Tôi tên là Trần Tùng, gia đình chúng tôi sống trong sơn thôn tên là Lạc Nhật (chiều tà) kề bên sông Hoàng Hà. Ông bà ta nói ở đâu âu đấy, từ thời tổ tiên tôi đã sống ở đây, cho nên chén cơm của gia đình chính là những thứ trên dòng sông này. Nhưng không phải đánh bắt tôm cá, mà là vớt xác!
Nhưng mà, kĩ thuật vớt xác được các đời tổ tiên truyền lại, đến đời của tôi, do thể chất khác biệt, ông nội và bố không cho tôi động vào nghề này. Chuyện này luôn làm cho tôi buồn phiển, bởi vì ở thôn Lạc Nhật này chuyện vớt xác nhà họ Trần chúng tôi nếu nhận đứng thứ hai thì không ai dám nhận đứng nhất. Nhưng gần đây đã xảy ra chuyện, không chỉ suýt chút nữa đạp đổ danh tiếng của nhà họ Trần, còn xém nữa làm cho cả gia đình thế hệ của tôi mất mạng.
Chuyện bắt đầu từ khi tôi nghỉ hè, thời tiết nóng bức khó chịu, con trai cả Lý Thuyên của nhà họ Lý ở đầu thôn đi bơi ở cái hồ nằm ở phía Tây thôn, bị chết đuối. Tôi biết cái hồ nước đó, mặc dù kĩ năng bơi lội của tôi rất tốt, nhưng ông nội luôn dặn dò tôi không được đi ra đó, còn vì sao lại như vậy, ông không hề nói cho tôi biết nguyên nhân. Nhưng qua vụ việc của Lý Thuyên, tôi đã biết cái hồ nước đó thật sự không “sạch sẽ”.
Sau khi Lý Thuyên chết, ông cụ Lý liền đến nhờ ông nội tôi giúp ông ấy vớt xác con trai, đúng lúc tôi đang ở đó, không ngờ rằng ông nội lại từ chối công việc này. Tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, vớt xác là kĩ thuật được tổ tiên truyền lại, ông nội trước giờ luôn coi đó là niềm tự hào, hôm nay sao lại tự làm mất mặt mình như vậy? Ban đầu ông cụ Lý cho rằng ông tôi nghi ngờ tiền ít, nhưng sau lần tăng giá vẫn bị từ chối, mới chết lặng rời đi. Sau đó, ông ấy nhờ vào quan hệ lên huyện tìm người.
Mới mấy ngày sau, ông cụ Lý thật sự tìm về nhóm người, nghe nói là thợ lặn chuyên nghiệp. Nhưng đã mấy người lặn xuống vẫn không vớt được thi thể, người cuối cùng được kéo lên, mọi người đều đã hôn mê bất tỉnh. Sau chuyện này, trong thôn truyền nhau rằng Lý Thuyên bị ma da kéo xuống nước, căn bản là không thể nào vớt lên được.
Cứ như vậy tháng trôi qua, nhà họ Lý thật sự hết cách, cho nên lại đến nhờ ông nội tôi. Mẹ của Lý Thuyên quỳ trước cửa nhà tôi, khóc đến nỗi ngất đi, nhưng ông tôi vẫn không mở miệng đồng ý, nhìn thấy vậy tôi chỉ đành nhíu mày. Cuối cùng bố tôi thật sự không nỡ nhẫn tâm, nhân lúc ông tôi ngủ trưa bèn lén vớt cái xác đó lên. Chỉ là sau khi bố tôi quay về, cả ngày đăm chiêu ủ dột, thỉnh thoảng còn tự tát mình cái, còn tát rất mạnh, đến nỗi mặt sưng lên.
Cho rằng bố bị trúng tà, tôi sợ hãi vội chạy đến hỏi ông nội phải làm thế nào đây. Nào ngờ ông nội lạnh lùng nói chữ “Đáng”, sau đó không nói thêm gì, tôi chưa từng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của ông tôi như vậy.
Tôi nghĩ sự bất thường của bố bắt đầu từ sau khi ông vớt xác Lý Thuyên lên, cho nên đi nghe ngóng. Người trong thôn nói xác Lý Thuyên lúc vớt lên rất kì quái, toàn thân thối rữa không còn hình người nữa rồi, nhưng gương mặt lại rất toàn vẹn. Không chỉ như vậy, người nhà họ Lý cho dù làm cách nào để vuốt mắt Lý Thuyên, cậu ta cũng đều không nhắm mắt lại.
Dù là người thường nghe thấy câu chuyện này cũng cảm thấy rợn người, huống hồ tôi biết đôi chút về nghề này, dạng xác chết này gọi là “xác xui” (霉头尸), gần âm với “xác đẹp” (美头尸), người vớt xác một khi vớt được loại xác này, cả đời vận xui liên tiếp, thậm chí những người có quan hệ huyết thống với anh ta cũng sẽ gặp phải xui xẻo.
Hôm đó ông cụ Lý lại đến nhà tôi, mời bố tôi đến lo hậu sự cho Lý Thuyên. Sắc mặt bố tôi liền trầm xuống, không chút khách khí nói: “Không đi, sau này chuyện của nhà họ Lý các người, bao nhiêu tiền tôi cũng không nhận.” Ông cụ Lý lúng túng, chuẩn bị quay về, không ngờ ông nội đang hóng mát ở trong sân đột nhiên cất tiếng nói: “Nếu đã gây ra hoạ, thì đi mà giải quyết, nếu không cả ông đây và thằng ranh con nhà mày đều phải bị liên luỵ.”
Sắc mặt bố tôi cực kì khó coi, nhưng nghe ông nội nói xong, chỉ đành cắn răng đồng ý. Thực ra người phiền muộn nhất không phải là ông nội, việc bố vớt xác Lý Thuyên lên, coi như đã khiến đời nhà chúng tôi tiêu rồi. Nhưng nghe ý của ông nội, hình như chỉ cần giải quyết mấy việc này của Lý Thuyên, đời nhà chúng tôi vẫn có thể đổi vận.
Tôi vội chạy theo, nói với bố tôi cũng muốn đi xem. Bố dừng lại hét vào mặt tôi: “Con đi theo làm cái quái gì? Cắp sách vở đi học bài đi.” Tôi dừng lại, vô cùng ấm ức, trong lòng nghĩ còn không phải do bố hãm hại con trai sao, bằng không con cũng chả buồn đi quan tâm chuyện này. Đột nhiên ông nội nói: “Để nó đi cùng, nếu như có chuyện, để thằng Tùng ngồi lên quan tài.” Tôi nghe xong liền toát mồ hôi lạnh, ngồi lên quan tài nghe ghê quá đi, vội vàng nói: “Ông ơi, hay cứ để cháu gom sách vở đi học bài vậy.”
“Nếu cháu muốn bố cháu chết, thì có thể không đi.” Ông nội lạnh nhạt nói. Sắc mặt bố tôi liền thay đổi, mí mắt tôi cũng giật không ngừng, tôi không chút nghi ngờ lời nói cúa ông nội, bởi vì làm nghề vớt xác này, ông nội thật sự rất kị chữ “chết”. Bây giờ ông lại nói như vậy, xem ra chuyện của Lý Thuyên cực kì phiền toái.
Bố tôi hiểu nhiều hơn tôi, nghe xong lời của ông nội liền vội vàng chạy tới, cười hê hê nịnh bợ tôi: “Con trai ngoan, con còn chưa kết hôn nữa, tiền sính lễ phải dựa vào bố yêu của con, nếu như bố chết rồi, sau này con phải sống một mình đó.” Tôi nhìn bố, không nói gì, vừa đáng giận lại vừa đáng cười.
Cuối cùng vẫn là tôi cùng bố đi đến nhà họ Lý, không biết là ảo giác hay là hoa mắt, lúc tôi tới, đúng lúc nhìn vào di ảnh của Lý Thuyên, khoé miệng của cậu ta dường như động đậy, lộ ra nụ cười quái dị. Tôi sợ đến nỗi toàn thân run lên. Bố đánh tôi cái, hỏi bị gì vậy, tôi chỉ vào di ảnh của Lý Thuyên giống như muốn mở miệng, nhưng di ảnh lại trở lại như ban đầu.
Lúc này ông cụ Lý hỏi bố tôi cần chuẩn bị những gì, bố lia mắt cái, nói với ông cụ Lý: “Tôi đề nghị hoả táng Lý Thuyên.” Sắc mặt ông cụ liền thay đổi, lúc này vợ ông ấy cũng bước ra, lập tức liền dằn tim xé phổi khóc oà lên, trông thật đáng thương.
Tôi rất hiểu nỗi đau khổ của bà cụ Lý, con trai bị chết đuối, sau khi chết làm ma nước, nếu như hoả táng, nước lửa không hoà hợp, vậy thì coi như Lý Thuyên hồn tiêu phách tán, đến cơ hội đầu thai cũng không còn. Đương nhiên, quan trọng nhất là ở chỗ chúng tôi phổ biến việc thổ táng, con cả nhà họ Lý vốn dĩ là chết trẻ, thiêu thành nắm tro, loại đả kích này ông cụ Lý và vợ ông ấy chịu không nổi. Bố tôi không thay đổi được lời thỉnh cầu của họ và người trong thôn, chỉ đành chấp nhận thổ táng.
Đặt thi thể Lý Thuyên vào trong quan tài, bố tôi nói cần đọc kinh đêm, ông cụ Lý vui vẻ đồng ý. Mọi người bận hết cả ngày trời, nhưng đến khi trời sắp sáng, rất nhiều người vẫn còn ở lại nhà họ Lý nói chuyện thâu đêm, đột nhiên trong cái rạp sắp dựng lại nổi lên cơn gió lạnh. Lạnh đến thấu xương, mọi người đều sợ hãi, gió thổi tắt hết mấy ngọn nến trong linh đường, cái rạp lại lắc lư qua lại phát ra tiếng cọt kẹt, doạ những người bên trong chạy vội ra ngoài.
Tôi đang định đuổi theo, đột nhiên nghe thấy từ trong quan tài phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt, giống như có thứ gì đang kéo qua kéo lại trên mặt gỗ, nghe rất chói tai. Bố tôi cũng nhận ra, sắc mặt ông ấy cực kì khó coi, nhìn tôi nói: “Con trai, nằm lên quan tài đi!” Mặt tôi liền trắng bệch, cái này ma quái như vậy, còn bảo tôi leo lên, bố đùa với con đúng không?
Không đợi tôi từ chối, bố thấy tôi do dự, trực tiếp túm lấy cổ áo tôi, đặt tôi nằm lên trên quan tài. Quan tài lạnh lẽo như tảng băng đang tan, đến nỗi bản thân tôi cũng không rõ là bị lạnh đến run hay là hoàn cảnh này doạ tôi đến run. Nói ra cũng thật kì lạ, sau khi tôi bị đặt nằm lên nắp quan tài, âm thanh trong quan tài lập tức biến mất, cơn gió lạnh thổi từ trong rạp trong phút chốc cũng biến mất tiêu.
Chuyện kì dị này doạ mọi người sởn hết gai óc, những anh em đến giúp nhà ông cụ Lý lo chuyện hậu sự đảo mắt cái chỉ còn lại phần . Sắc mặt bố tôi càng lúc càng khó coi, nhìn chằm chằm vào quan tài lúc lâu, lại lần nữa đề nghị hoả táng Lý Thuyên, còn phải thực hiện ngay. Vợ chồng ông cụ Lý do dự, lúc này có người thanh niên trong nhà mẹ vợ ông cụ đến nói gì đó vào tai ông ấy, ông cụ Lý gật gật đầu, nói với bố tôi, tối nay đem Lý Thuyên đi chôn. Bố tôi cau mày, nhưng nhìn thấy ông cụ Lý cứ khăng khăng đòi như vậy, cuối cùng cũng đành làm như vậy.
Mất giờ để chuẩn bị, ông cụ Lý gọi đến người đàn ông thường xuyên khiêng quan tài trong thôn, người nhấc quan tài lên, tôi và bố cũng đi theo họ ra khỏi thôn. Lúc đầu tương đối dễ dàng, nhưng khi vừa ra khỏi thôn, người đàn ông lại đổ mồ hôi đầy đầu, mọi người đều khom lưng, tôi nhìn ra bọn họ cực kì khổ sở. Tôi biết mấy người nay, trước đây trong thôn cần đưa tang, đều là mấy người họ khiêng quan, đi liền một mạch không cần thay người, hôm nay mới đó mà đã mất sức rồi.
Tôi bất giác nhìn về quan tài của Lý Thuyên, trong lòng cầu khấn đừng xảy ra chuyện gì. Mới vừa nghĩ xong, đột nhiên lại nổi lên cơn gió kì quái, mấy người khiêng quan lập tức liền giống như người say rượu, bước chân loạng choạng, quan tài cũng phát ra tiếng kêu kẽo cà kẽo kẹt. Mọi người đều ướt đẫm mồ hôi, người khiêng quan cất tiếng hét lớn: “Mau giúp với, quan tài nặng quá!”
————-