Trong tủ treo quần áo vốn chỉ treo quần áo tôi thường mặc, không biết Phó Kiến Hưng đã mang đồ qua từ lúc nào.
Mà thôi, tôi xoắn xuýt nữa chẳng qua cũng chỉ cãi nhau, chẳng có ý nghĩa gì cả.
Tôi lau khô tóc, lại lên giường.
Phó Kiến Hưng tắm xong cũng là nửa tiếng sau.
Trên người anh mang theo hơi nước đi ra, dùng khăn tắm lau qua người rồi vén chăn lên, nằm vào trong.
Tôi không thích cảm giác ẩm ướt này, quấn chăn dịch sang bên cạnh.
Phó Kiến Hưng lại ôm cả người tôi lẫn chăn qua: “Em đừng trốn tránh anh mãi thế, cả đời còn dài, chúng ta cứ nhất định phải đối xử lạnh lùng với nhau như vậy sao?"
Trong giọng nói của anh bớt đi vẻ lạnh lùng mọi khi, lại có thêm vài phần bất lực.
"Tôi không tránh anh, người anh ướt!" Tôi nói có hơi buồn ngủ.
Phó Kiến Hưng thả tôi ra, đưa qua chiếc khăn tắm mới vừa tiện tay ném sang: “Em tới lau."
"Khô rồi!" Tôi xoay người, kéo chăn chuẩn bị ngủ.
Anh lại nằm xuống, cánh tay vòng qua trên lưng tôi: “Sau này em tới lau giúp anh!"
Tôi không nói, trong lòng hơi khó chịu: “Phó Kiến Hưng, anh cảm thấy áy náy với tôi thật sao?" Bởi vì anh áy náy, cho nên mới muốn tới gần tôi, bù đắp cho tôi!
Trong không khí thoáng cái đã trở nên yên tĩnh.
Tôi nhắm mắt, trong lòng cảm thấy khó chịu không sao tả xiết.
Con người chỉ dựa vào áy náy là có thể sống tiếp với nhau được sao?
"Sau này, anh sẽ không như vậy nữa!" Bên tai tôi truyền đến giọng nói trầm thấp của anh.
Anh khẽ hôn lên vai tôi một cái: “Anh sẽ làm được!"
Tôi không nói, thật ra là không biết phải nói gì.
Thời gian dần trôi qua, tôi bị anh ôm lại không ngủ được, bên tai truyền đến tiếng hít thở của anh, nghe nhịp thở thì chắc hẳn anh đã ngủ thiếp đi.
Tôi xoay người, giơ tay kéo bàn tay anh đặt trên bụng tôi ra, không ngờ lại bị anh nắm lấy.
Tôi nhíu mày: “Phó Kiến Hưng, anh nằm như vậy, tôi không ngủ được."
"Ừ!" Anh đáp một tiếng.
Tôi...
Tôi bị anh ấn tay xuống, không khỏi mở mắt nhìn về phía người đàn ông đang chỉ cách mình có một gang tay, nói rất khẽ: “Phó Kiến Hưng, anh nằm như vậy, tôi không ngủ được."
"Quen rồi sẽ ngủ được." Anh nói, đôi mắt đen láy mở ra, có vẻ mệt mỏi rã rời: “Em ngoan, một lát nữa sẽ ngủ thôi."
Có quỷ mới biết, kiểu này tra tấn người khác tới mức nào.
Tôi khẽ nhắm mắt lại, may là không bao lâu tôi buồn ngủ không chịu nổi đã thiếp đi.
Cả đêm này, tôi ngủ có hơi mệt, mới sáng sớm đã bị Phó Kiến Hưng đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra lại thấy anh thở gấp.
Tôi phản xạ quá chậm, mãi mới phát hiện ra anh nắm tay tôi đang...
Tôi lập tức tỉnh táo lại: “Phó Kiến Hưng, anh..."
Qua một lúc lâu, anh bế tôi vào phòng tắm, thả tôi xuống bên cạnh bồn rửa tay, từ phía sau ôm lấy tôi, kéo tay tôi vừa rửa, vừa nói với giọng trầm thấp lại hơi khàn khàn: “Em chờ lát nữa lại ngủ tiếp."
Tôi gật đầu.
Bây giờ mới sáu giờ sáng, bình thường tôi sẽ không tỉnh dậy vào tầm này.
Sau khi rửa tay xong, Phó Kiến Hưng đặt tôi trở lại trên giường.
Sau đó anh khẽ hôn lên trán tôi: “Em ngủ tiếp đi!" Anh nói xong thì thay quần áo và ra khỏi phòng.
Không bao lâu, dưới tầng vọng lên tiếng xe khởi động.
Tôi vốn ngủ chưa đã giấc, Phó Kiến Hưng đi không lâu, tôi đã lại ngủ thiếp đi.
Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, đã là chín giờ rồi.
Tôi vừa mở mắt ra, Phó Kiến Hưng đã gọi điện thoại tới.
Tôi nằm nghe máy: “Alo!"
"Em tỉnh dậy rồi à?" Dường như tâm trạng của người đàn ông bên kia điện thoại không tệ.
"Ừ!"
"Em dậy rồi đi ăn sáng, anh ở công ty chờ em."
Tôi sửng sốt, theo bản năng nói: “Tôi ăn ở trong nhà."
"Trần Nghiệp đang chờ em ở dưới tầng." Anh nói xong, bên kia mơ hồ vọng tới tiếng gõ cửa, chắc là có việc bận.
Quả nhiên, lát sau anh nhân tiện nói: “Anh chờ em!"
Sau đó anh đã cúp máy.
Tôi nằm trên giường một lát cho đỡ buồn ngủ, sau đó rửa mặt và xuống tầng, thấy chị Trương đang pha trà, Trần Nghiệp mặc bộ vest, ngồi trong phòng khách với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Chị Trương nhìn thấy tôi, cười híp mắt nói: “Mai Trang, cậu chủ bảo trợ lý Trần tới đón cô đi ăn sáng."
Tôi liếc nhìn qua, chị Trương không chuẩn bị bữa sáng, chắc hẳn Phó Kiến Hưng đã báo trước.
Ngôn Tình Hài
Tôi gật đầu và đi ra khỏi biệt thự.
Khi đến công ty.
Trần Nghiệp dẫn tôi đến thẳng văn phòng của Phó Kiến Hưng, rót cho tôi ly nước rồi đi.
Phó Kiến Hưng còn đang mở cuộc họp qua video.
Thấy tôi bước vào, anh đứng dậy đi tới bên cạnh tôi, không biết lấy từ đâu ra một đĩa quả me đặt ở trước mặt tôi, hôn lên trán tôi một cái rồi đi họp tiếp.
Tôi vừa rời giường không lâu nên không muốn ăn gì, ngồi trên sofa xem điện thoại một lát.
Không lâu sau, Phó Kiến Hưng đã họp xong.
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi: “Em đói chưa?"
Tôi lắc đầu và cất điện thoại đi.
Anh gọi điện thoại cho Trần Nghiệp, sau đó kéo tay tôi, xoa đầu ngón tay của tôi và cong môi: “Tay em còn đau không?"
Tôi phản xạ quá chậm, mất một lúc mới hiểu được ý của anh, mặt tôi hơi nóng lên, rút tay về: “Ăn gì?"
"Lát nữa em sẽ biết!" Anh giơ tay kéo tôi vào lòng, ấn đầu tôi dựa vào ngực anh.
Tôi không thích ứng lắm, muốn rời ra nhưng đã bị anh ôm lấy eo: “Để anh ôm một lát đi."
Lúc Trần Nghiệp bước vào còn cầm theo một cái túi, trong túi có không ít hộp nhỏ.
Anh ta đặt túi lên trên bàn rồi đi.
Phó Kiến Hưng có điện thoại gọi tới.
Tôi biết anh bận nên lấy các hộp ra.
Đó là điểm tâm và cháo ở Quảng Hàn Ký.
Tôi ăn qua vài miếng, thấy Phó Kiến Hưng rất bận nên không quấy rầy anh, chuẩn bị quay về văn phòng của mình làm việc.
Chuyện gặp phải Lục Hòa Nhi là tình huống bình thường, tôi cũng không bất ngờ.
Trong tay cô ta cầm theo hộp đựng thức ăn, xem ra là tới đưa thức ăn cho Phó Kiến Hưng.
Cô ta thấy tôi ra khỏi văn phòng của Phó Kiến Hưng thì giơ một tay ra, cản đường đi của tôi: “Sao cô lại ở đây?"
Cô ta hỏi câu này.
Tôi nhìn về phía cô ta, nhướng mày: “Cô Lục mặc đồ hàng hiệu, đeo đồng hồ nổi tiếng đã cảm thấy mình là người cao quý nhất trong thiên hạ à?"
Quả nhiên sau khi cô ta trở thành cô chủ lớn, khí thế cũng khác hẳn.
"Đúng vậy, tôi chính là người cao quý hơn cô, cũng chỉ có tôi mới có thể xứng với Kiến Hưng." Trên mặt cô ta đầy vẻ cao ngạo.
Tôi không có tâm trạng nào chơi đùa với cô ta, thản nhiên nói: “Ừ, các người rất xứng đôi!"
Tôi nói xong lại tránh cô ta, chuẩn bị trở về văn phòng.
Thật không khéo, sáng sớm tôi đi giày cao gót ba phân ra ngoài.
Ở cửa văn phòng của Phó Kiến Hưng có đặt hai cây Tùng Nghênh Khách.
Vì kéo dài khoảng cách với Lục Hòa Nhi, tôi ngược lại quên chú ý dưới chân.
Cho nên tôi bị vướng chân cộng thêm đi vội nên đi không vững, ngã nhào về phía trước.
Tôi theo bản năng, đưa tay nắm lấy bất kỳ thứ gì có thể nắm được bên cạnh.
Lục Hòa Nhi đứng gần tôi nên đã bị tôi kéo.
Nhưng cô ta đi giày cao gót bảy phân, vừa bị tôi kéo thì ngã xuống theo tôi..