“Này! Cho qua! Cho qua!” Chen chúc trước ga tàu điện ngầm, một cậu thanh niên, tay này cầm theo tập tài liệu, tay kia giơ cao ly sữa đậu nành, đang trong tư thế chạy nước rút mét tới trạm xe.
Hừ!Đều tại đại sắc nữ ở sát vách, cứ đến cuối tuần lại cùng bạn trai lăn qua lăn lại, biết rõ tường phòng cách âm kém, còn bắt cậu nghe miễn phí! Tối hôm qua đôi cẩu nam nữ tình cảm càng mãnh liệt, giường chiếu cọt kẹt đến quá nửa đêm mới chịu dừng, thương thay cho tên hàng xóm như cậu, lỗ tai dù nhét đầy bông cũng không đủ! Như vậy làm sao có thể ngủ đủ giấc a?
Thực sự không thể chịu được nữa! Cậu nhất định phải tiết kiệm tiền dọn nhà! Phương Thụy vừa thầm mắng trong lòng, vừa tiếp tục hừng hực khí thế tiến về phía trước! Người đi làm ngày chủ nhật sao lại nhiều như vậy? Thế nào đều không có chỗ mà chen vào?
“Xin lỗi, cho tôi qua một chút!” Nhắm vào một khoảng còn trống, cậu vội vã từ trên cầu thang lao xuống. May a, một đoàn tàu vừa vào trạm.
Phương Thụy tiếp tục nước rút mét, muốn đem bản thân nhét vào đoàn người đông nghịt. Nhưng mà, ngay lúc cậura sức chạy — “A!” Thân thể bỗng nhiên khựng lại, đụng phải một cây cột rồi!
A? Phương Thụy vừa bị đụng lặng lẽ đưa tay sờ thử. Oa! Từ lúc nào ga tàu điện ngầm có cột ở bên trong? Hơn nữa bên ngoài cột còn bọc vải?
Cái gì? Vải? Phương Thụy bỗng nhiên mở mắt ra, đập vào mắt chẳng phải cây cột nào, rõ ràng là chân người nha! Cậu bất giác nương theo đôi chân dài thằng tắp trước mặt ngước lên trên — một người đàn ông khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, diện (mặt) vô biểu tình đang nhìn cậu.
Nhìn cậu? Gọi là trừng cậuchắc cũng khác lắm! Phương Thụy hút một ngụm khí lạnh, chột dạ nhìn bộ tây trang đắt tiền của người đàn ông, từ trên xuống chảy xuôi toàn sữa đậu nành, tiếp tục chảy đến đôi giày da sáng bóng dưới chân anh.
Phương Thụy bụm mặt, rên rỉ không ngớt. Tại sao có thể như vậy? “Tôi… tôi không cố ý!”
Người nọ diện vô biểu tình quay đầu, dường như không thấy người dưới đất kia đang chật vật.
“Tôi lau sạch sẽ cho anh!” Phương Thụy vội vàng lấy khăn tay trong túi, chà lau từ trên xuống dưới. “Cái này lau sạch rất khó, nhưng tôi có thể trả tiền giặt cho anh!” Giá trị bộ tây trang chỉ cần nhìn là biết, ôi MONEY. Cậu chỉ là một viên chức nho nhỏ, làm sao có thể đền nổi a? Vì vậy nhất định phải tiên hạ thủ vi cường (), đền tiền giặt là cũng coi như được rồi chứ?
Người đàn ông vẫn không lên tiếng, tùy ý để bàn tay cậu bừa bãi lau trên người anh. Tiểu quỷ liều lĩnh này, nói anh tuấn không phải anh tuấn, nói đẹp càng không hơn ai, nhiều lắm chỉ gọi là thanh tú. Khuôn mặt trắng nõn, kiểu tóc thoải mái nhẹ nhàng, cùng những viên chức xung quanh không khác là mấy, nhưng vừa nhìn thấy cậu, ngực anh đột nhiên cảm thấy thoải mái không lí do.
Hiện tại hai bàn tay Phương Thụy vẫn đang chà lau trên bộ tây trang, thành thật mà nói, sữa đậu nành đã sớm thấm vào vải, căn bản là chùi mãi không xong. Thế nhưng nhìn cậu hoang mang rối loạn, đầu cúi thấp cố gắng lau, nam nhân nói không nên lời.
“Cậu tên là gì?” Người nọ đột nhiên mở miệng.
“A?” Động tác chà lau của Phương Thụy chợt dừng lại, qua một lúc mới hiểu người kia đang hỏi mình, nói. “Tôi là Phương Thụy, Phương trong phương hướng, Thụy trong điềm lành.”
“Số điện thoại của cậu?”
“Ai?” Phương Thụy ngẩng đầu, thấy đôi mắt thâm thúy của anh, vội vàng đọc ra một dãy số. “Hóa đơn tiền giặt anh cứ gọi cho tôi là được, tôi sẽ trả tiền.”
Người nọ lấy ra điện thoại di động từ trong túi của mình, lưu số điện thoại của Phương Thụy vào, đồng thời gọi vào số của cậu, đến khi nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên trong tập tài liệu, mới thỏa mãn tắt máy.
Phương Thụy vừa chùi quần anh vừa len lén bĩu môi. Này! Cho rằng cậu định quỵt nợ hay sao? “Anh cứ yên tâm! Tôi làm tại Công ty Ưng Dương, nhất định sẽ không trốn!”
“Ưng Dương?” Người kia nhíu mày. “Tổng công ty hay là chi nhánh?”
“Tổng công ty!” Tuy rằng là một viên chức nhỏ, nhưng thành tích công tác của cậu ở công ty là rất tốt nha.
“Cậu làm ở phòng nào?” Trong mắt người đàn ông hiện lên một tia hứng thú.
“Phòng hai Ban phát triển().” Hừ! Đã nói cậu sẽ không trốn mà!
Người đàn ông gật đầu, cảm giác được bàn tay đối phương đã chuyển qua hạ thân của mình. Đầu ngón tay thon dài của Phương Thụy cầm khăn theo từng động tác chợt cao chợt thấp, trong nháy mắt anh cảm thấy hạ thể rục rịch đứng lên. Chuyện như vậy trước đây chưa từng có, cho dù là MB() của “Tụ nam lâu” cũng không khiến anh có cảm giác này.
Anh bất khả tư nghị nhìn Phương Thụy, thực sự không thể tin được tại sao chỉ là một người qua đường ngẫu nhiên gặp được, cũng có thể khiến mình có phản ứng cường liệt đến thế.
Nhất định là lâu lắm không có làm qua, nhất định là thế!
“Đừng lau nữa, đã khô rồi.” Cảm giác hạ thể đã đứng lên, anh chậm rãi lùi về phía sau một bước.
Phương Thụy ngừng tay, nhìn từng vệt sữa đậu nành trên bộ tây trang. “Thật sự xin lỗi!”
Anh lắc đầu, nói: “Đã làm lỡ nhiều thời gian của cậu, tạm biệt!”
Nói xong, anh xoay người đi ra cửa tàu điện ngầm. Phương Thụy ngây ngốc nhìn người đàn ông đi xa. A! Tàu đến trạm rồi nha. Cậu bỗng nhiên dừng lại, nhìn theo bóng lưng của anh, rồi lại nước rút nhanh hơn tốc độ trên mặt đất chạy ào vào trong tàu.
Vừa rồi chỉ lo giải quyết hậu quả, cậu quên mất bản thân còn vội đi làm.
“A! Tiền thưởng của tôi!”
“A Thụy, có phải ngày hôm qua lại nghe miễn phí của A Phiến không?” Trần Thiên Luân ngồi sát vách cậu quay sang nháy mắt mấy cái.
Phương Thụy trừng cậu ta, tức giận nói: “Cậu thích thì tôi với cậu đổi!”
Trần Thiên Luân nhìn vành mắt thâm đen của cậu, lắc đầu nói: “Không cần! Đã sớm nói cậu, nếu không chịu nổi thì đập tường a, lại không chịu hạ thủ.”
“Lại còn không hạ thủ nữa!” Phương Thụy than thở: “Một hai lần còn dùng được, qua một thời gian hai người kia căn bản là vô liêm sỉ!” Càng đập tường thì thanh âm càng lớn, thật là tức chết mà!
“Vậy thì cậu dọn nhà đi.” Chị Đổng cầm cà phê đi tới.
“Nào có tiền mà dọn!” Phương Thụy ai oán ghé vào trên bàn: “Tiền thuê nhà vẫn còn đến cuối năm, hơn nữa nếu dọn nhà thì tiền thế chấp cũng không được trả lại.”
“Ở lâu như vậy còn không biết hàng xóm là ai sao?” Chị Đổng cười nói.
“Nữ nhân kia mới dọn tới có một tháng! Trước kia hàng xóm còn tốt.” Từ khi đại sắc nữ kia đến ở, cơn ác mộng của cậu bắt đầu. Tháng này đã bị trưởng phòng cảnh cáo hai lần rồi. “Toàn bộ tiền thưởng tháng này đều ngâm nước nóng rồi a!”
Chị Đổng cùng Trần Thiên Luân đều đồng tình nhìn cậu, công ty bọn họ quản lí nhân viên rất nghiêm ngặt, muộn một phút đồng hồ là cảnh cáo ngay không thương lượng!
“A Thụy, bao nhiêu tiền lương của cậu đều đi đâu hết rồi?” Rõ ràng tiền lương Ưng Dương trả cho nhân viên không thấp.
“Còn có thể đi đâu, đều là do em gái tôi chiếm đoạt!”
“Oa! Là em gái cậu sao? Lớn lên trông rất đẹp nha!” Trần Thiên Luân nhãn tình sáng lên.
“Sắc Luân! Em gái tôi lớn lên xinh đẹp liên quan gì đến cậu?”
“Tôi… tôi sẽ bảo vệ cô ấy khỏi bị nam sinh khác quấy rầy mà!” Trần Thiên Luân cười hắc hắc, tiến đến cạnh bàn Phương Thụy. “Này, cậu giới thiệu em gái cậu cho tôi đi!”
“Nằm mơ đi!” Phương Thụy trừng mắt liếc Trần Thiên Luân. Tuy rằng em gái cậu thích thời trang Loli lại tiêu tiền như nước, thế nhưng đó cũng là em gái duy nhất, sao có thể để đại sắc lang Trần Thiên Luân kia nhúng chàm!
“Ai, A Thụy, cậu không nên nhỏ mọn như vậy mà.”
“Cho tôi vạn tiền bảo đảm, tôi sẽ suy nghĩ!”
“A Thụy, cậu cướp tiền trắng trợn vừa thôi a!” Trần Thiên Luân gào lên.
“Hừ! Gần đây đúng là tôi rất thiếu tiền.” Phương Thụy gật gật đầu, làm ra bộ dáng định cướp tiền của người ta. Sáng sớm nay hóa đơn tiền giặt vì sữa đậu nành cũng tốn không ít tiền đi?
Vừa nghĩ đến đó, sắc mặt Phương Thụy lập tức trở nên ảm đạm.
Tiền a! Ôi MONEY!
“Tổng giám đốc sớm!” Nghe tiếng thang máy vang lên, thư ký tuổi trung niên từ sau bàn công tác đứng lên.
Lôi Khiếu diện vô biểu tình gật đầu. “Sớm!”
Thư ký mở cửa cho anh, rồi chu đáo đưa lên một tách cà phê. “Đã theo phân phó của ngài, cuộc họp sẽ trì hoãn một giờ.”
Lôi Khiếu nhìn đồng hồ, thấy còn hai mươi phút. “Mang hồ sơ nhân sự của Ban Phát triển lên cho tôi.”
“Vâng.” Thư ký trong lòng nghi nghi hoặc hoặc nhưng vẫn mở rộng cửa lui ra ngoài.
Ngày hôm nay tổng giám đốc có điểm kỳ quái, một người luôn lấy công sự làm trọng như anh lần đầu tiên gọi điện thoại trì hoãn công tác, vừa vào phòng làm việc lại không muốn nói chuyện công việc, mà lại muốn hồ sơ của Ban Phát triển. Lẽ nào Ban Phát triển sẽ có thay đổi nhân sự sao?
“Tổng giám đốc, đây là tư liệu ngài muốn.” Mặc dù trong lòng có nghi vấn, nhưng thư ký tuyệt không hỏi vấn đề không nên hỏi.
“Tốt.” Lôi Khiếu gật đầu, vừa nhấp cà phê vừa lật mở tài liệu.
Ban Phát triển là bộ phận trọng yếu của công ty, nhân viên đông đảo, nhưng mà người kia nói cậu là nhân viên của Phòng hai. Lôi Khiếu nhanh nhẹn lần giở các trang, không hiểu tại sao trong ngực có chút bồn chồn. Rõ ràng cậu vừa mới hắt vào anh nguyên ly sữa đậu nành, hơn nữa xa nhau mới có mấy giờ, nhưng không hiểu tại sao trong lòng anh lại có chút nhớ nhung.
Phòng hai, Đổng Tâm Khiết, Trần Thiên Luân… Phương Thụy! Khuôn mặt thanh tú, khóe mắt cong cong như trăng lưỡi liềm (ta chém ah (((m >_