Ngôi nhà bốn thành viên nhưng hiện tại chỉ có ba người đang ngồi trầm mặt với nhau ở phòng khách. Tất cả đều chung một suy nghĩ
"Bây giờ ông tính làm sao đây? Bên Dương gia họ hỏi cưới con gái chúng ta rồi kìa"- Người phụ nữ trạc tuổi lên tiếng
"Thì để con gái mình cưới thôi chứ bà hỏi tôi làm gì"- Người đàn ông nhăn mặt khó chịu cất giọng cáo gắt
"Sao, con có chịu cưới không?"- Bà ấy liếc mắt nhìn đứa con gái ngồi bên cạnh
"Không! Con không thích người đó, với lại con chưa muốn kết hôn đâu!"- Cô ta bực bội lớn tiếng với mẹ, trong đầu sực nhớ ra vẫn còn một người, cô ta chớp đôi mắt long lanh: "Hay là mẹ kêu chị Lộ Khiết kìa, dù sao chị ta cũng không tồi"
Ông đập mạnh tay xuống bàn rồi quát lớn: "Không được! Ba không chấp nhận"
Chuyện cưới hỏi này không phải tự nhiên mà có, vài năm trước gia đình của ông Hà Khâm gặp khó khăn lớn trong kinh doanh. Đang đứng bên bờ vực phá sản, không thể nào cứu vãn được
May mắn thay là một người bạn thân thiết của ông Hà ra tay giúp đỡ gia đình. Nhờ vậy mà thoát khỏi cảnh nghèo túng trong gang tấc
Không biết lấy gì báo đáp, lúc đó ông Hà suy nghĩ đến chuyện gả con gái để đền ơn. Cuối cùng ông Hà đưa ra quyết định là sẽ gả đứa con gái út cho bên Dương gia nếu như họ cần con dâu
Ông Hà có hai đứa con gái xinh đẹp mĩ miều là Hà Lộ Khiết và Hà Lộ Tâm nhưng không may mắn vì con cả sinh ra khác với mọi người. Là nàng không thể nói chuyện được
Lộ Khiết là con gái của người vợ trước, còn Lộ Tâm là con của vợ sau. Mẹ kế và em gái không thích nàng, ghét cay ghét đắng nàng
Thiếu thốn tình yêu thương từ mẹ, Lộ Khiết đã biết sống độc lập không nhờ vả ai. Vì thế, ông Hà rất thương nàng, lo cho nàng hơn Lộ Tâm vì Lộ Tâm dù sao cũng còn mẹ ở cạnh
Trở lại vấn đề, lí do tại sao ông Hà kiên quyết không đồng ý chuyện để Lộ Khiết gả vào Dương gia là vì nàng bị câm. Ông cũng đã hứa là gả đứa út vì đứa cả không thể
Nếu đưa Lộ Khiết vào đó thì họ sẽ cho là bên này thất hứa, như vậy còn mất mặt hơn gấp bội lần.
Ông Hà lâm vào bước đường cùng, Lộ Tâm tính tình ngang bướng và ương ngạnh. Tính khí trẻ con, cứng đầu khó bảo thì làm sao nó chịu đi làm dâu
Ông Hà thở dài ngao ngán, tìm cách suy nghĩ hoặc là tới đó nói ra sự thật.
Vừa hay lúc này Lộ Khiết đi từ bên ngoài vào, nàng hoang mang khi bắt gặp gia đình ngồi lại với nhau và mang theo vẻ mặt lo lắng
"Lộ Khiết, vào đây mẹ có chuyện này muốn nói với con"- Thấy nàng là mắt bà Hà sáng rực, chỉ có nó mới giúp được con gái cưng của mình
Nàng chậm rãi bước lại, ngồi xuống cạnh ông Hà rồi đưa đôi mắt nhìn bà Hà. Nàng biết, bà ta không ưa mình, lời nói muôn phần là trách móc xỉa xói
Hôm nay giọng điệu nhẹ nhàng, ngọt ngào chắc không phải chuyện tốt lành gì rồi
"Mẹ có chuyện này. . .hơi khó nói nhưng vì gia đình cũng không còn cách nào khác. Nếu con thương em gái con thì giúp nó lần này, gả vào Dương gia có được không? Con cũng biết là nó còn tuổi ăn tuổi học, còn quá trẻ để kết hôn. Đừng để mất uy tín của gia đình mình, con đồng ý nha"- Bà Hà điềm đạm nói ra, câu nào cũng muốn giúp con gái mình
Lộ Tâm từ chối cũng có lí do, rõ ràng là không biết người mình sắp cưới là người như thế nào. Có bệnh tật, xấu xí hay có vấn đề về thần kinh hay không, lỡ xui xẻo cưới ngay người bị thiểu năng thì phần đời còn lại coi như chấm hết
Lộ Khiết nghe cũng hiểu được vấn đề, nàng trầm mặt, hai tay nắm chặt lấy nhau. Nàng biết bản thân mình như thế nào, không được hoàn thiện như bao người.
Cưới một người không thể nói như nàng chẳng khác nào không cưới. Ai trên đời này chịu lấy một cô vợ bị câm đâu
"Tôi đã nói không là không, sao bà cố chấp quá vậy hả! Nếu Lộ Tâm không chịu thì Lộ Khiết cũng không phải thay thế nó. Ngày mai tôi đến đó nói rõ sự việc cho họ, chỉ mong họ rộng lượng bỏ qua"- Ông Hà nén cơn giận vào trong, đôi mắt đỏ hoe nhìn vợ mình
Nhưng tính cách của bà Hà là không hiền hay kiên nể ai, bà tức giận phản bác: "Ông nghĩ nói vậy là họ bỏ qua à? Rồi cái uy tín của nhà này ông bỏ đâu, bên đó sẽ đánh giá thấp gia đình này cho xem. Dù sao ông Dương cũng là bạn lâu năm của ông, làm sao đừng để họ nói nhà này không có chữ tín"
"Bà!!!"- Ông Hà tức giận không thể kìm chế, ông trợn tròn mắt chỉ thắng tay vào mặt vợ
Lúc này Lộ Khiết ngồi bên cạnh đã nắm lấy tay ông Hà rồi vuốt nhẹ trấn an. Nàng không muốn vì chuyện này mà gia đình phải gây lộn, nàng nhìn ba mình rồi lắc đầu
Có như vậy ông Hà mới nguôi giận hết phần nào, ông hừ lạnh rồi bỏ đi lên phòng. Lộ Khiết đứng lên cúi đầu rồi cũng trở về phòng mình
Tối đó, nàng trằn trọc không chợp mắt được. Nàng cũng muốn làm gì đó giúp ba, nếu Lộ Tâm không chịu gả thì còn ai ngoài nàng đây. Càng không thể để ba mất mặt với người bên Dương gia kia
Thôi thì, nghĩ sao thì nói ra như vậy. Nàng ngồi dậy, mở cửa đi tìm ba để nói chuyện
Ông Hà ngồi hút thuốc bên ngoài hiên nhà, trên tay còn có cả ly rượu. Ánh mắt ông ảm đạm nhìn xa xăm lên bầu trời tối đen như mực. Ông không biết phải làm sao cho thuận lợi đôi bên
Thật là khó, nước cờ này làm sao có thể giải một cách dễ dàng đây
Lộ Khiết ra từ lúc nào cũng không hay biết, nhận ra con gái ngồi bên cạnh nên ông nhanh chóng dập tắt điếu thuốc trên tay.
"Sao con không đi ngủ, ra đây làm gì?"- Ông Hà xoay ghế ngồi đối diện với nàng
Lộ Khiết ra dấu bằng tay, nàng muốn truyền tải hết những gì đang nghĩ trong đầu.
"Không được, ba không đồng ý"- Ông Hà hiểu được nên ông lập tức từ chối: "Ba không yên tâm để con đến nơi xa lạ đó, con không nói được đã đành, lỡ như bên đó họ đối xử tệ bạc thì con làm sao ứng phó đây. Không nói vấn đề này nữa, đi vào trong ngủ nhanh lên"
Ông Hà chỉ muốn tốt cho Lộ Khiết mà thôi, ở nhà này ông mới dễ dàng chăm sóc nàng. Để con gái thân một mình đến đó giống như đưa vào hang cọp
Lộ Khiết hiểu được tâm trạng và nỗi khổ của ba hiện tại, nàng bất ngờ quỳ gối xuống ôm lấy chân ba mình. Nước mắt đầm đìa trên gương mặt xinh xắn, đôi mắt cầu xin nhìn
"Con làm gì vậy? Đứng lên cho ba"- ông Hà vội vã đỡ Lộ Khiết đứng lên
Nhưng nàng một lòng kiên quyết không chịu đứng, đôi mắt ngấn lệ nhìn ông Hà. Ánh mắt đó như thay lời nói của nàng, muốn một lần làm tròn trách nhiệm của người con.
Ông Hà bất lực ngồi phịch xuống ghế, bản thân không kìm được nước mắt nữa rồi. Thấy đứa con gái kiên trì đến vậy khiến ông không nói nên lời, ông đau lòng, vuốt ve mái tóc của nàng
"Thôi được rồi, con muốn như thế nào thì như thế đó. Đứng lên đi con"- Ông Hà nghẹn ngào lên tiếng nhưng trong thâm tâm thật sự không muốn
Lộ Khiết vui vẻ đứng dậy, nước mắt nước mũi cũng đã lấm lem hết cả gương mặt. Nàng ôm chặt lấy ông Hà, cuối cùng thì nàng cũng làm được chuyện quan trọng rồi. Đến lúc phải báo hiếu cho ba đã cất công nuôi dưỡng
Bên Dương gia không tổ chức lễ cưới, chỉ cần Lộ Khiết đến biệt thự con của họ đang ở là được rồi. Ông bà Dương không sống cùng con gái, vì con bé đó thích cuộc sống tự do và một mình
Chuyện kết hôn với con gái bên ông Hà thì cô cũng đã biết nhưng không mấy quan tâm. Đến thời điểm thích hợp, cô sẽ ly hôn thôi, còn hiện tại thì nghe theo lời ba mẹ trước. Cũng biết hai bên gia đình có hứa hẹn chuyện cưới hỏi với nhau khi xưa
Đồ đạc đã chuẩn bị xong rồi, Lộ Khiết buồn bã trong lòng nhưng cũng phải gượng cười trước mặt ba. Mẹ kế và Lộ Tâm đứng chề môi cười mãn nguyện
Cuối cùng cũng tống khứ Lộ Khiết ra khỏi nha, hai người bọn họ cười mỉa mai vui sướng. Chỉ có ông Hà là xót thương ôm con gái vào lòng mà an ủi: "Qua đó nếu bị ức hiếp thì về đây với ba, ngôi nhà nay luôn đón chờ con"
Bên ngoài cổng đã có sẵn một chiếc xe hơi màu đen.
Ông Hà phụ giúp Lộ Khiết đem hành lí ra xe, một anh áo đen từ trong xe chạy nhanh ra, cúi đầu chào hai người
"Cứ để tôi"
Trong lúc đợi anh ta đem vali bỏ vào cốp xe, ông Hà nói vài câu dặn dò trước khi nhìn nàng rời khỏi đây.
"Ba biết con không thể nói chuyện sớm muộn gì bên đó cũng biết, con cố gắng kéo dài thời gian lâu hơn một chút. Càng lâu càng tốt"
Trên xe trở về biệt thự, anh tài xế nhìn Lộ Khiết thông qua cái gương chiếu, anh thấy đôi mắt ấy chất chứa rất nhiều tâm tư. Anh đoán thầm cô gái này có rất nhiều tâm sự, anh chỉ hi vọng là cô chủ sẽ giúp cô ta giảm đi phần nào nỗi buồn
Anh làm việc cho Dương gia đã được mấy năm trời, mặc dù là tài xế riêng cho ông bà Dương nhưng anh cũng biết đôi chút về con gái của họ
Là một người trầm tính, ít nói ít cười và khó tính. Không biết cô gái này chịu đựng được bao lâu nữa đây
Đến nơi cũng không còn sớm, anh ta nhanh chóng lấy vali của Lộ Khiết ra khỏi cốp xe. Còn nàng, nàng ngỡ ngàng trước cơ ngơi đồ sộ này, nơi đây rộng lớn hơn nhà của nàng nhiều
Sân vườn rộng rãi thoáng đãng, đèn được thắp sáng xung quanh ngôi biệt thự
"Đi thôi mợ hai"- Thấy Lộ Khiết đứng ngẩng người nhìn ngó xung quanh nên anh lên tiếng nhắc nhở
Lời nói của anh ta làm Lộ Khiết giật mình, nàng khép nép đi theo sau lưng của anh như đứa trẻ lên ba tuổi.
Anh để vali của Lộ Khiết ở phòng khách, anh xoay người lại nhìn nàng: "Hiện tại cô chủ đang bận việc ở công ty nên về hơi muộn. Mợ hai ngồi ở phòng khách đợi nha, tôi sẽ gọi nói cô chủ về sớm. Tôi xin phép"- Anh cúi đầu chào rồi quay người bước đi
Lộ Khiết cô đơn lẻ bóng trong căn biệt thự rộng lớn. Nàng ngồi xuống ghế sô pha, mắt nhìn cách bày trí ở đây thêm lần nữa.
Thật là choáng ngợp, nàng không ngờ là nơi này chỉ có một người ở. Và điều đặc biệt nhất là chủ căn biệt thự này là nữ
Lộ Khiết cứ nghĩ sẽ là một người con trai, nhưng ý nghĩ đó trái lại hoàn toàn. Nàng còn không biết cô gái đó là ai và ra sao
Mọi thứ trở nên mơ hồ lắm, không biết cô ta bộ dạng trông như thế nào, tính cách con người ra sao. Nếu cô ta biết nàng như vậy thì có chấp nhận được hay đuổi cổ nàng ra khỏi nhà