Thương Chủy cùng không hiếu sao mình lại đột nhiên tức giận như thế .
ôn Khiên thì lại nghĩ anh lại đang tính khí thất thường, cùng không đế tâm nhiều .
Mộc Du Miên bị giọng nói hơi lớn tiếng của anh đánh thức, hàng mi cong dài khẽ chớp nhẹ rồi mở ra .
Phát hiện trước mắt là da thịt màu đồng khỏe khoắn, còn có..
.
cánh tay cô đang ôm chặt lấy bắp đùi của anh .
Mộc Du Miên đang mơ màng lập tức tỉnh hắn, cô lùi người ra xa khỏi anh ngay tức khắc, kéo lấy tấm chăn che đi cơ thể của mình .
Biết cô đã tỉnh, Thương Chủy mặt không đổi sắc, mặc dù lúc nãy có một suy nghĩ lướt qua đầu anh, tuy nhiên anh đã đè nén nó xuống .
Nhưng cái nhìn chăm chú đang rơi trên bâp đùi cô của anh lại không qua nổi mắt cô .
Cô nhanh chóng kéo chăn che đi đôi chân trắng ngân nõn nà .
Thương Chủy quay mặt sang nơi khác, đứng dậy, vẻ mặt bình thản, thảnh thơi đút hai tay vào túi quần, nói: "Thay quần áo đi, chúng ta sẽ cùng tới còng ty." Mộc Du Miên còn chưa phản ứng kịp, đòi mắt mở to nhìn anh .
Hai từ "chúng ta" cò nghe bỗng cảm thấy lạ lẫm..
.
Nếu là như mọi khi, Thương Chủy sẽ nói đại loại như ra lệnh, vậy nên cô mới thấy không quen .
"Tôi cho cò năm phút." Thương Chủy nói xong, định đi ra ngoài, liền bị tay nhỏ nắm lấy vạt áo .
"Khoan đã...”
“Chuyện gì?”
Mộc Du Miên nói ra suy nghĩ trong lòng mình: "Tôi..
.
muốn tới thăm ba mẹ tôi." Lòng mày anh khẽ động .
"Được không?”
Cò chớp mắt, nói .
ở Thương gia chẳng lần được manh mổi nào, cũng chẳng biết gia đình mình ra sao .
Mộc Du Miên muốn quay trở về Mộ gia đế làm rõ mọi chuyện trước khi cô lấy Thương Chủy, còn cả mấy vết sẹo trên người cò nữa .
Thương Chủy đồng ý "Được .
Mai đi." Không ngờ anh lại dễ dàng đồng ý thế, Mộc Du Miên thầm thở phào nhẹ nhõm .
"Còn chuyện gì nữa không?”
Anh chợt lên tiếng, ánh mắt liếc xuống nơi vạt áo cô đang nắm .
"Không có." Mộc Du Miên buông ra .
Thương Chủy mở cửa đi xuống lầu.
Cập ŋhật chương mới nhất tại web лhayho.cом
Cô nhìn anh đã đi khuất, lúc này mới bỏ chăn ra đi vào nhà tẳm vệ sinh cá nhân, nếu mà đến còng ty cũng không thế quá xuề xòa .
Mộc Du Miên nhìn tủ quân áo toàn váy, chọn cho mình một bộ váy đon giãn nhất, sau đó chái mái tóc dái gọn gàng, nhìn bản thân trong gương thấy dáng vẻ tạm ổn mới bước xuống lầu .
Sau chuyện hòm qua, Lưu Âu Lị dường như trở thành một người khác, còn không dám nhìn vào mắt cò .
Cũng phải, hòm qua bà ta suýt tí nữa thì bị Thương Chủy xử lí, lần trước anh còn phế cả hai bàn tay của gã người hầu đã dám chạm vào cô .
Mộc Du Miên nhớ lại chuyện đó, vẫn còn câm thấy rùng mình, nếu anh ta biết được chuyện Ám Dạ từng chạm vào cò..
.
Ánh mắt Thương Chủy đột ngột chạm phải ánh mắt cò, Mộc Du Miên giật mình đưa mắt sang hướng khác .
Anh không để ý nhiều, tiếp tục ăn sáng, đúng lúc này điện thoại trên bàn lại reo lên, Thương Chủy đi ra ngoài nghe điện thoại .
Mộc Du Miên dỏng tai nghe ngóng, lại chẳng nghe rõ được gì .
Trợ lý của anh đang báo cáo về dự án mà tập đoàn Thiên Kình đang triển khai, nhưng đột nhiên lại gặp một chút vấn đề trục trặc .
"Thương tổng .
Bọn họ nhất định không chịu rời đi ạ.”
“Dùng biện pháp mạnh đi." Anh lạnh lùng nói .
Bên kia, trợ lý đang toát mồ hôi, còn phải ngồi trong xe .
Bên ngoài đám đòng đang căm gậy gộc hung hãn xua đuổi người của Thương Chủy đi, cho dù có bị đánh vần cứ xông vào, tiếng la hét chửi bới đánh đập, hiện trường hỗn loạn vô cùng .
"Bọn họ rất đông, còn rất hung hãn .
Bị đánh cũng không chịu đi, cứ thế này e rằng sẽ xảy ra án mạng mất." Trợ lý báo cáo lại với anh .
"Tạm thời rút đi." Thương Chủy nói .
"Vâng." Anh cúp máy, quay trở lại bàn ăn .
Mộc Du Miên quan sát vẻ mặt anh, hình như Thương Chủy không được vui cho lắm? Hai người ăn sáng trong bầu không khí yên lặng căng thẳng, cả quãng đường đi tới công ty Thương Chủy đều yên lặng không nói câu nào, lúc đến nơi, bên ngoài cống công ty lại có một đám đòng nhìn rất hung dữ, bọn họ đang ném rác thải vào cửa công ty .
Vừa nhìn thấy xe của anh, bọn chúng đã lao tới, còn cầm gạch đế đập vào cửa kính xe, Mộc Du Miên không hiểu đã xảy ra chuyện gì, tại sao bọn họ lại hung hăng tấn công như vậy .
Tiếng còi xe cảnh sát vừa đến nơi, bọn họ liền chạy đi .
"Tổng giám đốc..
.
anh có sao không ạ?”
Nhân viên còng ty nhanh chóng chạy ra hỏi han .
Sắc mặt Thương Chủy sầm xuống, Mộc Du Miên đứng bên cạnh anh .
Chưa kịp hiếu gì đã bị một quả trứng thối ném một phát vào người .
"Bụp!" Hắn ta ném xong, toan chạy đi .
Mộc Du Miên ngỡ ngàng, cảnh sát liền đuổi theo hắn ta bắt lại, đưa tới trước mặt anh .
"Thả tao ra!" Hắn ta bị bắt, còn la lối om sòm .
"Yên lặng!" Bị cảnh sát còng tay lại, lúc này hắn ta mới bớt hung hăng, nhưng ánh mắt nhìn Thương Chủy lại giống như giết người .
"Ai sai mày đến đây?”
Anh lạnh lùng hỏi .
Dưới khí thế nguy hiếm bao trùm, hắn ta chợt lộ ra sự sợ hãi, nhưng vẫn cố chấp không chịu khai .
Ngược lại còn nhố toẹt một bãi nước bọt trúng vào vạt áo Thương Chủy .
"Chẳng ai sai tao cả! Là tao ghét mày nên mới làm thế!" Mộc Du Miên bên cạnh há hốc mồm, đám nhân viên công ty cùng cảnh sát cũng kinh ngạc không kém, chưa có ai gan to đến như thế .
Cò còn biết anh mắc bệnh sạch sẽ, ánh mắt anh lúc này quả thật rất đáng sợ, giống như muốn bóp chết tên đó vậy .
"Mày không muốn khai, tao sẽ bắt mày phải nôn ra." Từng từ thốt lên lạnh buốt tới tận xưong tủy .
Tên đó nhếch môi cười khiêu khích anh, nói: "Mày muốn đánh tao à? Đánh đi! Đánh đi!" Hắn ta cố tình lao tới, dùng lời lẽ đế kích thích anh .
Mộc Du Miên bỗng thấy thật kì lạ, cò nhìn xung quanh, quả nhiên thấy một tên đồng bọn của hắn đang đứng núp trong một góc, cầm điện thoại quay lại .
Cô hiếu ra bọn chúng định lợi dụng, tên đó muốn kích thích anh đánh người đế đố tội cho anh, Mộc Du Miên liền nhân cơ hội đó lao tới đứng chắn trước anh, hắn ta bỗng va phải người cò, cú va không hề mạnh, nhưng cô vần cố tình ngã xuống .
"Thiếu phu nhân!" Trợ lý hoảng hốt đỡ cô dậy .
Mộc Du Miên giả vờ mình bị ngã rất đau, hướng mắt nhìn Thương Chủy, khóe mi rưng rưng rơi lệ .
Không biết anh có hiểu cô đang ra hiệu điều gì hay không? "Dám ở trước cửa công ty náo loạn, còn đánh người, mau đưa hắn về đồn đi!" Tên đó hoảng loạn la hét, đồng bọn của hắn thấy không ổn cũng vội vã rời đi, nhưng ngay lập tức bị người của anh bắt lại.
Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.čm
Nghe anh nói thế, cô biết là anh đã hiếu, bấy giờ mới toan đứng dậy .
Cả người đột ngột lại rơi vào một vòng tay rắn chắc, Thương Chủy bế cò lên, Mộc Du Miên ái ngại sợ dây vết bẩn lên người anh, còn cả bao nhiêu người đang nhìn .
Anh lại không quan tâm, trực tiếp đem ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, mèo hoang nhỏ nào đó trở nên ngoan ngoãn không vùng vẫy nữa .
Trợ lý ấn cửa thang máy chuyên dụng dành cho Tống tài, cửa đóng lại, cô bèn ngước lên nhìn anh, mấp máy môi nói: "Tòi không sao, anh thả tôi xuống đi .
Ban nãy tôi giả vờ đấy.”
“Cô tưởng tôi không biết à?”
Thương Chủy đáp, còn mang giọng điệu ra chế nhạo chiêu trò trẻ con của cò .
Mộc Du Miên thẹn quá hóa giận, thế là vùng vẫy, nhưng cánh tay ở eo cô bỗng siết mạnh .
Thương Chủy đột nhiên ghé sát khuôn mặt điến trai vào, cô liền nhắm tịt mắt lại, nhìn dáng vẻ đó, anh bỗng bật cười .