôi lười để ý đến anh.
"Người đồng nghiệp này của em cũng quan tâm đến em đấy." Anh còn cố tình hỏi: "Anh nghe bảo cậu ta đang theo đuổi em à?"
Tôi quyết định sẽ mặc kệ anh, may sao anh cũng biết điều nên cả đường đi không mở miệng nói thêm câu nào nữa.
Sau khi đến bệnh viện, tôi dẫn anh đi chụp X-quang, đúng là bị sái cổ tay, vì thế mà bác sĩ phải nắn để xương cổ tay về lại như cũ.
"Khi về nhà nhớ không được hoạt động nặng, xoa rượu thuốc mỗi ngày thì sẽ nhanh hồi phục." Bác sĩ dặn dò anh.
Anh quay đầu nhắc nhở tôi: "Em nhớ hết chưa?"
Tôi: "...."
Tôi vẫn còn phải tiếp tục phục vụ cái người này à?
Hết chương ..