Anh ôm chặt người tôi, tôi dựa vào lồng ngực anh, tôi không khỏi muốn bật cười, hóa ra đàn ông thật sự rất thích sự mềm yếu của phụ nữ.
Cảm nhận được lực của anh hơi mạnh, tôi không khỏi ngẩn người, anh dùng tay nâng má tôi lên đối diện với đôi mắt đen láy của anh.
Anh lạnh lùng nói: “Thẩm Mai Trang, đây không phải là em, em hãy là chính mình đi!”
Tôi...
Tôi bĩu môi, trừng mắt nhìn anh: “Lục Hoà Nhi có thể nói những lời như vậy, còn tôi thì không?”
Thật kỳ lạ, cùng là giả vờ đáng thương mà tôi lại không thể ư?
Anh bật cười: “Em còn có anh, không cần phải giả vờ đáng thương, hơn nữa em cũng không đáng thương.”
Tôi đột nhiên cảm thấy trước mặt Phó Kiến Hưng, diễn xuất của mình hoàn toàn không đáng tin chút nào, thế là tôi dứt khoát thoát khỏi vòng tay của anh, đi thẳng vào phòng tắm.
Quả nhiên, có những kịch bản chỉ phù hợp với một số người.
Lúc tôi bước ra khỏi phòng tắm thì Phó Kiến Hưng đã nằm trên giường.
Tôi lau tóc, ngồi trước gương bàn trang điểm và chuẩn bị sấy tóc.
Anh đứng dậy và nói: “Qua đây!”
Tôi tưởng anh gọi mình qua để ngủ cùng nên nhíu mày: “Tóc tôi vẫn chưa khô!”
Anh ừm một tiếng, vẫn gọi: “Qua đây.”
Tôi bước tới, nhìn anh hỏi: “Có chuyện gì?”
Anh ấn tôi ngồi xuống giường, cầm chiếc khăn lau tóc cho tôi, giọng nói thờ ơ: “Lúc nào cũng dùng máy sấy sẽ khiến tóc bị hư tổn.”
Tôi mím môi: “Lau bằng khăn lâu lắm.”
Đầu óc hơi choáng váng, tôi có chút khó chịu: “Phó Kiến Hưng, tôi buồn ngủ rồi, dùng máy sấy đi!”
Anh không đáp mà chỉ đặt tôi dựa vào lòng mình rồi nói: “Ừm, ngủ đi.”
Tôi không còn nhiều tinh thần và sức lực nữa, chưa đợi anh lau khô tóc cho mình mà đã thiếp đi rồi.
Ngày tháng trôi qua trong mơ hồ, có lẽ vì mang thai nên tôi thường thấy hơi bất an.
Sau khi khám thai trong bệnh viện xong, đứa bé đã bắt đầu phát triển thành hình.
Hình như tâm trạng của Phó Kiến Hưng rất tốt, sau khi lên xe, anh nhìn tôi và nói: “Lát nữa em muốn ăn gì?”
Tôi lắc đầu, hơi mệt mỏi tựa vào lưng ghế: “Đều được!”
Rõ ràng chẳng làm gì cả nhưng lại thấy mệt cực kỳ.
Thấy tôi như vậy, anh thắt dây an toàn giúp tôi, lên tiếng: “Chúng ta về nhà ăn, ăn xong nghỉ ngơi một lúc.”
Tôi gật đầu, khẽ nhắm mắt lại, chuẩn bị tiếp tục tựa thêm một lúc.
Mấy ngày tiếp theo tôi vẫn không có tinh thần gì cả, thai bốn tháng không được tính là lớn nên tôi vẫn có thể đến công ty.
Việc kiểm toán của Phó thị đã kết thúc nên tôi cũng thoải mái hơn được chút.
Vì chuyện của AC nên Hàn Sương chủ động xin nghỉ việc với tôi, tôi không duyệt, chỉ bảo cô ấy về nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian trước đã.
Cuối tuần, tôi hẹn Kiều Cao Nghĩa, muốn tìm hiểu về chuyện nhà máy khu phía Nam với anh ta.
Nghĩ đến việc anh ta là anh em của Phó Kiến Hưng, nếu tôi báo thẳng chuyện này lên công ty thì sẽ không hợp với đạo lý đối nhân xử thế.
Dứt khoát chuẩn bị hẹn riêng bàn với anh ta.
Quán cà phê.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng êm dịu, tôi gọi một ly nước ép trái cây, Kiều Cao Nghĩa nhìn tôi, hơi mất kiên nhẫn hỏi: “Tìm tôi có việc gì không?”
“Anh ghét tôi vì Lục Hoà Nhi hay vì lý do nào khác?” Tôi lên tiếng, khá muốn tán gẫu.
Anh ta sửng sốt, một lúc sau mới bật cười: “Cô tìm tôi để nói chuyện này sao?”
Tôi lắc đầu: “Không phải!”
“Chỉ hỏi vậy thôi.” Tâm trạng tôi không được tốt lắm, nói: “Mọi người luôn nhìn về phía trước, tôi và Phó Kiến Hưng đã kết hôn, là chuyện ván đã đóng thuyền.
Anh thích Lục Hoà Nhi, nếu đã vậy thì tại sao không bày tỏ lòng mình, rồi hai người ở bên nhau?”
“Nói đủ chưa?” Anh ta nhíu mày, rất bực mình: “Thẩm Mai Trang, cô nghĩ cô là ai? Cô nghĩ mình là nữ chính không gì không làm được à? Cô nói vài câu thì người ta phải đi thẳng đến kết cục phía trước à?”
Tôi cụp mắt, không nói gì nữa.
Tôi không phải người giỏi ăn nói, dứt khoát ngừng đề tài này lại, nhìn anh ta nói: “Cũng được, vậy chúng ta bàn chuyện anh tự ý dừng nhà máy khu phía Nam!”
Anh ta sững sờ, ánh mắt nhìn lên người tôi, một lúc lâu sau mới nói: “Không ngờ cô đã điều tra được chuyện này.”
“Tôi muốn biết lý do!”
Vốn dĩ đây là chuyện công việc nên tôi không cần phải khách sáo hay giả tạo quá nhiều.
“Tại sao cô không nói thẳng với Kiến Hưng mà lại hỏi tôi trước?”
Tôi cụp mắt: “Lúc trước anh quản lý Hoa Việt, nhà máy khu phía Nam đã ngừng được nửa năm.
Nửa năm này mặc dù tôi không biết anh đã lấy tiền ở đâu để bù vào khoảng trống này nhưng chắc anh không có ý đồ gì xấu, chỉ vì anh không xử lý được thôi.
Ngoài ra, anh là anh em của Phó Kiến Hưng, tôi không mong hai người xảy ra những tranh chấp không cần thiết dưới bất kỳ hình thức nào.”
“Ha ha!” Anh ta cười mỉa: “Thẩm Mai Trang, cô cũng ngây thơ quá nhỉ.”
Nghịch hai quả óc chó trong tay, anh ta nhướng mày, có chút bất cần đời, nói: “Cô có thể nói chuyện của Hoa Việt cho Kiến Hưng nghe, anh ấy tự hiểu rõ.”
“Nhưng!” Ngừng một lúc, anh ta bật cười: “Mặc dù tôi rất ghét cô ở nhiều điểm nhưng trong công việc, tôi lại đánh giá cô rất cao.
Cô là một đối tác tuyệt vời nhưng cũng là một người đáng ghét.”
Từ trước đến nay anh ta luôn cay nghiệt nên tôi không so đo.
Chuyện đã đến bước này rồi, tiếp theo cũng không có gì để nói nữa nên tôi dứt khoát ra về.
Ra khỏi quá cà phê, Mộng Thu gọi điện thoại đến, cảm xúc hơi lạ.
Cô ấy bảo tôi đến bệnh viện.
Chạy xe đến bệnh viện, tôi đậu xe ở bãi xe, thấy cô ấy ngồi ngây người một mình dưới tòa nhà bệnh viện, vẻ mặt hơi xa xăm và bất lực.
Tay cầm sổ khám bệnh, tôi vừa nhìn là thấy lo, bước đến bên cạnh lấy quyển sổ khám bệnh trong tay cô ấy.
Thấy là phiếu xét nghiệm máu và phiếu siêu âm, nhìn thời gian hiển thị trên đó, tôi hơi ngơ ngác: “Tám tuần? Của ai?”
Mặc dù biết bình thường thỉnh thoảng cô ấy cũng hay…
Nhưng cô ấy luôn tự bảo vệ mình rất tốt, sao lại thế này?
Cô ấy cúi đầu, hai tay ôm đầu, vò đầu bứt tóc nói: “Lần trước khi cậu đi công tác ở thành phố A.”
Tôi suy nghĩ kĩ lại, nhìn cô ấy nói: “Đêm mà cậu uống say à?” Tối đó đúng lúc tôi không có thời gian đi đón cô ấy nên nhờ Trình Quyết Phong đi đón.
Nhưng Trình Quyết Phong luôn giữ mình, sẽ không dễ dàng chạm vào phụ nữ.
“Là Trình Quyết Phong à?”
Cô ấy không nói, cũng không có ý định nói.
Một lúc lâu sau, cô ấy mới ngẩng đầu nhìn tôi nói: “Tớ định bán căn nhà ở Vân Đồng rồi đến Hải Thành sống.”
Tôi gật đầu: “Ừm, tớ còn chút tiền tiết kiệm, dù cậu quyết định thế nào đi chăng nữa, tớ luôn tôn trọng cậu.”
Có vẻ như cô ấy muốn giữ đứa bé, tôi quá hiểu cô ấy, chúng tôi đều là những người có tâm hồn cô đơn nên rất trân trọng thiên sứ mà ông trời đã ban tặng cho chúng tôi.
Thấy tôi nói vậy, sắc mặt cô ấy cũng tốt lên, kéo tôi ngồi xuống bên cạnh, tựa vai vào người tôi: “Mai Trang, sau này chúng ta sẽ không cô đơn nữa.”
Ừ, sau này hai chúng tôi đều có thiên sứ nên sẽ không cô đơn nữa.
Ngồi với cô ấy một lúc, tôi lái xe đưa cô ấy về, sau đó đến công ty.
Bản thân tôi không có công việc gì nhưng cuối tuần Trình Quyết Phong sẽ dành phần lớn thời gian ở văn phòng, tôi đứng ngoài gõ cửa một lúc lâu, lúc anh ta mở cửa, trông hơi mệt mỏi.
Thấy tôi nên anh ta hơi ngây người, hỏi: “Sao vậy?”
“Tôi đến thăm anh!” Tôi đặt thức ăn nhanh mua trên đường lên bàn anh ta, nói: “Biết anh chưa ăn cơm nên trên đường đi có mang cho anh.”.