Khi leo núi, cơ bắp toàn thân thường rơi vào trạng thái căng cứng. Kẻ quen tập luyện thì không sao, người không quen hôm sau sẽ có cảm giác như vừa bị xe tải chẹt qua, chỉ khẽ động đậy thôi cũng nhức nhối kinh khủng. Chẳng còn mấy ai có thể thoải mái vui vẻ chạy tung tăng, cô hướng dẫn viên buộc phải tạm ngưng mọi hoạt động, chuyển thành một bữa liên hoan thịt nướng ngoài trời.
Giang Nhứ chính là một trong số ít những kẻ còn khả năng nhúc nhích nói trên. Hắn đứng bên lò nướng nướng mấy xiên thịt rồi tức tốc rút lui vì lửa khói mịt mù.
Cố Khinh Chu ngồi nghỉ ngơi trên ghế bên cạnh. Y mặc một bộ đồ đơn giản màu trắng, khoanh chân nghịch điện thoại. Ánh sáng huỳnh quang mờ nhạt từ màn hình rọi đến, những đường nét trên gương mặt y như dịu dàng ấm áp hơn vài phần, khiến không ít đồng nghiệp nữ lén lút liếc nhìn trong bóng tối.
Giang Nhứ bước tới, quay lưng âm thầm ngăn chặn những ánh mắt chăm chú kia. Thoáng thấy một bóng người trùm lên phía trước mặt, Cố Khinh Chu vô thức ngẩng đầu, bắt gặp hắn cầm một đĩa thịt nướng trong tay thì bật hỏi: “Cậu nướng à?”
Đối phương sờ chóp mũi: “Cứ coi là thế đi.”
Cố Khinh Chu lười nhác cầm đĩa thịt đặt lên bàn, vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh ra hiệu cho hắn ngồi xuống: “Cảnh đêm ở đây đẹp lắm.”
Có lẽ bởi ánh đèn đô thị quá chói lọi, không chỉ khiến mọi người lóa mắt mà còn làm lu mờ cả sao trời, cho nên chỉ khi đi xa ngàn dặm đến vùng ngoại ô họ mới có thể phần nào chứng kiến sự bao la của dải Ngân Hà.
Giang Nhứ nếm thử thịt, cảm thấy mùi vị cũng được, trả lời bằng tư duy trai thẳng ngố tàu: “Đẹp thì ngắm lâu lâu vào.”
Cố Khinh Chu hỏi: “Ngắm lâu rồi sao?”
“Ghi lại trong lòng.” Giang Nhứ nói.
Cố Khinh Chu hí hoáy nghịch điện thoại, trong đó có một đống ảnh chụp chung hôm nay của y và Giang Nhứ. Nghe hắn nói, y bật chức năng máy ảnh hướng lên bầu trời đêm chụp thử vài bức, tiếc rằng không phải máy ảnh chuyên nghiệp nên hình ảnh chẳng rõ nét là bao.
Như chợt nhớ ra điều gì, y hỏi hắn: “Tết Đoan Ngọ năm nay cậu có về nhà không?”
Đang uống nước, Giang Nhứ suýt nữa bị sặc, phải ngừng lại một chút nén ho, sau đó mập mờ đáp: “Đến lúc đó nói sau, tôi về hay không cũng chưa cần bàn gấp.”
Cố Khinh Chu cảm thấy hắn có đôi chỗ kì quái, dù sao công ty cũng không có mấy ngày nghỉ, theo lí thuyết Giang Nhứ phải tranh thủ nghỉ lễ để về thăm mẹ Giang mới đúng. Chiếc điện thoại xoay vòng giữa những ngón tay y, trên màn hình còn lưu lại dấu vết rõ ràng: “Cậu có chuyện giấu tôi phải không?”
Giang Nhứ bắt chân chữ ngũ, đáp: “Tôi thì giấu cậu chuyện gì được, chuyện cậu bị cắm sừng chắc?”
Cố Khinh Chu bình tĩnh nhìn hắn: “Đừng đùa, tôi đang nghiêm túc mà.”
Trước mặt y, kĩ thuật nói dối điêu luyện của Giang Nhứ dường như không hề phát huy tác dụng. Hắn lấy ngón trỏ gõ nhẹ lên huyệt Thái Dương, đang tính đường trả lời thỏa đáng đã nghe thấy Cố Khinh Chu trầm giọng hỏi: “Chẳng lẽ bọn mình bị phát hiện…”
Ngoại trừ việc này, y không nghĩ được lí do nào khác có thể ngăn cản hắn về nhà.
Giang Nhứ vô thức giương mắt, nhìn Cố Khinh Chu thở dài một hơi rồi chậm rãi ngả người vào thành ghế, nửa bên mặt hướng lên bầu trời đêm, nửa thân hình chìm trong bóng tối. Trong lòng hắn đột nhiên nảy sinh một thứ cảm giác bất lực khôn tả bằng lời.
Có lẽ y đã đoán ra từ lâu, dẫu sao cũng không ai gạt được nhau cả đời.
Giang Nhứ thoáng im lặng rồi nói với giọng chớt nhả như thể đang cười: “Cậu thông minh ra phết đấy.”
Coi như ngầm xác nhận.
Nghe vậy Cố Khinh Chu nghiêng đầu nhìn hắn, yết hầu nhấp nhô như toan nói gì đó nhưng lại chẳng thể thốt ra. Y bất giác nắm chặt điện thoại, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “… Vậy cậu nghĩ sao?”
Thậm chí chưa cần hỏi thái độ của mẹ Giang ra sao y cũng biết rõ bà chắc chắn sẽ phản đối. Cố Khinh Chu chỉ quan tâm Giang Nhứ nghĩ như thế nào.
Giang Nhứ trả lời: “Chẳng nghĩ gì cả.”
Hắn thật sự không nghĩ gì cả. Mẹ Giang không chấp nhận, hắn cũng không có khả năng ép buộc bà chấp nhận. Điều duy nhất mà Giang Nhứ luôn tin tưởng chính là hắn và Cố Khinh Chu sẽ không buông xuôi, việc duy trì hiện trạng cũng chưa hẳn là bất khả thi.
Cố Khinh Chu mấp máy môi: “Vậy nếu…”
Vậy nếu như mẹ Giang phản đối bằng bất cứ giá nào, khăng khăng cưỡng ép hai người chia tay, liệu hắn còn có thể bình thản như hiện giờ không…
Câu hỏi ấy cứ mãi quẩn quanh đầu lưỡi Cố Khinh Chu, để rồi cuối cùng bị nuốt xuống bụng. Không phải y không tin Giang Nhứ, song chỉ một tiếng “mẹ” thôi cũng đủ khiến người ta chẳng nỡ dứt bỏ, nếu quả thực đến lúc phải chọn một trong hai người, y không biết hắn sẽ chọn ai nữa.
Y thật sự không biết.
Y không muốn khiến Giang Nhứ lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đồng thời cũng không muốn trở thành một người mà đối với hắn có thì tốt, không có cũng chẳng sao.
Đột nhiên Cố Khinh Chu lặng ngắt. Gió đêm thổi mạnh, vài sợi tóc đâm vào mắt khiến y vô thức nhắm lại. Giang Nhứ nhạy bén phát giác tâm trạng của y không ổn, có lòng muốn an ủi song lại chẳng biết phải mở miệng kiểu gì.
Hắn nói: “Không sao đâu.”
Bầu không khí thư thả dễ chịu bất thình lình trở nên ngột ngạt, đến thịt nướng trong đĩa cũng dần nguội lạnh theo. Bên kia, Phương Hiệp và mọi người vẫn còn đang cười đùa ầm ĩ. Cố Khinh Chu ngồi một lát, cảm thấy hơi lạnh, bóp nhẹ mười đầu ngón tay đã bắt đầu tê cứng: “Thế tôi về phòng trước đây.”
Giang Nhứ đoán chắc y đang rất khó chịu trong lòng: “Cũng muộn rồi, tôi về với cậu.”
Cố Khinh Chu gật đầu, sau đó cùng hắn bước lên tầng. Xung quanh vắng ngắt. Giang Nhứ một tay đút túi, cất giọng nói: “Tôi có nên khen cậu lớn rồi nên chín chắn, không ầm ĩ nháo nhào lên không nhỉ?”
Cố Khinh Chu nhìn hắn: “Cậu cho rằng tôi sẽ ầm ĩ nháo nhào à?”
Giang Nhứ nhún vai: “Cũng từa tựa vậy.”
Biết đâu y sẽ túm cổ áo hắn, vành mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn hắn, làm gì cũng được, nói chung không phải là dáng vẻ yên tĩnh như hiện tại.
Cố Khinh Chu nói: “Nếu làm thế có thể giải quyết vấn đề thì tôi không ngại làm ra một trận nháo nhào với cậu đâu.”
Nhưng rất hiển nhiên, điều đó là không thể.
Y đẩy cửa bước vào phòng, bắt đầu tắm rửa thay quần áo. Suốt quá trình y luôn giữ im lặng, chẳng hề hé răng dù chỉ một câu. Lúc tắt đèn đi ngủ, Giang Nhứ nằm lên giường, kéo Cố Khinh Chu ôm vào ngực thật chặt, thấp giọng thủ thỉ: “Không việc gì phải sợ.”
Hắn nói: “Chỉ cần cậu không buông tay, tôi nhất định cũng sẽ không buông.”
Mặc dù trước kia đúng là hắn từng lừa gạt Cố Khinh Chu, nhưng đó là hậu quả từ sự thờ ơ vô tâm của hắn. Một khi Giang Nhứ thật sự quyết định làm gì, bất kì ai cũng không thể lay chuyển – cho dù người đó là mẹ Giang.
Cố Khinh Chu nằm trọn trong ngực hắn, bên tai là tiếng tim đập đều đặn và khỏe khoắn, vô hình trung mang tới một cảm giác rất an toàn. Y mở mắt rồi nhắm lại: “Tôi chưa khi nào buông cậu ra hết.”
Giang Nhứ nhẹ nhàng vỗ lưng y: “Tôi biết mà.”
Bởi không phải người trong giới nên hắn đương nhiên không biết, rất hiếm người có thể đi tới cuối con đường này. Trong số đó, những kẻ bị người nhà phản đối như hắn lại càng thêm ít ỏi. Dù gì cũng chẳng có ai dám dốc hết mọi thứ để đánh cược vào một tương lai mờ mịt không kết quả.
Chưa có khoảnh khắc nào trong đời Cố Khinh Chu cảm thấy mình may mắn đến thế.
Y kiếm tìm đôi môi Giang Nhứ trong bóng đêm, đoạn sột soạt nhích lại gần hôn hắn. Đêm lạnh như nước mà nụ hôn ấy lại dịu ngọt đến tột cùng, tưởng như y không nỡ để Giang Nhứ phải chịu đau dù chỉ mảy may; động tác y luôn thật nhẹ, thật chậm.
Giang Nhứ nhíu mày: “Sao cậu không cắn tôi?”
Cố Khinh Chu khựng lại, ngước mắt nhìn hắn: “Cậu muốn tôi cắn cậu?”
“Tùy, sao cũng được.” Đối phương đáp.
Dù sao Cố Khinh Chu cắn cũng chỉ là đùa chứ chẳng đau mấy, hắn hỏi vậy hoàn toàn vì hiếu kì.
Cố Khinh Chu không trả lời, có lẽ vì cảm thấy câu hỏi này của hắn hơi ngớ ngẩn. Y nhắm mắt, áp trán vào trán hắn: “Ngủ đi, không cắn cậu đâu.”
Giang Nhứ nhéo nhéo mặt y: “Ừ, ngủ ngon nhé.”
Chuyến du lịch xây dựng đội ngũ năm ngày thấm thoắt đã qua. Ai nấy đều khó lòng tỏ ra hào hứng khi nghĩ tới đống công việc đang ở nhà chờ được tiếp tục. Nói cho cùng đã nhàn nhã lâu nhường ấy, đột nhiên công việc lu bù trở lại là một việc vô cùng khó thích ứng.
Tuy nhiên mọi người chỉ giữ những lời phàn nàn này trong đầu, không dám nói ra trước mặt Cố Khinh Chu.
Giang Nhứ lại chẳng hề kiêng kị, ngồi ở hàng ghế đầu xe buýt lười biếng cảm khái: “Chậc, vèo một cái đã hết kì nghỉ, về nhà lại phải thức đêm làm việc rồi.”
Ánh nắng ngoài cửa sổ rọi vào hơi chói mắt. Cố Khinh Chu đeo kính râm nhắm mắt định ngủ, nghe vậy nhướng mày liếc hắn: “Ý cậu là tôi mất nhân tính, ngày nào cũng bóc lột cậu?”
Giang Nhứ nghĩ thầm, còn phải xem “bóc lột” bằng phương pháp gì đã. “Cậu biết là tốt.”
Cố Khinh Chu vụng trộm đạp hắn một cú nhưng Giang Nhứ đã nhanh như cắt tránh được. Hắn khoái trá hỏi: “Phải chăng là đâm trúng tim đen? Phải chăng là thẹn quá hóa giận? Mấy từ này dùng như vậy đúng chưa?”
Cố Khinh Chu không muốn nghe Giang Nhứ khoe khoang thứ trình độ ngữ văn chẳng đâu vào đâu của hắn, vươn tay khóa cổ đối phương, nói vẻ tức giận: “Về đến nhà ngày nào cậu cũng phải làm thêm giờ cho tôi, trời chưa sáng chưa được phép ngừng. Cắt luôn toàn bộ nghỉ lễ.”
Giang Nhứ nắm lấy tay y, càng cười đến thở không ra hơi: “Có tin tôi đi trình báo cậu với các ban ngành liên quan không hả?”
Cả hai ngồi trên ghế giằng co đùa giỡn tới mức rơi cả chiếc kính râm. Một hồi lâu sau, trên đỉnh đầu bỗng vang lên một giọng nữ yếu ớt: “Hai người đang làm gì thế?”
Giang Nhứ và Cố Khinh Chu dừng lại cùng lúc, vô thức đưa mắt nhìn lên, bắt gặp Phương Hiệp đang tựa vào lưng ghế hai người, đôi mắt mở to long lanh vụt sáng.
Giang Nhứ chầm chậm buông tay: “Chưa bao giờ thấy đánh nhau hử?”
Cố Khinh Chu nhặt chiếc kính râm rơi trên đùi rồi sửa sang lại quần áo, không lên tiếng tiếng nói chuyện.
Phương Hiệp duỗi tay đẩy đầu Giang Nhứ qua bên, nhìn thẳng về phía Cố Khinh Chu: “Sếp Cố, lúc nãy nghe sếp bảo sẽ phải làm thêm rồi cắt hết ngày nghỉ lễ các thứ, là thật hay đùa đấy ạ?”
Cô nàng chỉ quan tâm mỗi điều ấy.
Cố Khinh Chu hơi ngượng, thoáng ngập ngừng chốc lát rồi đáp: “Không có đâu, cô nghe nhầm rồi.”
Phương Hiệp xác nhận: “Vậy là cuối tuần vẫn nghỉ ngơi như thường đúng không sếp?”
Cố Khinh Chu gật đầu.
Cô nàng tiếp tục: “Đoan Ngọ, Trung Thu cũng vẫn nghỉ?”
“Để xem tình hình làm việc của mọi người.” Cố Khinh Chu đáp.
Giang Nhứ vươn lưng ngồi thẳng, đưa tay đẩy đầu Phương Hiệp sang một bên: “Học cái gì tử tế không học, học người ta nghe hơi nồi chõ! Lý Tư Ngạo đâu, ra đây đem bạn gái mày về đi.”
Cố Khinh Chu đeo kính râm, ngồi im lặng một lúc lâu. Đúng vào lúc Giang Nhứ tưởng y đã sắp ngủ, y chợt mở miệng hỏi: “Tết Đoan Ngọ này cậu có về nhà không?”
Giang Nhứ nói: “Không về cũng không sao mà.”
Cố Khinh Chu hỏi: “… Đoan Ngọ có thể không về, thế còn Trung Thu thì sao? Tết Trùng Dương nữa? Năm mới thế nào? Cậu định không về cả đời à?”
Giang Nhứ nhìn y, ánh mắt đong đầy vẻ ngây thơ vô tội của trẻ thơ khiến Cố Khinh Chu không nỡ nói thêm điều gì. Y luồn tay xuống dưới chiếc áo khoác phủ trên đầu gối, tìm kiếm tay Giang Nhứ rồi nắm lấy: “Cậu về nhà đi.”
Y siết chặt đầu ngón tay: “Đừng để mẹ lo lắng.”
Giang Nhứ không lên tiếng.
Cố Khinh Chu: “Cậu sợ cái gì, về nhà mình mà cũng sợ à?”
Giang Nhứ điều chỉnh tư thế ngồi, rất muốn nói không phải hắn sợ, chỉ là không muốn để một mình y ở lại Hải Thành. Thế nhưng hắn chẳng biết phải bày tỏ ra sao, đành xoay đầu nhìn ra cửa sổ: “Đến lúc đó rồi bàn sau.”
Như thể không nghe thấy lời hắn, Cố Khinh Chu mở điện thoại ra xem: “Cậu về phải có quà cho bác gái, tôi sẽ mua một ít thuốc bổ cho cậu mang về. Ngoài ra còn bánh ú nữa, cũng phải chuẩn bị sớm.”
Trong lúc nói, y chợt nhớ tới một người bạn đang làm bác sĩ ở nước ngoài, bèn nhắn tin thăm hỏi rồi mới tắt màn hình.
Xe buýt chạy bon bon trên đường cao tốc, trước mặt là cảnh xuân ấm áp, núi non cảnh vật hai bên đường bị bỏ lại phía sau, dần chỉ còn là một dấu chấm nhỏ. Duy chỉ có mặt trời vẫn treo cao trên đỉnh đầu, thay đổi theo từng bước chân họ.
Nhiệt độ dẫu rằng nóng rực, nhưng lại tựa như thời niên thiếu xán lạn nhất trong đời: không ngây ngô vụng về, cũng không suy cạn cằn cỗi, có thể phô bày khí thế cuồng nhiệt chói lọi với cả thế giới này, nhưng cũng có thể thật âu yếm dịu dàng với người thương.
Bọn họ có dũng khí tiến lên phía trước, đồng thời cũng có thừa chỗ rút lui.
Cố Khinh Chu rủ mắt nhìn hai bàn tay siết chặt dưới lớp áo khoác, nghĩ thầm rốt cuộc cũng không muộn.
Tết Đoan Ngọ năm nay vừa hay rơi vào dịp cuối tuần, công ty có liền hai ngày nghỉ. Giang Nhứ vẫn chưa biết làm sao để đối mặt với mẹ Giang nên không định về nhà, nhưng Cố Khinh Chu đã lái xe lôi hắn đi siêu thị.
Đang nghỉ lễ nên đâu đâu cũng thấy khuyến mãi tặng quà. Giang Nhứ quét mắt một vòng, cảm thấy đống hộp quà kia nom chỉ tốt mã chứ chẳng đáng ăn, bèn bảo Cố Khinh Chu: “Cậu mua bao nhiêu rồi còn gì, còn định mua thêm nữa chắc?”
Cố Khinh Chu đáp: “Không ai trách người quá chu đáo cả, nhiều quà càng dễ chọn.”
Giang Nhứ nghĩ thầm mua lắm vào rồi cũng không được bước qua cửa, chưa biết chừng còn bị mẹ Giang ném hết ra ngoài, cực kì lãng phí. Bởi vậy từ đầu đến cuối hắn không hề phát biểu ý kiến, thái độ tiêu cực, tất cả quà cáp đều do một mình Cố Khinh Chu chọn.
Hai người đi ra quầy thu ngân thanh toán, tay xách nách mang ra ngoài mới phát hiện trời đang mưa phùn lất phất. Cố Khinh Chu bỏ đồ vào cốp sau rồi bảo hắn: “Để tôi lái xe đưa cậu về.”
Giang Nhứ hỏi: “Sau đó thì sao?”
Cố Khinh Chu liếc hắn, ngồi lên ghế lái khởi động xe: “Sau đó cậu ở nhà một đêm, hôm sau tôi về đón cậu.”
Giọng điệu y vẫn bình thản như thường, chẳng biết có phải vì sợ hắn khó xử không mà tuyệt đối không để lộ ra chút vẻ lạc lõng nào. Thậm chí dọc đường y còn thi thoảng gợi chuyện với hắn, bầu không khí cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.
Giang Nhứ ngồi ghế phó lái, một tay chống đầu tì vào cửa sổ xe. Hắn gửi tin nhắn cho mẹ Giang nhưng bà không hồi đáp. Ngoài trời, mưa mỗi lúc một to, tiếng mưa rào rào ồn ã. Kính chắn gió bắt đầu nhòe đi, chỉ nơi nào cần gạt nước chạy qua chạy lại mới nhìn được rõ ràng.
Giang Nhứ dứt khoát không mở điện thoại ra xem, vươn vai một cái: “Cái chốn tồi tàn này ngày nào cũng mưa!”
Cố Khinh Chu nói: “Không sao, tôi có mang ô.”
Đường sá ngày mưa không thuận lợi, hai người về hơi muộn so với dự đoán khi sắc trời đã ngả hoàng hôn. Đồ đạc quá nhiều nên không tiện xách, Cố Khinh Chu đành thử lái xe vào sâu hơn chút đỉnh, cũng may vẫn có chỗ đỗ xe ven đường.
Y dừng xe cách đầu ngõ vào nhà không xa, bước xuống mở ô, vòng ra cốp xe lấy đống quà đã gói ghém tươm tất đưa cho Giang Nhứ. Nước mưa bắn tung tóe làm ống quần y ướt sũng dán chặt vào chân, nom có vẻ không mấy dễ chịu.
Dù sao Giang Nhứ cũng chẳng ôm bất cứ hi vọng nào. Hắn đã chuẩn bị tinh thần bị mẹ Giang vác gậy đuổi đánh, chỉ là không muốn để Cố Khinh Chu trông thấy mà thôi. Cầm trên tay hộp quà nặng trĩu, hắn bảo với y: “Tôi lên nhà đây, cậu lái xe ra ngoài đi kẻo lát nữa tắc đường.”
Cố Khinh Chu gật đầu, toan đưa ô cho hắn cầm nhưng Giang Nhứ đã từ chối: “Tôi chỉ đi mấy bước thôi, không cần đâu.”
Cố Khinh Chu đành từ bỏ ý định: “Tôi đưa cậu vào, cậu vào nhà rồi tôi đi ra.”
Đi non nửa con ngõ là đến cổng nhà, y che ô trên đầu Giang Nhứ đưa hắn vào tận nơi. Khi Giang Nhứ bước vào hành lang, chẳng biết vì sao hắn chợt dừng lại, quay đầu nhìn người kia.
Cố Khinh Chu đứng cách hắn không xa không gần, tay ghì chặt cán ô ra hiệu cho hắn nhanh chóng đi lên, đoạn lặng lẽ nói: “Không sao đâu.”
Giang Nhứ vốn vẫn luôn cho rằng trong những tình huống thế này, hắn nên là người an ủi Cố Khinh Chu mới đúng, nào ngờ thực tế lại hoàn toàn trái ngược. Hắn đứng lặng thoáng chốc, sau đó quay người đi lên, bước từng bước, đếm từng tầng lầu cho đến lúc dừng lại trước cửa nhà.
Giang Nhứ có chìa khoá, nhưng nếu như mẹ Giang mẫu không muốn thấy mặt hắn, hắn sẽ không tự ý đi vào. Hành lang yên ắng tĩnh mịch, chỉ có tiếng mưa rơi từ bên ngoài dội tới. Hắn nhẹ nhàng đặt hộp quà xuống đất, chuẩn bị qua tâm lý một chút trước khi gõ cửa: “Mẹ ơi, con về rồi đây.”
Cách Giang Nhứ một cánh cửa, mẹ Giang đang ngồi trên sofa gấp quần áo. Khoảnh khắc nghe thấy tiếng gọi, bà gần như vô thức đứng lên, nhưng chẳng biết vì sao lại chôn chân tại chỗ.
Giang Nhứ nói vọng vào: “Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, con có mua cho mẹ một ít đồ. Nếu mẹ không muốn thấy con, con sẽ để đồ ở cửa, lát nữa mẹ nhớ ra lấy nhé.”
Mẹ Giang chẳng biết nên dùng thái độ gì đối mặt với hắn, trong lòng bà vẫn chưa thể nguôi ngoai. Bà không lên tiếng, chỉ im lặng ngồi trong chốc lát rồi tiếp tục gấp quần áo. Những đầu ngón tay già nua sượt qua phần cổ áo không thể ngay ngắn hơn, vuốt phẳng lại những nếp nhăn chỉ bà mới có thể nhìn thấy.
Mặc dù Giang Nhứ biết bà sẽ từ chối mở cửa, nhưng việc đến mức này hắn cũng khó tránh khỏi thất vọng trong lòng. Hắn đưa mắt liếc nhìn vách tường loang lổ: “Mẹ, trong túi này có thuốc trị thấp khớp, mẹ nhớ dán đúng giờ nhé. Nếu có chuyện gì mẹ cứ gọi cho con.”
“Công việc của con ở công ty rất ổn, mẹ đừng lo lắng…”
“Trời mưa mẹ nhớ phải mặc ấm, đi lên đi xuống cầu thang phải cẩn thận mẹ nhé…”
Giang Nhứ chẳng biết nên nói gì. Trong cơn mơ hồ dường như hắn đã nói rất nhiều, nhưng cũng tựa hồ chỉ nói được vài câu. Hắn cất giọng sau một hồi dài im lặng: “Vậy con về đây ạ.”
Vì trời mưa nên góc hành lang hơi ẩm ướt, lớn sơn trắng bong tróc từng mảng lớn, để lộ lớp tường loang lổ bên trong. Ánh đèn vàng vọt lập lòe chớp tắt khiến tầm nhìn chập choạng không rõ.
Cố Khinh Chu chưa rời đi – có lẽ là sợ hắn bị đuổi ra ngoài, cũng có thể vì sợ hắn không có gì che mưa. Tóm lại, y vẫn đứng chờ hắn ngoài đầu ngõ, cầm bật lửa châm thuốc, song chỉ kẹp trên tay chứ chẳng hề đụng môi. Qua một lúc lâu, lửa dần cháy hết, ngón tay y rụt lại vì bỏng. Điếu thuốc lặng lẽ lăn xuống đất, ngấm nước mưa ướt nhẹp.
Trông thấy y, Giang Nhứ giật mình, chưa kịp mở miệng thì đối phương đã phát hiện ra hắn. Y bước tới cầm ô che trên đỉnh đầu hắn, mưa gõ ràn rạt lên tán ô.
Giang Nhứ chớp mắt: “Sao cậu không đi?”
Cố Khinh Chu đứng lại, nhìn vào mắt hắn: “Tôi sợ cậu không mang ô theo…”
Nhìn cách Giang Nhứ đi ra nhanh như thế, y có thể đoán được tình hình trong nhà không như mong muốn, nhất thời chẳng biết nên nói gì, chỉ đành âm thầm nghiêng ô về phía hắn. Vai và lưng áo y ướt thành một mảng lớn.
Mẹ Giang đứng bên khung cửa sổ nhìn thẳng ra ngõ. Những giọt mưa rơi trên cửa kính trượt xuống thành những vệt ngoằn ngoèo, khiến bà khó lòng nhìn rõ khung cảnh ngoài kia. Bà vừa khẽ hé cửa, tiếng mưa đã tức thì như sóng triều ập tới, ầm ĩ và dữ dội.
Qua làn mưa, mẹ Giang trông thấy Giang Nhứ cùng Cố Khinh Chu sánh vai bước ra khỏi con ngõ, bỏ lại phía sau những bức tường xám xịt chăng đầy dây điện nhì nhằng, tất cả đều toát lên vẻ cũ kĩ mục nát. Đối lập với chúng là bóng lưng cao thẳng, trẻ trung phơi phới của hai chàng thanh niên. Người đi sau ghì chặt cán ô, cố gắng nghiêng về phía người đi trước, mặc nửa bên vai đã ướt đẫm một mảng.
Mẹ Giang nhìn thật lâu, sau cùng đóng cửa sổ lại. Giây phút bà quay người, bóng lưng in trên vách tường hơi còng xuống, tựa như đang dồn nén mọi nghẹn ngào xót xa.
Thị trấn lúc nào cũng đông đúc, cơn mưa rào như trút nước cũng không thể cản lại nhịp sống náo nhiệt nơi này. Tiếng người xôn xao huyên náo, bản tình ca phát ra từ cửa hàng bán đĩa nhạc ven đường, hết thảy cứ vang xa, xa mãi, đứng phía đối diện vẫn nghe rõ mồn một.
Giang Nhứ cầm chiếc ô trong tay Cố Khinh Chu, thong thả xoay một vòng rồi nghiêng về phía y, nước đọng trên tán ô văng ra bốn phía: “Tôi còn nhớ hồi còn bé có lần tôi đánh nhau với người ta ở đây, thế là bị mẹ cầm gậy đuổi hết ba con phố, đánh tôi đến mấy ngày liền không bò được khỏi giường.”
Cố Khinh Chu nhìn hắn: “Cậu đánh người ta nặng lắm à?”
Giang Nhứ nói: “Chẳng có gì nghiêm trọng, chỉ xây xát chân tay. Hồi ấy tôi dỗi rất lâu, giận mẹ quá nặng tay với mình.”
Lúc đó Giang Nhứ không hay biết, không hề hay biết mẹ Giang sợ hãi đến nhường nào. Hắn chỉ nhớ mẹ ôm mình bật khóc, bảo hắn đừng đánh nhau, bảo hắn không được học điều xấu, bởi sẽ ra sao nếu sau này hắn sảy chân sai đường mà chẳng có ai ghì lại?
Mẹ Giang biết mình không thể đi theo con trai cả đời, vì thế bà thà tỏ ra khắt khe và khắc nghiệt với hắn ngay từ khi còn nhỏ, chứ không muốn khi mình chết đi Giang Nhứ theo chân kẻ khác trở thành một gã du thủ du thực, sống vật vờ vất vưởng tới hết đời.
Cố Khinh Chu vỗ nước mưa trên vai: “Vậy mà có vẻ như cậu vẫn rất thích đánh nhau đấy chứ.”
Giang Nhứ cười với y: “Tin hay không tùy cậu, nhưng kể từ khi tốt nghiệp cấp ba tôi chưa từng động chân động tay với ai cả.”
Lúc bấy giờ, mọi cơn bốc đồng trước kia trong hắn tựa như đã hoàn toàn biến mất, cũng chẳng có ai hay chuyện gì có thể buộc hắn phải đánh một trận bất chấp hậu quả. Thời đi học hắn từng là nhân vật hô mưa gọi gió, song khi bước ra khỏi cổng trường, hắn rốt cuộc cũng im hơi lặng tiếng, trở thành một người bình thường như bao người.
Thế nhưng đi qua những năm tháng yên bình ấy, có lẽ hắn cũng đã vứt bỏ lòng quả cảm thời niên thiếu, đã chôn vùi nhiệt huyết dưới tận cùng tâm khảm. Lúc ban ngày chúng nằm đó yên lặng, nhưng ban đêm khi hắn thao thức, chúng lại gầm thét, lại gào réo không ngừng.
“Tôi tin.”
Cố Khinh Chu nói: “Tôi tin.”
Nước mưa chảy dọc theo tán ô lăn xuống, từng giọt từng giọt đan xen tạo thành một màn mưa mỏng. Trên mặt đất, vũng nước đọng gợn lên những vòng tròn. Bầu trời màu sáng và cột điện cũ kĩ phản chiếu trong đó cứ vỡ tan rồi tụ lại như cũ.
Cố Khinh Chu trông thấy một cặp vợ chồng già tóc bạc trắng bước qua, không nén được nụ cười: “Chẳng biết sau này về già bọn mình sẽ thế nào nhỉ?”
Giang Nhứ lại phát ngôn vô sỉ: “Tôi già rồi đảm bảo cũng rất đẹp trai, cậu thì chưa chắc.”
Cố Khinh Chu khẽ liếc hắn một cái: “Nhưng tôi lại không cần thức đêm làm bản vẽ, nói không chừng về già cậu sẽ hói trụi đầu.”
Xe hơi đỗ ở bên đường. Cố Khinh Chu ngồi lên ghế lái. Giang Nhứ cụp ô lên xe từ phía bên kia, nghe y nói bèn vô thức sờ lên tóc, cảm thấy vẫn ổn chán.
Thấy đường hơi tắc, Cố Khinh Chu hỏi: “Ở đây có đường tắt không?”
Giang Nhứ vừa mở miệng, điện thoại trong túi bỗng rung lên một hồi. Hắn mở ra nhìn: là tin nhắn mẹ Giang gửi. Hắn chăm chú đọc từng từ từng chữ, không nén được sững sờ. Phải mất một lúc lâu sau hắn mới có phản ứng, mí mắt khẽ run lên.
Cố Khinh Chu dừng xe: “Cậu sao thế?”
Giang Nhứ tắt điện thoại: “Không sao cả, bọn mình quay về thôi.”
“Cái gì?” Cố Khinh Chu hỏi.
Giang Nhứ bật cười, lặp lại: “Tôi nói bọn mình quay về thôi, về đón Tết Đoan Ngọ.”
Nói đoạn, hắn mở cửa bước khỏi xe, cầm ô vòng qua bên kia kéo Cố Khinh Chu xuống rồi chạy một mạch về hướng nhà mình. Hai người lướt ngang qua đám đông, tay trong tay siết chặt.
Có lẽ rất nhiều năm sau này, bọn họ sẽ cùng già đi, cùng bầu bạn bên nhau qua những tháng ngày thong dong và bình lặng. Chỉ có người từng trải qua chia li mới hiểu rõ, tìm được nhau vốn đã khó khăn, mà trọn vẹn như thuở ban đầu lại càng là điều gian nan gấp bội.
Quang âm tự tiến thôi nhân lão, nhật nguyệt như thoa toản thiếu niên().
Cố Khinh Chu vô cùng may mắn, Giang Nhứ cũng vô cùng may mắn, cả hai đều gặp được người trong cơn mưa xối xả sẵn sàng nghiêng ô về phía mình. Họ nuối tiếc những năm tháng biệt li, và hạnh phúc vì tìm thấy nhau lần nữa.
Để rồi sau đó cùng gánh vác buồn lo trong đời, trải qua bao năm tháng dài lâu…
-HOÀN-