Người Vợ Câm

chương 38: c38: end

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đêm khuya tĩnh mịch, ai ai cũng chìm vào giấc ngủ êm đềm.

Cốc cốc

Tiếng gõ cửa nửa đêm, vài giây sau đó tiếng gõ lập lại thêm lần nữa. Cứ gõ ba cái rồi ngừng ngay trước phòng của Lộ Khiết

Nàng giật mình tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn xung quanh. Sau đó lọ mọ ngồi dậy, xỏ chân vào đôi dép rồi đi mở cửa

Cửa vừa đẩy vào trong liền xuất hiện bóng dáng của Dương Nhạc. Lộ Khiết hơi hoảng sợ nhưng cũng lấy lại bình tĩnh

Nàng nhíu mày khó hiểu nhìn bộ dáng của cô, thấy trước ngực cô còn ôm cái gối.

Dương Nhạc gãi cổ cười ngượng, cô ái ngại nói: "Chuyện là. . .điều hòa ở phòng chị bị hư rồi nên ngủ không được. Tối nay. . .cho chị ngủ ké phòng em được không?

Dương Nhạc vừa nói vừa lén xem biểu cảm gương mặt của Lộ Khiết, xem nàng có thái độ khó chịu hay không

Cô hi vọng nàng không tính toán mà cho cô ngủ nhờ một đêm. Chứ nếu không cho thì cô trở lại phòng mình thôi chứ sao giờ

Không biết nói xạo như vậy Lộ Khiết có nghi ngờ không nữa, chắc không có đâu ha.

Còn Lộ Khiết không suy nghĩ gì nhiều, nàng đang buồn ngủ quá rồi, đâu có tâm trí phân tích vấn đề đâu. Cứ thế mà gật đầu đồng ý, nàng né người sang một bên để cô đi vào

Giường ngủ thì rộng, ba người ngủ còn được nữa mà, nói chi hai người. Dương Nhạc vui vẻ trong bụng, hí hửng đi vào trong

Bước tới giường lớn, cô thấy con Thỏ nó cuộn tròn trên chăn ấm. Cô thầm ghen tị, đúng là sướng như chó là có thật

Lần đầu ngủ ở phòng Lộ Khiết, Dương Nhạc có cảm giác rất mới lạ. Mùi hương của nàng ở khắp nơi, đặc biệt là ở cái chăn

Trước khi ngủ, Lộ Khiết không an tâm cho lắm. Sợ Dương Nhạc lại giở trò xấu xa cho nên cô đặt cái gối dài ở giữa, con Thỏ cũng nằm giữa luôn để chặn lại

Đợi khi Lộ Khiết ngủ say, Dương Nhạc mới dám thực hiện ý định trong đầu. Cô nhích người lại gần, lấy cái gối bỏ qua bên cạnh, giờ con Thỏ nó nằm ngoài bìa rồi nên cô không cần bận tâm

Giây tiếp theo, Dương Nhạc nhẹ nhàng tiến lại ôm chặt lấy cơ thể Lộ Khiết từ phía sau. Cô dúi mặt vào gáy nàng rồi ngửi mùi thơm ở nơi đó

Vòng tay siết chặt ở eo, hơi ấm bao trùm lấy cơ thể hai người

Cô muốn được như vậy, muốn âu yếm Lộ Khiết trong vòng tay của mình. Cô không nở buông tay dù chỉ một chút, muốn giữ mãi tư thế thân mật này thật lâu

Biết có Dương Nhạc ngủ cùng thì làm sao mà Lộ Khiết an tâm được. Nàng luôn cảnh giác với mọi hành động bất ngờ từ cô

Khi Dương Nhạc ôm nàng, ngay lúc đó nàng cứng đơ cả người, muốn đẩy người phía sau ra nhưng cảm thấy không nở

Phải công nhận một điều, được Dương Nhạc ôm như vậy thật là thích. Cứ như cô luôn bảo vệ che chở cho nàng dù bất cứ nơi nào

Không phải sợ một điều gì cả. Trái tim nàng bỗng chốc đập liên tục, mặt cũng nóng lên bất thường

Lộ Khiết không cử động gì nhiều, vờ như không có chuyện gì mà ngủ thiếp đi.

Nhưng nàng đâu biết được rằng, Dương Nhạc đã khóc khi ôm nàng như vậy. Đó chỉ là những giọt nước mắt rơi trong âm thầm, không một ai hay biết

Cô thật sự đau lắm. Cô muốn giây phút này mãi mãi như vậy, muốn thời gian ngừng lại, nếu đây là một giấc mơ thì cô sẽ không bao giờ muốn tỉnh.

Cuộc sống sau này của Lộ Khiết sẽ như thế nào đây, có tốt hơn không hay luôn trong trạng thái buồn bã

Dương Nhạc càng nghĩ càng thêm não nề. Cảm xúc cứ thế dân trào trong lòng, môi cô mím chặt để không bật thành tiếng

Cố nhắm nghiền mắt lại để có được giấc ngủ bình yên bên cạnh người mình yêu thương.

Cái ôm cuối cùng. . .

.

.

.

.

.

Tháng ngày thấm thoát trôi qua, mới đó thôi mà đã hai tháng hơn, cũng sắp sửa sang tháng mới.

Căn biệt thự hiu quạnh u ám. Cơ ngơi rộng lớn như vậy nhưng chỉ có duy nhất một người và một chú chó ở.

Cách đây vài tháng trước, Dương Nhạc nói với Lộ Khiết rằng cô đi qua Ý có việc cần phải giải quyết. Còn việc đó là gì thì cô không nói rõ, nói với nàng ở nhà nhớ chăm sóc tốt cho bản thân

Nếu thấy buồn chán thì rủ Dương Hằng đi mua sắm hoặc đi ra ngoài gặp Đắc Thanh để nói chuyện phiếm với nhau

Trước khi đi, Dương Nhạc căn dặn rất nhiều điều, cô sợ Lộ Khiết quên, cô còn ghi cả ghi chú lại rồi dán khắp tủ lạnh.

Để mỗi khi nàng xuống dưới tìm đồ ăn thì sẽ thấy lời nhắc của cô.

Luyến tiếc nhìn Lộ Khiết lần cuối, không kìm được cảm xúc nên đôi mắt của cô bắt đầu đỏ hoe. Vội vàng ôm chầm lấy nàng vào lòng, cánh tay siết chặt như không muốn buông.

Còn Lộ Khiết đứng bất động để Dương Nhạc ôm, không biết sao nàng không đủ can đảm để đẩy người cô ra. Nếu như mọi khi, nàng không dễ gì cho cô chạm vào người

Tự nhiên trong lòng Lộ Khiết khi ôm Dương Nhạc có cảm giác bản thân sắp mất đi một thứ gì đó quan trọng nhất đời. Dẫu biết là Dương Nhạc đi qua đó để xử lí công việc và sẽ về đây sớm

Nhưng trong lòng nàng cảm giác đau như cắt. Vừa đau vừa tuyệt vọng

Đáp lại cái ôm ấm áp từ Dương Nhạc, Lộ Khiết hơi ôm nhẹ từ sau lưng cô.

Và mới đó mà đã gần ba tháng, Lộ Khiết vẫn ở nhà và đợi chờ một bóng dáng quen thuộc quay về. Nàng chờ trong vô vọng, cứ thấy thiếu thiếu và mất mát trong lòng một chút

Đôi lúc nhớ đến cô, nàng lấy điện thoại ra rồi tìm đến số đó. Màn hình hiện lên tên và số điện thoại của Dương Nhạc nhưng nàng cứ mãi đắng đo

Nửa muốn gọi nửa không muốn. Và cứ thế là nàng thoát khỏi danh bạ mà tắt điện thoại.

Lâu lâu đi dạo cùng với Dương Hằng, Lộ Khiết chỉ chờ chị ấy nhắc đến Dương Nhạc để nàng có cơ hội hỏi thăm. Nhưng hầu như rất ít, vì vậy mà nàng nhiều lần hỏi trực tiếp chị

Nhận lại câu trả lời từ Dương Hằng là chị ấy nói không rõ, hoặc là không liên lạc được với Dương Nhạc.

Nàng vẫn chờ điện thoại từ Dương Nhạc gọi về, cứ hết ngày này qua tháng nọ, một cuộc điện thoại cũng không thấy đâu

Lòng nàng như héo úa, cảm giác này giống với trước đây. Khoảng thời gian mà nàng chuẩn bị phẫu thuật và Dương Nhạc cũng đang ở Ý

Nàng sợ là mình lại lụy tình thêm lần nữa để rồi làm tổn thương chính bản thân như đã từng

Không biết là có nên nuôi hi vọng hay không? Hay Dương Nhạc lại trêu đùa tình cảm của nàng nữa

Còn Đắc Thanh rất tốt và giữ chữ tín. Anh làm đúng như lời đã hứa với Dương Nhạc, dẫn Lộ Khiết đi chơi, cùng trò truyện với nàng mỗi khi rảnh.

Chuyện lúc trước anh gặp Dương Nhạc thì anh không có kể cho Lộ Khiết nghe. Bởi vì Dương Nhạc không cho anh nói, thế nên anh giữ kín miệng, không hó hé nữa lời

Vui vẻ bên cạnh Lộ Khiết như chưa từng gặp Dương Nhạc. Và Lộ Khiết cũng vui khi nói chuyện với Đắc Thanh. Nhưng giữa hai người không trên mức tình bạn

Lộ Khiết ôm chú chó trong lòng và ngồi xem phim ở phòng khách. Bộ phim thuộc thể loại hài nên nàng cười rất nhiều. Có những đoạn, nàng cười chảy nước mắt vì không thể ngừng được

Đang vui bỗng có tiếng chuông cửa, Lộ Khiết bất mãn bấm dừng phim rồi lật đật đi mở cửa xem ai đến.

Cửa chính rộng mở, xuất hiện là một cô gái lạ mà bản thân nàng chưa từng thấy qua. Nàng hơi nhíu mày nhìn cô gái trong bộ đồ công sở

"Cô là ai?"

"Tôi có thể vào trong không? Vào đó tôi sẽ giải thích cho cô hiểu"

Lộ Khiết gật đầu mời cô gái ấy vào nhà, nhìn từ trên xuống dưới, nàng thầm nghĩ cô ta là người đàng hoàng, có thể tin tưởng

Lộ Khiết rót nước mời cô ấy, nàng vẫn luôn trong tâm trạng lo sợ. Có chút cảnh giác, đề phòng chuyện bất ngờ xảy ra

"Chào cô, tôi là luật sư Lục"

À thì ra là luật sư, như vây thì yên tâm rồi, trút bỏ phần nào bất an. Lộ Khiết vẫn thắc mắc, nàng hỏi: "Chắc có sự nhầm lần gì ở đây rồi, tôi không có thuê luật sư. Hay là cô đến tìm Dương Nhạc?"

Cẩn Mai mỉm cười nhẹ nhàng, cô đây hiểu được tại sao Lộ Khiết lại nói vậy, bởi vì nàng hoàn toàn không biết chuyện gì.

"Tôi đến đây là để tìm cô"

Lộ Khiết ngạc nhiên chỉ tay vào mình: "Tìm tôi?"

"Đúng vậy, lát nữa cô sẽ hiểu thôi"

Nói xong, Cẩn Mai ung dung điềm đạm lấy trong túi của cô ra một tệp màu nâu. Cô để nhẹ lên bàn, từ từ đẩy về phía Lộ Khiết rồi nói: "Cô mở ra xem đi, tôi sẽ giải thích"

Lộ Khiết ban đầu có hơi đa nghi, nàng nhìn châm chú vào tệp màu nâu kia rồi dời mắt lên người Cẩn Mai với sắc mặt vô cùng khó coi.

Nàng cảm giác được chuyện chẳng lành sắp đến nhưng là gì thì nàng không đoán được. Trước hết thì nghe lời Cẩn Mai, mở ra xem như lời cô ta nói trước rồi tính sau

Đợi Lộ Khiết lật trang đầu tiên xem, lúc này Cẩn Mai mới lên tiếng

"Đây là di chúc mà Dương Nhạc trước khi mất để lại cho cô. Tất cả tài sản mà cô ấy đang có đều được chuyển hết qua tên của cô. Và đây cũng là mong muốn cuối cùng của cô ấy. Trong đó ghi đầy đủ những gì cần thiết và rõ ràng. Cô xem qua, nếu không hiểu chỗ nào thì hỏi, tôi sẽ giải thích"

Mọi câu từ của Cẩn Mai không lọt vào tai Lộ Khiết một chữ nào ngoài Dương Nhạc đã mất.

Mọi thứ xung quanh như dừng lại, Lộ Khiết run run đôi bàn tay khi cầm trong tay di chúc mà Dương Nhạc để lại. Con tim tan nát thành từng mãnh vụn không thể ghép lại được nữa

Nàng giống như rơi xuống vực thẳm sâu không đáy khi nghe được tin kinh khủng như vậy. Nước mắt rơi lã chả trên tay, nàng bật khóc khi không thể kìm nén được nữa.

Mọi chuyện không thể nào như vậy được, nàng không tin, không dám tin, ngàng lần không dám tin là Dương Nhạc mất rồi

Thế giới trong nàng sụp đỗ, mọi thứ vỡ tan. Cảm giác nhói đau gấp trăm lần cứ thế ập tới một lúc

Một người mà nàng trông chờ suốt mấy ngày qua đã ra đi mãi mãi. Buông thõng tệp nâu xuống đất, Lộ Khiết như kẻ điên dại

Nàng khóc, khóc thật nhiều. Hai tay vội ôm lấy đầu mà lắc lia lịa

"Không. . .mọi chuyện không phải như vậy. . .chị ấy không có mất. . .chị ấy chỉ đi Ý thôi. . .chị ấy sẽ về. . .nhất định sẽ về. . .sẽ về sớm thôi, tất cả đều là giả dối. . .chị ấy vẫn còn sống. . .chị ấy yêu mình thì không thể bỏ rời mình được. . ."

Lộ Khiết luôn miệng phủ nhận tất cả, nàng nói mà không kiểm soát được. Có lẽ chuyện quá bất ngờ đến với nàng cho nên nàng không thể tiếp nhận

Cẩn Mai bên này đau lòng rơi nước mắt khi nhìn thấy bộ dạng tuyệt vọng của Lộ Khiết. Cô hiểu nỗi lòng khi phải chấp nhận sự thật mất đi người mình yêu nhất

Làm sao mà có đủ dũng khi để vượt qua nổi mất mát quá lớn đây, phải dùng bao nhiêu thời gian để có thể vượt qua cú sốc ấy

Cô nhìn Lộ Khiết mà không thể làm gì hơn. Dù muốn dù không thì chuyện cũng đã xảy ra, người cũng không còn ở trên đời nữa rồi

Bỗng nhiên Lộ Khiết chạy đi làm Cẩn Mai hoang mang nhìn theo

Nàng chạy thẳng vào phòng bếp trong tâm trạng rối bời, nàng muốn tìm thứ gì đó

Lộ Khiết gấp gáp tìm gì đó nhưng không thấy, nàng ngồi uỵch xuống mà khóc. Giấy tiếp theo, nàng chạy sang cái bàn ở quầy đựng rượu

Như kẻ điên mà lục tung mọi thứ nơi đây và rồi cuối cùng cũng tìm thấy nó. Lộ Khiết run người, đôi mắt đỏ hoe nhìn một mớ giấy mà nàng đem ra từ trong bàn

Đây là tất cả những gì mà hôm đó Dương Nhạc giấu nàng. Nàng bần thần cầm tờ kết quả kiểm tra sức khỏe của Dương Nhạc lên xem

Như giáng thêm một cú sốc nữa, Lộ Khiết đọc từng chữ từng chữ ghi trong đó. Nước mắt rơi xuống ướt tờ giấy, khi biết tình trạng bệnh của Dương Nhạc

Chị ấy có một khối u bên não phải, kết quà này có từ mấy tháng trước rồi. Và người khám cho chị là bác sĩ Trần

Như vậy là chấm hết rồi. Dương Nhạc giấu nàng, cô cứ im lặng xem như chưa có gì. Sống vui vẻ mỗi ngày để che mắt tất cả mọi người

Lộ Khiết hoàn toàn mất cả sức sống. Nàng đỗ gục xuống nền nhà mà khóc xước mướt

Tự trách bản thân là một người vô tâm. Bao lâu nay không nhận ra mà còn đối xử lạnh nhạt với Dương Nhạc nữa

Nàng chợt nhận ra, những ngày cuối Dương Nhạc chuẩn bị rời đi. Cô làm rất nhiều thứ cho nàng vui, còn nấu lẩu và đặc biệt câu nói mà cô nói ra

Tới giờ Lộ Khiết mới nhận ra, chị ấy đã nhắc nhở trước rồi nhưng nàng cứ nghĩ đó chỉ là nói đùa

Hối hận không kịp.

Mất đi một người luôn đối tốt với mình, một người lúc nào cùng làm vừa ý mình. Bây giờ còn gì nữa đâu, không còn cơ hội để bên cạnh nhau, khoảng giữa hai người giờ đây quá lớn

Một người ở lại một người mất. Âm dương cách biệt

Ngày sau, Lộ Khiết liên lạc với bác sĩ Trần. Ông ấy là người biết trước tình hình nhưng quyết định của Dương Nhạc khiến ông không tin.

Ông kể rõ mọi chuyện cho Lộ Khiết nghe. Nếu Dương Nhạc chịu phẫu thuật thì kéo dài thêm - tháng để sống.

Nhưng không biết Dương Nhạc nghĩ gì mà không muốn tiến hành phẫu thuật. Cô chỉ nói với bác sĩ Trần là khi nào cô đồng ý sẽ tìm đến

Nhưng mấy tháng trôi qua vẫn không nghe cô đến tìm, bây giờ chỉ biết cô đã mất.

Một tuần qua, Lộ Khiết vẫn không thể chấp nhận được chuyện Dương Nhạc không còn trên đời nữa. Nàng làm sao sống nỗi đây, những tháng ngày sắp tới nàng phải sống thế nào khi không có cô ở bên cạnh

Bước đi thẩn thờ, trên tay ôm theo bó hoa, ánh mắt cứ nhìn xa xăm phía trước.

Đứng trước phần mộ của Dương Nhạc, Lộ Khiết xúc động rơi lệ. Cổ họng nghẹn ngào không nói thành lời

Gió buổi chiều tối cứ thổi nhẹ nhàng từng đợt. Bóng người đứng vững không lay động

Nàng đặt bó hoa xuống rồi bình tĩnh đứng lên. Nhìn di ảnh của Dương Nhạc khiến cho mọi thứ ở cạnh cô đều ùa về

Nàng lại khóc vì nhớ cô, nhớ rất nhiều, nhớ cách cô từng chăm sóc mình

Xoay người khi thấy Dương Nhạc xuất hiện. Lộ Khiết không cần biết đó có phải là mơ hay không, nàng bất chấp chạy đến ôm chặt lấy cô rồi khóc như đứa trẻ

"Sao chị lại bỏ em. . .đừng đi có được không. . .sau này em sẽ ngoan, không làm chị buồn lòng nữa. . .xin chị đừng rời xa em. . .em không thể sống mà không có chị. . .làm ơn đừng bỏ em. . .em xin chị đừng bỏ em"

"Ngoan đừng khóc, chị sẽ luôn ở phía sau em, sẽ không bỏ em bơ vơ một mình. Mỗi khi em thấy buồn bã hay tuyệt vọng thì hãy nhìn về phía sau, chị luôn ở ngay đó mỉm cười với em"

"Em không tin. . .chị nói dối. . .em muốn chị ở bên cạnh em, sống cùng em đến cuối đời. . .em chỉ muốn như vậy thôi"

Dương Nhạc vuốt ve mái tóc của Lộ Khiết, cô mỉm cười nhưng nước mắt rơi, cô nói: "Kiếp này chúng ta có duyên không nợ. Gặp và yêu em là chị cảm thấy may mắn lắm. . .nhưng không thể cùng em suốt kiếp. Nếu có kiếp sau, chị vẫn yêu em và muốn lấy em làm vợ. Dù em có là ai đi nữa thì chị vẫn chọn em"- Dương Nhạc biết không còn thời gian, cô đẩy vai nàng ra, nhìn sâu vào đôi mắt nàng rồi mỉm cười: "Không có chị bên cạnh. . .em phải sống thật tốt. . .đừng buồn vì chuyện đã qua. Chị sẽ luôn bên em. Mãi mãi yêu em. Tạm biệt người con gái chị yêu"

Lộ Khiết hoang mang đến tột độ, nàng vội vàng ôm linh hồn đang tan biến của Dương Nhạc trong không trung. Cứ thế mờ nhạt, nhạt nhòa trong mắt nàng

"Đừng đi. . .ở lại với em đi mà. . .em xin chị đừng bỏ em. . .Dương Nhạc. . .đừng bỏ em. . .đừng bỏ em lại một mình. . ."

Lộ Khiết gào thét khi thấy Dương Nhạc biến mất. Nàng không thể nào tuyệt vọng hơn lúc này

Nàng quỳ gối xuống đất, khóc lớn, khóc thành tiếng vì không thể ngăn cảm xúc bên trong trực trào. Tất cả như một giấc mơ, một người ở lại với cô đơn

Tâm can đau đớn vô cùng, một người nàng yêu, một người yêu nàng như vậy mà bỏ rơi nàng mà ra đi vĩnh viễn.

Không có gì đau khổ hơn khi một người mất một người còn

Bản thân nên học cách chấp nhận. Chấp nhận rằng đời có được thì có mất, có gặp gỡ thì sẽ có chia ly

Mất một lúc sau, Lộ Khiết mới đủ bình tĩnh mà ra về. Nàng đi nhưng đôi chân luyến tiếc không muốn đi, nàng ngoảnh đầu nhìn lần cuối

Hình bóng Dương Nhạc mỉm cười hạnh phúc nhìn nàng

Xin em đừng ngoảnh lại và hãy cất bước đi

Đừng nhớ chị nữa mà hãy sống tốt nhé

Vì chị chưa từng hối hận khi đã yêu em

Chị mong em giữ những kí ức đẹp giữa chúng ta!

Hẹn em kiếp sau, chị sẽ yêu em thêm một lần nữa, dù cho em là ai, giàu hay nghèo, chỉ cần là em, chị sẽ dành cả cuộc đời để yêu em!

___Hoàn__

//

//

:

Truyện Chữ Hay