o
Được khuyên thoát game, dây thần kinh xấu hổ ít ỏi của Lịch Duyệt Tinh rốt cuộc xúc động.
Hắn ngẫm lại bản thân, khóa điện thoại, tắt mạng, một lần nữa ngồi về lại trước máy tính, bắt đầu lạch cạch viết truyện.
Tập trung tinh thần, hiệu suất có thể nói là tăng vút.
Vốn từ sáu rưỡi tới mười giờ Lịch Duyệt Tinh cũng chỉ viết được bốn nghìn chữ, bắt đầu từ mười giờ mười lăm, tập trung viết một mạch tới mười một giờ năm mươi.
Nhìn lại, chỉ mất chưa đầy hai tiếng mà đã hoàn thành năm nghìn chữ, vô tình đột phá tốc độ đỉnh cao của mình.
Một buổi sáng tổng cộng chín nghìn chữ.
Lịch Duyệt Tinh viết xong văn đẩy bàn phím, toàn thân có quắp trên ghế, có cảm giác thỏa mãn khi cơ thể bị người ta khoét rỗng.
Hắn hòa hoãn một lúc, mở mạng trước, mở rồi, group Tham ăn Chung Điểm nhấp nháy điên cuồng ở góc trên bên phải máy tính của hắn.
Dạo này bọn này bị sao thế.
Ngày nào cũng nhảy.
Lúc nào cũng nhảy.
Còn coi mình là thú triệu hồi nữa chứ.
Không cần chăm chỉ viết truyện à? Cứ nghiện ngủ đông béo ú lên đi, chờ anh tuôn ra số chữ dọa cho mấy chú nhảy dựng!
Lịch Duyệt Tinh oán thầm một câu, vẫn mở group ra, thấy các gương mặt quen thuộc đều online, Đản Định Tự Nhiên còn @ hắn.
Đản Định Tự Nhiên: “@Tiêu Đường Tây Mộc, mai thứ hai rồi đấy, ông chắc chắn mai đăng truyện hả? Không do dự thêm, không suy nghĩ thêm à?”
… Thế này là thế nào
Vì sao giọng điệu của thằng này hèn thế?
Lịch Duyệt Tinh mù mờ không hiểu, lại nhìn xuống.
Đám còn lại vậy mà đang thảo luận theo Đản Định Tự Nhiên.
Tác Nhậm: “Chắc ổng không biết hôm nay là hôm nào đâu.”
Sáu Vị Tiểu Tăng: “Tâm lặng như nước, không hề dao động, thí chủ Tây Mộc có tuệ căn.”
Tang Vô Quỷ: “Không thể nào.
Đến cả mấy đồng nghiệp không đọc tiểu thuyết của tôi còn biết, sao Tây Mộc Tử lại không biết được?”
Thập Linh Lăng: “Kêu Tây Mộc Tử ra hỏi không phải là xong à, tag lại ổng đi?”
Lịch Duyệt Tinh: “Rốt cuộc mấy ông đang nói gì thế? 9K.”
Tác Nhậm: “… Bây giờ mà vẫn còn tâm trạng đếm số nữa.”
Thập Linh Lăng: “[chắp tay] Tây Mộc người đàn ông đích thực.”
Tang Vô Quỷ: “Vẫn chưa biết thiệt hả?”
Sáu Vị Tiểu Tăng: “Tục sự cõi trần, cần gì phải phiền não.”
Lịch Duyệt Tinh: “Rốt cuộc là sao đấy? Nói tiếng người cái coi.”
Đản Định Tự Nhiên đơn giản trực tiếp: “Ờ thì, hôm nay «Vạn thừa chi chủ» của Tịch Lưu tổ chức họp báo ở thủ đô.
Năm trang web văn học đứng đầu cả nước, ba trang web video lớn, công ty game trâu bò nhất trong ngành, còn có Ảnh đế với doanh thu phòng vé chục tỷ tề tựu ở buổi họp báo.
Số tiền giao dịch bản quyền là một trăm triệu, số tiền đầu tư cho giai đoạn đầu phát triển bản quyền lên tới một tỷ.
Hơn trăm đơn vị truyền thông viết nhiều viết mạnh về cuộc họp Sáng tạo văn hóa mới này, hot search trên Weibo bị đồ sát thẳng cẳng, bây giờ mấy group viết lách tôi tham gia đều bàn luận điên cuồng.
Ai cũng nói đùa bảo cộng số chữ cả đời viết lại cũng chẳng bằng số tiền gã kiếm được.”
Lịch Duyệt Tinh cũng sững sờ, hai ngày nay hắn rảnh rỗi không có việc gì làm thì vào game, ngay cả Weibo cũng không mở, quả thật không biết chuyện này: “Đỉnh.”
Thập Linh Lăng bùi ngùi: “Xưa nay chưa từng có, sau này chẳng còn ai!”
Tác Nhậm luôn tương đối khách quan: “Xưa nay chưa từng có là thật, sau này chẳng còn ai thì chưa chắc.”
Tang Vô Quỷ: “Rầm rộ như này thì có lẽ trong vòng hai năm sẽ không có nữa.”
Sáu Vị Tiểu Tăng bình tĩnh: “Thế sự vô thường, tương lai chưa biết được.”
Tang Vô Quỷ lại hỏi: “Mấy ông cảm thấy lần phát triển này có thành công không?”
Đản Định Tự Nhiên: “Ai mà biết.
Xem số phận thôi.”
Thập Linh Lăng có sự xót xa của các tác giả nhỏ: “Không rõ lắm, nhưng vẫn mong là thành công.
Giới hạn trên càng cao, mâm càng lớn, các ông lớn ăn thịt, chúng ta cũng có thể đi theo húp ít nước.”
Tác Nhậm: “Là vậy đấy.”
Đám người thảo luận câu được câu chăng, Đản Định Tự Nhiên đột nhiên bật ra một câu: “Tiếc thật đấy công công nhỉ.
Năm ấy là Tịch Lưu giết ông mới trèo được lên cao.”
Trong group im lặng.
Lịch Duyệt Tinh liếc nhìn, bình tĩnh trả lời: “Quá khen, tôi thì có là gì? Cùng lắm chỉ là người đầu tiên bị gã giết, may mắn làm thi thể ban đầu thôi.
Năm ấy Giữa Kẽ Tay cũng bị gã giết còn gì? Ổng còn là thần viễn cổ cơ mà.”
Thật ra chuyện là như vầy.
Ba năm trước, Lịch Duyệt Tinh và Tịch Lưu chân trước chân sau đào hố cùng đề tài, từ truyện mới dây dưa một mạch lên VIP, về sau còn cùng tranh bảng phiếu tháng.
Quyển sách kia đạt được thành tích tốt, Lịch Duyệt Tinh cũng liều gan bùng nổ, số lượng phiếu nửa tháng đã từng vượt qua Tịch Lưu, nhưng cuối cùng vẫn bị Tịch Lưu giẫm dưới lòng bàn chân, bỏ lỡ hạng nhất.
Vào lúc ấy, chuyện này quả thực làm người ta tiếc nuối, dù sao tiền thưởng hạng nhất phiếu tháng là mười nghìn tệ lận.
Nhưng mà giờ quay đầu lại nhìn là biết, hạng nhất phiếu tháng chẳng qua là mở đầu cho con đường trâu bò của cuốn tiểu thuyết Tịch Lưu viết kia thôi… Khoảng thời gian ấy cũng lạ kỳ, đông đảo đại thần dồn dập đào hố, giới viết lách đều cảm thấy bảng phiếu tháng nửa năm tiếp theo chắc chắn sẽ gió tanh mưa máu, xúm lại chém giết nhau.
Không ngờ gió tanh mưa máu là thật, chém giết nhau thì không có.
Tịch Lưu dựa vào sức một người, đồ sát sạch bách đông đảo đại thần, cự thần, thần viễn cổ, ngồi vững trên ngai vàng hạng nhất bảng phiếu tháng trọn chín tháng.
Giữa chừng còn thuận tay đổi mới kỷ lục đăng ký của Chung Điểm, có thể nói là lấy lực chứng đạo, giẫm đạp chư thần, vươn tới đỉnh cao!
Đản Định Tự Nhiên vẫn canh cánh trong lòng: “Công công à, nếu như ông giành được hạng nhất phiếu tháng ở tháng đầu tiên…”
Lịch Duyệt Tinh không cho là đúng: “Kết quả cũng chẳng khác gì đâu.
Khí thế của gã vốn đã hừng hực có thể phong thần rồi.”
Đản Định Tự Nhiên bóp cổ tay: “Tôi mặc xác gã có phong thần được không, chỉ cần tháng đấy ông thắng, vậy thì tôi cũng thắng! Năm ấy tôi và người khác mở cược đặt ông giành hạng nhất, kết quả cái tên thái giám bỏ đi nhà ông, bị người ta thông hoa cúc thì thôi còn hại tôi thua mất lót.”
Ơ đệch.
Lịch Duyệt Tinh cho Đản Định Tự Nhiên ngón giữa.
Thập Linh Lăng gia nhập hàng ngũ tán dóc: “Thật ra Tây Mộc nói đúng mà, chẳng qua là bị giết thôi.
Thảm nhất phải là Giữa Kẽ Tay kìa, lần nào có thần mới muốn chứng đạo đều sẽ lôi ổng ra giết một lần, nhớ không lầm thì một lần là ba năm trước, một lần là năm năm trước…”
Mưa Gió Giữa Kẽ Tay: “Một lần là bảy năm trước.”
Đám người đang nói chuyện phiếm, Mưa Gió Giữa Kẽ Tay im lặng xuất hiện.
Anh xem như thần viễn cổ đã đứng trên cao kể từ khi Chung Điểm xây dựng, thời điểm trâu bò nhất còn cùng hai thần viễn cổ còn lại gánh Chung Điểm, gọi là ba bá chủ Chung Điểm.
Đáng tiếc thời gian như nước chảy, tuy anh vẫn nổi, nhưng suy cho cùng không còn khí thế đứng đầu không ai ngoài mình kia nữa.
Mưa Gió Giữa Kẽ Tay lạnh nhạt nói: “Quen rồi.
Chẳng có gì đáng nói, thích giết thì giết, cũng đâu phải chỉ có mình tôi bị người ta giết, cùng lắm thì ôm Tây Mộc cùng hát Đài hoa cúc thôi.”
Anh ta hát thật: “Hoa cúc tàn, thương đau vương trên đất, nụ cười của em đã úa tàn (1)~”
Lịch Duyệt Tinh: “Biến!”
Tác Nhậm: “Mấy ông đừng có lệch sóng.
Tây Mộc này, thanh thế quyển này của Tịch Lưu lớn như thế, sự chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn.
Ông đăng sau gã một ngày, chịu thiệt tí, không thì lùi lại hai ngày đi.”
Đản Định Tự Nhiên: “Đúng thế, nhân lúc chưa xảy ra tranh chấp thì nhét về mau đi.
Ba năm trước bị gã đì còn chưa đủ à?”
Sáu Vị Tiểu Tăng cũng nói: “Tiểu tăng đồng ý, Phật nói không tranh, Phật không bảo chịu chết.”
Thật ra bọn họ nói không sai.
Nhưng Lịch Duyệt Tinh im lặng một lúc, vẫn từ chối: “Thôi bỏ đi, bây giờ bị đì với một tháng sau bị đì cũng vẫn là bị đì thôi, chẳng khác gì hết.”
Mọi người: “…”
Mọi người nhao nhao chắp tay, tỏ lòng tôn kính: “Nhìn xa trông rộng, vẫn là Tây Mộc ông nhìn xa trông rộng.”
Đản Định Tự Nhiên bỗng nói: “Cơ mà mấy ông có cảm thấy tình huống bây giờ giông giống ba năm trước không?”
Lịch Duyệt Tinh đánh giá: “Nếu bàn về tư thế bị đè bẹp thì giống lắm.”
Đản Định Tự Nhiên đổ mồ hôi: “Công công ông còn bị đè ra tâm đắc nữa chứ.”
Lịch Duyệt Tinh rất Phật: “Nếu không thể phản kháng vậy thì nằm ngửa hưởng thụ thôi.”
Quả thật là hắn không có lòng tranh đấu gì với Tịch Lưu, dù sao hắn một người ăn no cả nhà không đói bụng.
Bây giờ tiền kiếm được cũng đủ dưỡng lão, không cần phải giày vò chịu khổ, viết và chia sẻ truyện mình thích là đủ rồi.
Thập Linh Lăng cười bảo: “Thật ra công công và Giữa Kẽ Tay cũng may, cho dù bị đè vẫn có danh tiếng, có tôn nghiêm.
Dưới mấy ông còn rất nhiều thi thể đến tên còn chả có kia kìa.”
Đản Định Tự Nhiên hùa theo: “Đúng á đúng á… Không đúng, trọng tâm câu chuyện bị mấy ông kéo đi đâu rồi, tôi không nói công công bị người ta đẩy ngã bằng tư thế gì, mà là tình huống nhạy cảm đông đảo đại thần nhao nhao đào hố kìa!”
Tác Nhậm phản ứng đầu tiên: “Đông đảo đại thần là bao nhiêu đại thần?”
Đản Định Tự Nhiên nâng giọng: “Bảy người!”
Mưa Gió Giữa Kẽ Tay thở dài: “Bảy đại thần, có thể triệu hồi được một rồng thần.”
Lịch Duyệt Tinh hiểu.
Nói tới đây cũng là lệ cũ của Chung Điểm, Chung Điểm đã mở nhiều năm, trừ quần hùng tranh giành kỳ sáng lập, tân thần muốn chứng minh được vị trí, chí ít phải PK thắng bảy vị đại thần.
Dần dà, mọi người gọi đùa là “đại pháp triệu hồi bảy viên ngọc rồng hắc ám”.
Tác Nhậm: “Đã ba năm kể từ khi Tịch Lưu ngóc đầu lên, cũng tới lúc sinh ra một vị thần mới rồi.”
Thập Linh Lăng: “Nghĩ mà thấy hãi!”
Lịch Duyệt Tinh: “Biết đâu chuyện ba năm trước lại xảy ra lần nữa, Tịch Lưu lại thêm một hòn đá tảng cho ngai vàng của mình cũng nên.”
Tác Nhậm: “…”
Sáu Vị Tiểu Tăng: “…”
Mưa Gió Giữa Kẽ Tay: “…”
Thập Linh Lăng: “… Ông đâm dao vào tim tôi rồi, công công ạ.”
Đản Định Tự Nhiên cào tường: “Cái thằng mập Tịch Lưu kia còn muốn hot bao lâu nữaaaa, có được cái mặt mới đẹp trai như công công đi đã nhé!”
Trong group rên bốn phía, Lịch Duyệt Tinh lại không nói tiếp nữa.
Bởi vì hắn chợt phát hiện, giờ đã là 12:30, trễ nửa tiếng theo thời gian ước hẹn giữa hắn và nhóc tí hon!
Lịch Duyệt Tinh vội vàng vào game, vừa mới vào, ánh mắt đã khóa chặt bàn ăn trong phòng.
Đồ ăn để trong tủ lạnh đã dọn lên bàn.
Những mỗi món đều vẫn còn nguyên.
Nhóc con ngồi cạnh bàn, không ăn cơm vào thời gian cố định của cậu mà cầm sách đọc từng trang một.
Nhóc đang chờ mình ư?
Lịch Duyệt Tinh bất ngờ nghĩ.
Nhưng hắn hơi do dự, cảm thấy dường như chuyện này không có khả năng lắm.
Mãi đến khi…
-1.
Con yêu thật sự đang chờ mình!
AI này chất quá!
Xác nhận -1, lòng Lịch Duyệt Tinh đã quyết, hắn vội vàng gõ chữ: “Tôi tới rồi đây, xin lỗi nhé, trước đó xảy ra tí chuyện nên bị muộn.”
Túc Minh Khiêm: “Không sao.”
Lịch Duyệt Tinh cảm thấy mình nên đền bù cho đứa con ngoan ngoãn này: “Để tôi mua thêm đồ ăn cho nhóc.”
Túc Minh Khiêm lắc đầu: “Không cần đâu, đồ ăn trên bàn nhiều lắm rồi.
Chờ ăn hết rồi lại mua.”
Lịch Duyệt Tinh càng áy náy hơn: “Lần sau tới giờ nhóc cứ ăn luôn đi, đừng chờ tôi.”
Túc Minh Khiêm: “…”
Đột nhiên -1.
Lịch Duyệt Tinh sững sờ.
Có chuyện gì thế? Mình nói gì kỳ quái à?
Lịch Duyệt Tinh thử giải thích: “Như vậy nhóc sẽ không bị đói.”
Thình lình -1.
Lịch Duyệt Tinh tiếp tục giải thích: “Nhóc đói tôi sẽ đau lòng.”
Vẫn là -1.
Lịch Duyệt Tinh ngu ngơ.
Rốt cuộc là làm sao vậy, chẳng lẽ hôm nay nhóc con thích chơi -1? Con à, ba không gọi con là con nữa, ba gọi con là ông, là cụ, con mà còn trừ thiện cảm nữa thì nhà mình chỉ còn bốn bức tường thôi!
Hắn dứt khoát hỏi thẳng: “Sao nhóc lại giận?”
Túc Minh Khiêm: “Chúng ta đã giao hẹn, trưa mỗi ngày bạn sẽ tới, tôi chờ bạn ăn cơm.
Bây giờ bạn,” cậu hỏi, “Muốn đổi ý ư?”
Lịch Duyệt Tinh sửng sốt hồi lâu, mới rút ra được gì đó từ những lời nói này.
Hắn ngẫm nghĩ, lại giải thích: “Không phải tôi định thất hứa, mà cảm thấy đôi khi mình khó tránh bị vướng một số chuyện, không thể tới gặp nhóc đúng giờ.”
Túc Minh Khiêm: “Không thể đúng giờ không quan trọng.”
Điêu toa, -1 của nhóc là trừ giả à?
Lịch Duyệt Tinh nheo mắt nhìn nhóc con, nghĩ bụng.
Túc Minh Khiêm tiếp tục: “Quan trọng là, bạn phải xuất hiện, tôi muốn gặp bạn.”
o
Chú thích:
(1) Bài hát Đài hoa cúc của Châu Kiệt Luân
------oOo------