Hôm nay đặc biệt là ngày vui đối với Lộ Khiết. Chuyện là nàng được một ông chủ nghệ thuật nổi tiếng mua tất cả những bức tranh do chính tay nàng vẻ
Không những vậy, ông ấy còn mời nàng tham dự buổi triển lãm tranh vào tuần tới. Ông ấy được biết đến với cái tên Mr. Phan, là người nước ngoài gốc Việt
Nghe nói buổi triển lãm đó rất nổi tiếng, được nhiều người đến dự.
Đây là niềm vinh hạnh nhất đối với Lộ Khiết rồi, nàng chẳng qua chỉ là dân nghiệp dư, vẻ tranh chỉ vì sở thích, không có ý định tiến xa hơn
Đắc Thanh vui mừng chúc mừng Lộ Khiết, đây có thể là bước ngoặt lớn mở ra con đường thành công với nàng. Biết đâu sau này, nàng trở thành hoạ sĩ nổi tiếng thì sao
Một phần cũng nhờ có sự giúp đỡ từ Đắc Thanh mà Lộ Khiết mới có ngày hôm nay. Nàng mời anh đi ăn tối, coi như lời cảm ơn anh trong suốt thời gian qua
Buổi tối nhẹ nhàng tại nhà hàng giữa lòng thành phố sa hoa. Hai người vui vẻ nói chuyện cùng nhau.
Đắc Thanh tặng quà cho Lộ Khiết, như lời chúc mừng. Lúc đầu nàng không nhận nhưng thấy anh nhiệt tình quá, thôi đành nhận cho anh vui
Trùng hợp thay, phải nói là trái đất này thật nhỏ, Dương Nhạc lại có mặt tại đây cùng khách hàng. Cô ngồi bàn ở góc kia, có thể nhìn qua dễ dàng
Nhìn hai người họ nói chuyện vui vẻ với nhau khiến Dương Nhạc cảm thấy buồn. Cô vẫn bình tĩnh, nhìn một chút rồi không quan tâm nữa.
Quay về câu chuyện với khách hàng, người này là một ca sĩ mới nổi gần đây.
Về đến nhà cũng khá muộn, Lộ Khiết tranh thủ về phòng để nghỉ ngơi. Hôm nay như vậy là quá hạnh phúc rồi, may mắn luôn mỉm cười với nàng
Đi lên từng bậc thang, bỗng nhiên Dương Nhạc từ phía sau đi nhanh hơn. Cô vội nắm chặt lấy tay Lộ Khiết rồi kéo đi một mạch,
Lộ Khiết ngạc nhiên, đôi chân không kiểm soát mà đi theo. Nàng bị Dương Nhạc nắm cổ tay rất mạnh, cảm giác như máu không thể lưu thông
Thấy có vấn đề rồi, Lộ Khiết nhăn mặt vì đau, cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi.
Tất cả đều vô dụng, không những không thoát khỏi vòng tay của ai kia mà còn giữ chặt hơn ban đầu
Dương Nhạc mở cửa phòng Lộ Khiết đẩy mạnh vào trong, tiếng cửa va đập vào tường nghe rất lớn. Lộ Khiết hoảng sợ, không biết tại sao cô lại như vậy
Đến giường ngủ, Dương Nhạc đẩy Lộ Khiết ngã xuống giường, nàng choáng váng mặt mày, dùng sức ngồi dậy
Không cho Lộ Khiết có cơ hội, Dương Nhạc cởi bỏ cái áo khoác bên ngoài ra. Lao lên giường như tia chớp, trực tiếp khống chế Lộ Khiết lại, không cho nàng cử động
Nàng ngửi thấy mùi rượu trên người Dương Nhạc, khá nồng nặc
Lại một lần nữa xảy ra chuyện này như mấy tháng trước. Lộ Khiết mơ hồ nhìn người phía trên chuẩn bị làm chuyện xấu hổ trên người nàng như lần đó
Nàng bất lực, biết rằng không thể chống cự. Cơ thể này lại bị Dương Nhạc chơi đùa, chị ta khi dễ nàng, chị ta không tôn trọng nàng
Hốc mắt dần đỏ hoe, bản thân nàng cũng chẳng còn gì để mất hay giữ gìn nữa. Bây giờ chị ta muốn làm gì thì làm, thích hành hạ cỡ nào nàng cũng sẽ không phản kháng
Dương Nhạc thấy Lộ Khiết không phản ứng, cũng không quan tâm, khiến cô thêm giận dữ. Không biết lại giận dữ vì điều gì hay là giận vì Lộ Khiết đi chung với Đắc Thanh
Ấn mạnh hai cổ tay Lộ Khiết xuống giường, hạ thấp người xuống muốn tra tấn đôi môi đỏ mọng kia. Nhưng sự thờ ơ của nàng làm cô cảm thấy thất vọng, tại sao nàng lại như vậy? Sao không vùng vẫy, sao không cự tuyệt?
Hay là nàng không còn như ngày trước, mặc kệ mình muốn làm gì thì làm sao?
Lộ Khiết nhắm mắt cam chịu, biết số phận tối nay của mình là thế nào rồi. Không có cách trốn khỏi
Nàng chán ghét hành động thô lỗ này của Dương Nhạc, tại sao chị ta luôn làm mấy hành động này vậy. Nó thật chẳng ra hệ thống gì cả
Môi của Dương Nhạc gần chạm vào môi của Lộ Khiết rồi, chỉ còn khoảng cách rất nhỏ là hôn nhau.
Nhưng sau đó cô ngưng lại, nước mắt trực trào bên trong đôi mắt đỏ ngầu. Cơ thể cô run bần bật, gục đầu xuống ngực Lộ Khiết, không nói lời nào
Lộ Khiết mở mắt ra nhìn, chỉ thấy mái tóc xõa dài trên cở thể nàng. Cảm giác nhận từng đợt run rẩy của Dương Nhạc
Chị ta bị làm sao vậy? Sao không tiếp tục đi chứ, nàng chẳng hề động đậy gì cả.
Chị ta đang khóc sao!?
Dương Nhạc buông lỏng hai cổ tay của Lộ Khiết, cô cảm giác bản thân hành xử như vậy chẳng khác gì một người vô học
Chỉ tại không chịu được cảnh Lộ Khiết cùng Đắc Thanh ở cạnh nhau. Vì vậy mà trong lòng sinh ra đố kỵ và bực tức trong phút chốc
Lần đầu tiên cô rơi nước mắt vì một người, lần đầu tiên cô thấy đau lòng vì người ấy
"Làm ơn. . . tôi xin em. . .Lộ Khiết. . .gọi tên tôi có được không? Tôi luôn muốn em nói chuyện với tôi. . . xin em hãy như lúc trước được không?"
Trong lời nói chứa đựng rất nhiều sự chân thành và nỗi buồn.
Từ ngày ở chung đến hiện tại, lần đầu tiên Dương Nhạc gọi tên Lộ Khiết và có nàng ở cạnh. Nhưng sao phải trong hoàn cảnh buồn bã như vậy, sau không phải là lúc hạnh phúc mà gọi tên nhau?
Dương Nhạc biết trước kia bản thân đã đối xử tệ bạc với nàng, cho nên nàng không muốn nói chuyện với mình.
Nhìn mọi người xung quanh trò chuyện vui vẻ với Lộ Khiết khiến cô cảm thấy rất ghanh tị và tủi thân. Nhưng cũng chỉ biết im lặng cho qua, ngậm ngùi chấp nhận
Nước mắt ướt đẫm áo phía trước ngực của Lộ Khiết khiến nàng sửng sờ người. Nàng không tin là có một ngày, cô hạ thấp bản thân để cầu xin người khác
Nàng không cử động, cô vẫn im lặng, bầu không khí rơi vào trầm lặng
Ngày trước, Lộ Khiết luôn mong muốn Dương Nhạc kêu tên nàng dù bất cứ hoàn cảnh nào. Và bây giờ chị ta đã gọi như nàng mong muốn nhưng nàng chẳng thấy hào hứng
Cảm giác bây giờ và lúc trước không còn giống nhau nữa
Một lần yếu đuối dựa dẫm lên người con gái ấy, Dương Nhạc bỗng chốc trở thành đứa trẻ. Cứ thế mà rơi lệ
Cảm thấy đã đủ, cảm thấy Lộ Khiết vẫn thờ ơ, Dương Nhạc chủ động ngồi dậy và xuống người nàng.
Cô vội lau nước mắt lấm lem trên gương mặt, đôi mắt rầu rĩ nhìn Lộ Khiết vẫn bất động trên giường. Chắc nàng vẫn còn đang sốc hoặc có thể là không màng tới
Bộ dạng bây giờ thật thảm hại, không giống như những ngày kiêu hãnh
Cô quay người cất bước ra khỏi phòng, không nói một lời nào nữa. Nói nữa chỉ thêm dư thừa
Lộ Khiết thẩn thờ ngồi dậy, ánh mắt vô hồn nhìn mãi một chỗ. Nàng đang cố gắng hình dung ra những chuyện đã xảy ra vừa rồi
Nó thật là nhanh, trái tim vì những lời nói kia mà rúng động, cư thế mà đập loạn nhịp.
Cứ nghĩ là Dương Nhạc sẽ làm mấy hành động kia nhưng tất cả lại trái ngược. Chị ta nhẹ nhàng nói ra những lời đau khổ, chỉ mong nàng nói chuyện với chị
Thay đổi, đây chắc chắn không phải Dương Nhạc của mấy tháng trước. Chẳng lẽ chị ta thật sự có tình cảm với nàng chăng?
Căn phòng trở lại như cũ, thời gian cưa thế trôi qua nhanh, mọi chuyện đi nhanh đến mức không kịp tiếp thu.
Lộ Khiết co người, hai tay ôm lấy đầu gối, nghĩ ngợi thật nhiều về những chuyện mà Dương Nhạc đã làm trong mấy tháng gần đây.
Sáng hôm sau
Vẫn như thường lệ, Dương Nhạc xuống bếp chuẩn bị bữa sáng. Cô thức hơi trễ, giờ này chắc Lộ Khiết đang ăn sáng
Nhưng không phải vậy, Dương Nhạc nhìn quanh không thấy Lộ Khiết ở đây như mọi ngày. Cô tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, chắc có lẽ nàng không muốn thấy mình
Uống tạm ly nước lọc, trầm ngâm cả buổi trời vẫn không muốn trở về phòng. Dương Nhạc cứ ngồi đó, uống hết ly nước này đến ly khác.
Cứ như cô đang đợi Lộ Khiết vậy
Điện thoại trên bàn đỗ chuông, Dương Nhạc chậm rãi nghe máy, trong đầu nghĩ, ai mà mới sáng sớm đã gọi vậy trời
"Alo?"
"Dương Nhạc đó hả con? Là ba vợ đây"
Dương Nhạc thả lỏng cơ mặt, nét mặt hài hòa không khó chịu, cô nhẹ giọng nói
"Dạ, ba gọi cho con có chuyện gì không ạ?"
Lần đầu ông Hà gọi đến làm Dương Nhạc có chút bất ngờ nha, không biết có chuyện gì nữa
"Chuyện là Lộ Khiết đến nhà ba ở chơi vài ngày, con bé không tiện nói với con biết nên nhờ ba nói giùm. Sợ con không thấy nó lại khiến con lo lắng thôi"
Ra là vậy, tâm trạng sau khi nghe xong thì bất ngờ trầm lặng, đôi mắt rũ xuống trông có vẻ không muốn như vậy. Vậy là Lộ Khiết muốn tránh mặt cô sao? Vì chuyện đêm qua?
Nghĩ cũng lại có phần trùng hợp, lần trước sau khi cô biết chuyện Lộ Khiết thích mình thì bản thân cũng trốn tránh, không muốn nhìn thấy nàng
Thêm lần lên giường cùng nhau, cô quá sốc nên mới chọn cách đi nước ngoài để trốn tránh sự thật.
Bây giờ lại tới phiên nàng làm y vậy, bỗng Dương Nhạc nở nụ cười chua xót. Cảm giác khi đó của Lộ Khiết, cô thấu hiểu được rồi
"Alo? Con có nghe ba nói không?"
Tạm gác chuyện buồn sang một bên, Dương Nhạc nén cảm xúc lại, mỉm cười trả lời
"Con vẫn đang nghe. Cứ để em ấy ở chơi với ba đi, khi nào về cũng được"
"Được không? Ba kêu nó ở lại hai ngày thôi à. . .vậy thì tốt quá. Khi nào rảnh thì đến chơi nha con!"
"Vâng, con sẽ đến"