Lâm Giai cười khấỵ, Mộc Hiến nhíu mày khi nhìn thấy cái chén bị vỡ dưới đất, Nhã Tịnh thấy thế vội vàng quỳ xuống nhặt mảnh vỡ, không may bị một mảnh vỡ cứa vào tay, bà ta nhăn mặt cổ gắng cắn môi nhẫn nhịn.
Mộc Hiển lạnh lùng đi qua bà ta, ngồi xuống cái ghế được điêu khắc bằng gỗ xoan tỉ mỉ.
Mộc Nhược Hy nhìn thấy mẹ của mình bị coi khinh chẳng khác gì người hầu, trong lòng cô ta uất ức lắm nhưng lại không nói được gì, chỉ có thế đứng trơ ra đó nhìn.
Địa vị của cô ta và Nhã Tịnh ở cái nhà này vốn dĩ còn chẳng bằng người hầu.
Một người trọng nam khinh nữ như Mộc Hiến, một người cha nhu nhược như Mộc Tường, còn cả Lâm Giai nham hiếm độc ác, Mộc Nhược Hy ước gì mình không phải sống trong căn nhà tồi tệ này.
Mộc Hiến bất chợt lên tiếng: "Được rồi.
" ông ta liếc mẳt nhìn người hầu đứng không xa, cô ta liền đi đến thu dọn mảnh vỡ thay cho Nhã Tịnh, cò ta bèn đứng gọn sang một bên.
Mộc Hiển nhìn Mộc Nhược Hy, cất tiếng hỏi: "Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì mà ồn ào thế?”
Lâm Giai vội vàng lên tiếng lấp liếm: "Ba, không có chuyện gì to tát đâu ạ, chỉ là chị Nhã Tịnh vô tình làm đố chén trà lên váy con.
Nhược Hy không hiếu chuyện nên chúng con có nói qua nói lại vài câu mà thòi.
" Mộc Nhược Hy cười khấy, đúng là lật mặt nhanh hơn lật sách! Không để Mộc Nhược Hy lên tiếng, Nhã Tịnh đã nhanh chóng đứng ra nhận lỗi về phía mình.
"Ba, mọi chuyện là do con gây ra ạ! Nhược Hy còn trẻ người non dạ, con bé không biết gì hết, con xin lỗi ba, mong ba tha thứ cho con ạ.
" Bà ta cúi đầu xin lỗi, Mộc Hiến không hề động lòng, vẻ mặt lạnh tanh đáp: "ở cái nhà này không còn tòn ti trật tự nữa có phải hay không?! Chỉ là một chuyện cỏn con mà gây sự lẫn nhau, có còn cái thế thống gì không?!" Mộc Hiển chống cây gậy xuống sàn kêu "cạch" một tiếng, Nhã Tịnh sợ quá run rấy quỳ xuống cầu xin.
"Ba, con biết lỗi rồi ạ! xin ba hãy tha thứ cho II con.
.
.
"Thân là vợ cả, phải hiểu biết lễ nghĩa, thế mà ở đây lại đi đôi co.
Nhã Tịnh, có phải cô sống ở cái nhà này đã quên mất gia quy rồi có phái hay không?”
ông ta nói.
Nhã Tịnh sợ đến nỗi mặt trắng bệch, miệng không ngừng nói "Con sai rồi.
" Ông ta không hề đả động gì đến Lâm Giai mà chỉ trách phạt một mình Nhã Tịnh, Mộc Nhược Hy nhìn thấy cảnh đó, hận không thể giết chết Lâm Giai! Vì cò ta mà Nhã Tịnh phải chịu tủi nhục như thế.
Mộc Nhược Hy nghiến răng kìm nén uất hận xuống, Mộc Hiến lúc này hướng về Mộc Nhược Hy, cất giọng nghiêm khẳc mắng: "Còn không mau xin lỗi đi!" Mộc Nhược Hy lại gần, cúi đầu xin lồi Lâm Giai, bà ta vô cùng hả hê, bấy giờ mới xoa dịu Mộc Hiến: "Ba, ba đừng tức giận nữa mà.
Không tốt cho sức khỏe của ba đâu, hơn nữa nếu có ai không biết còn tưởng con bắt nạt chị.
" Mộc Hiển "ừm" một tiếng: "Vẫn là con hiểu chuyện.
" "Đúng rồi.
Thành Nam đâu?”
ồng ta lại hỏi.
"Thằng bé vừa mới ra ngoài, nói là có còng việc gì đó.
" Lâm Giai nhanh chóng đáp.
Mộc Nhược Hy cười lạnh, còng việc sao? Còn ai mà không biết hắn ta lại đi đú đởn với gái co chứ! "Lát nữa Thành Nam về, bảo nó qua phòng gặp ta một lát.
" Mộc Hiến nói.
"Vâng, con biết rồi ạ.
" Lâm Giai trả lời.
Mộc Nhược Hy bấy giờ đưa mắt sang Nhã Tịnh, Lâm Giai đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, Du Miên đi lấy chồng một cái, hình như là quên cả ba mẹ nhỉ? Không thấy con bé về thăm gì cả?”
Mộc Hiến liếc mắt nhìn Nhã Tịnh, bà ta cười gượng gạo, nói: "Có lẽ là do con bé nhất thời quên mất, dù sao ở bên đó cũng là gia tộc lớn.
Phép tắc lễ nghi còn nhiều.
”
“Phép tắc lễ nghi gì thì cũng không được lặn mất tăm như thế.
" Mộc Hiến nói.
Nhã Tịnh nín lặng, Lâm Giai lại lên tiếng: "Đúng rồi,con không biết chuyện này có thật không, nhưng nghe nói Du Miên vào đêm thành hòn đã cứa cổ tay mình! " Mộc Hiến nhíu mày, Mộc Nhược Hy nhanh miệng nói: "Lời đồn thối bây giờ nhiều vô kế, biết đâu là thật, đâu là giả chứ!”
“Nếu là thật thì sao? Thế thì lời đồn về đại thiếu gia Thương Chủy bên đó sát vợ chả đúng à?”
Lâm Giai đáp lại.
Mộc Hiến gõ cạch cây gậy xuống sàn, khiến bọn họ im lặng.
Lát sau ông ta mới nói: "Ta mệt rồi, ta muốn vào trong phòng nghỉ ngơi.
" Mộc Tường lúc này mới lên tiếng: "Đế con đỡ ba.
" Lâm Giai cũng nhanh nhảu chạy theo, bấy giờ chỉ còn lại hai người Nhã Tịnh và Mộc Nhược Hy, cô ta chửi thề: "Con khốn Lâm Giai! Đúng là tức chết mà!”
“Nhược Hy! Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, là con phải kìm cái tính nóng nảy của con lại cơ mà?”
"Con không nhịn như mẹ được!" Mộc Nhược Hy nghiến răng, trong mắt tràn đầy căm hận: "Nhất định bằng mọi giá con phải gả được cho Thương Chủy!" Lâm Giai lúc này đỡ Mộc Hiến vào trong rồi mới kéo tay Mộc Tường sang một góc kín đáo, nói nhỏ: "Anh định bao giờ mới cho Thành Nam lên làm tống giám đốc công ty?”
Mộc Tường thở dài: "Chuyện đó không phải một mình anh là có thế quyết định, anh tuy là tổng giám đốc nhưng mọi thứ đều do bà nắm quyền điều hành mà.
" Lâm Giai chán nản, lườm ông ta: "Anh đúng là chẳng làm được việc gì nên hồn, anh phải nghĩ cách gì đi chứ? Chẳng lẽ cứ để như thế này mãi? Bao giờ Thành Nam lên làm tổng giám đốc, em mới yên tâm được.
Còn con nhỏ Mộc Nhược Hy và ả Nhã Tịnh kia nữa, lúc nào nhìn thấy hai người đó là em khó chịu.
" Mộc Tường xoa vai cô ta, an ủi: "Anh sẽ cố hết sức, em cũng hiểu là ba rất khó tính má.
Lâm Giai thay đối thái độ, ủy mị nép vào ngực ông ta, nũng nịu nói: "Tường! không phải là em có ý muốn ép anh, nhưng anh biết đấy, Thành Nam là con trai duy nhất của chúng ta, nếu như chúng ta nắm được mọi thứ rồi thì anh cũng sẽ không phải chịu đựng tình cảnh như bây giờ nữa.
Ba cũng sẽ không gây khó dê cho anh được! " Lời nói của bà ta nói trúng tim đen của Mộc Tường, ông ta giống như là một con bù nhìn, quyền lực đều do Mộc Hiến nắm lấy.
Lâm Giai quan sát nét mặt của ông ta, biết ông ta đang bị lung lay.
Bà ta càng thêm dầu vào lửa.
"Tường! anh cứ thử nghĩ kĩ mà xem, khi con trai chúng ta lên làm tổng giám đốc, anh sẽ là chủ tịch hội đồng quản trị, lúc đó anh đâu cần sợ ai nữa.
Đúng không?”
Mộc Tường u mê gật đầu.
Lâm Giai nở nụ cười đắc ý, không ngờ tới được một màn trò chuyện ban nãy đã bị Mộc Nhược Hy nghe lén.
Nếu Mộc Thành Nam mà lên làm tổng giám đốc thì chẳng phải hai mẹ con bọn họ sẽ bị đuổi ra khỏi nhà ư?! Mộc Nhược Hy cô ta nhất định sẽ không đế cho Lâm Giai đạt được mục đích! Mộc Nhược Hy tức tối quay trở về phòng, cò ta đi đi lại lại, cuối cùng lại xách túi trở ra ngoài, gọi một chiếc taxi rồi lên xe đi mất.
ở biệt thự Thưong gia.
Buổi tối, từ ban còng nhìn lên thấy được cả một khoảng trời rộng lớn.
Đêm hòm nay không một gọn sao, từng con gió khẽ lùa qua làn váy Mộc Du Miên, miên man trên làn da cô, khiến tâm tình cô trở nên thoải mái hơn.
Mộc Du Miên mặc váy ngủ bằng lụa, đường cong mềm mại lấp ló sau tà váy, đôi chân dài trắng nõn, gương mặt xinh đẹp lại man mác buồn, không cân phấn son lộng lẫy, nhìn cò cũng tựa như một nữ thần giữa màn đêm u tịch.