Bên kia, hơi thở của Hồ Lăng Triệt gấp gáp, xen lẫn cùng tiếng rên rỉ của phụ nữ, đủ đế biết anh ta đang làm gì.
"Hả? Thương Chủy, đợi tòi một lát."
Anh ta nói, còn không thèm ngắt máy mà tiếp tục làm xong, tiếng rên rỉ càng to dần, sau đó là một mảng yên tĩnh, bấy giờ anh ta mới quay lại nghe điện thoại.
"Vừa nãy cậu nói muốn nhờ tòi chuyện gì cơ?" Thương Chủy ngồi dậy, đắp chăn cho cô, sau đó mới ra ngoài, đi tới phòng làm việc của mình.
"Thân phận của tòi có thể bị lộ rồi, nhờ cậu giúp tôi một tay."
"Cái gì?" Hồ Lăng Triệt ngạc nhiên "Anh hai ơi, cậu lại muốn tòi đóng giả cậu sao? Còn nhớ lần trước
không, suýt nữa thì tòi bị cảnh sát bắt đấy."
Hồ Lăng Triệt nhớ tới đêm mưa to đó, một nữ cảnh sát chĩa súng vào anh ta, suýt chút nữa là anh ta đã bị bọn họ bắt được, may mà Thương Chủy đến kịp lúc.
"Lần này không giống." Anh lạnh nhạt đáp.
"Lần này cậu chỉ cần xuất hiện trước mặt vợ tôi là được."
Thương Chủy vừa nói xong, ngụm nước trong miệng Hồ Lăng Triệt đã phun thẳng ra ngoài.
"Vợ?! Cậu lấy vợ từ lúc nào vậy?!" Anh ta kinh ngạc thốt lên, giọng nói cao hơn mấy đề xi ben.
"Mấy hòm trước." Thương Chủy ngược lại chỉ nhàn nhạt trả lời, phả ra một làn khói thuốc.
Hồ Lăng Triệt há hốc mồm, không thế tin nối một người như Thương Chủy lại lấy vợ, lại còn giọng điệu khi nói ra chuyện này, bình thản y như là đang
nói về chuyện ăn cơm thường ngày vậy.
Thương Chủy không buồn giải thích, nói thêm vài câu rồi ngắt máy.
Tính khí thất thường lạnh lùng này Hồ Lăng Triệt không còn xa lạ gì, anh ta cũng muổn nhìn xem vợ của Thương Chủy mặt mũi như thế nào.
Lúc này cô gái đằng sau lại bám lấy anh ta, anh ta mỉm cười ôm cô ta lăn lộn trên chiếc giường.
Còn ở Thương gia, Thương Chủy dập tắt điếu thuốc, đang định quay trở lại phòng xem cô thế nào thì điện thoại của anh lại báo có tin nhắn.
Xem xong, bên môi Thương Chủy xuất hiện nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn.
Anh trở về phòng, Mộc Du Miên vẫn còn đang ngủ say, có lẽ là do tác dụng của thuốc hạ sốt.
Anh đi tới sờ trán cô, ánh mắt lại chú ý tới chiếc chăn trên người cô có chút xộc xệch.
Thương Chủy dém chăn lại, sau đó xuống lầu dặn dò Lưu Âu Lị đế mắt tới cò rồi lên xe phóng vù đi.
Lưu Âu Lị đợi anh đi khuất, sau đó mới đi lên phòng anh, trên tay bưng thêm một bát cháo và một cốc nước cam.
"Thiếu phu nhân."
Bà ta khẽ gọi, Mộc Du Miên vẫn nằm im không động đậy.
Bà ta nhìn thấy mấy dấu hôn còn ở trên người cò, tức thì nắm tay siết chặt lại.
Bà ta khẽ khàng đi tới tủ sách gần đó, lục lọi tìm kiếm.
Mộc Du Miên lúc này hơi hé mắt ra nhìn, thấy bà ta cầm theo một vật gì đó màu đen rất nhỏ, vừa nhìn cô đã nhận ra ngay đây là máy nghe lén.
Lưu Âu Lị cầm nó trong tay, lại ngó nhìn Mộc Du Miên, thấy cỏ vẫn đang ngủ say, bèn nhẹ nhàng ra ngoài.
Cánh cửa đóng lại, cò liền mở mắt, Lưu Âu Lị giấu
thiết bị nghe lén trong phòng Thương Chủy làm gì? Bà ta không sợ anh biết được hay sao ư?
Ngay từ lúc đầu, cò đã thấy bà ta khả nghi rồi.
Ngày đầu tiên tới Thương gia, ánh mắt bà ta nhìn cô không có thiện cảm, còn đưa thuốc tránh thai cho cò uống.
Ban đầu cô cứ tưởng đây là ý của Thương Chủy, anh ta không muốn cò mang thai nên mới sai bà ta làm thế, nhưng không phải, Lưu Âu Lị đặt cả thiết bị nghe lén trong phòng, bà ta không chỉ nhắm tới một mình cò mà còn nhắm tới cả Thương Chủy.
Mộc Du Miên cố gắng gượng ngồi dậy, cầm cốc nước cam lên định uống, vò tình nhìn thấy dưới đáy cốc có một ít bột trắng đục còn chưa tan hết.
Cô nhếch môi cười lạnh, đế nó lại trên tủ đầu giường.
Xem ra, cây muổn lặng mà gió chẳng ngừng rồi.
Nếu không xử lí bà ta thì cò cũng chẳng yên ổn, nhưng mà bây giờ cô thân cò thế cò, bà ta là quản
gia ở đây, chỉ có một người duy nhất có thế làm điều đó mà thôi.
Mộc Du Miên nhớ tới người đàn ông cao lãnh lạnh lùng kia, sau khi anh vừa đi thì cô đã tỉnh rồi.
Trong cơn sốt cao, Mộc Du Miên lại gặp ác mộng, mà khi đó lại có một vòng tay ấm áp rộng lớn ôm chặt lấy cò, khiến cô không còn sợ nữa.
cỏ cứ ngỡ là mình đang mơ nhưng hơi ấm đó lại rất chân thật và quen thuộc, sờ sờ chiếc khăn mềm mại, trong lòng cô bỗng nhiên có một cảm giác lạ.
Mộc Du Miên lầc nhẹ đầu, xua đi ý nghĩ đó, những chuyện đã xảy ra nhắc nhở cô rằng Thương Chủy là một người đàn ông nguy hiếm, cò phải tìm cách thoát khỏi anh ta, tìm Ám Dạ, và trả thù lại kẻ đã hại chết mình.
Vừa mới cất cơn sốt, đầu óc cô vẫn còn choáng váng, cố họng lại khò khốc.
Mộc Du Miên gượng Đ.c truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.čm
dậy đi tới bàn rót một cốc nước rồi uống hết một hơi, vô tình nhìn thấy chiếc máy tính của Thương Chủy vẫn còn sáng đèn.
Cô khoác chăn, nhón chân bước lại gần, thì ra là nó bị mắc dây nên chưa gập xuống hết.
Mộc Du Miên mở nó lên, màn hình hiện ra cuộc gọi đã kết thúc, cò bèn thử tìm xem trong máy tính của anh có những gì.
Nhưng bên trong trống trơn, cô suy nghĩ một chút, mười ngón tay lướt trên bàn phím, lập tức tìm ra một thư mục ấn.
Quả nhiên...
Thương Chủy sẽ không dễ dàng đế lộ nó ra rồi, cô liền nhấp vào thư mục đó, nhưng vừa mới ấn vào thì máy tính lại kêu lên, cùng dấu chấm than đỏ rực.
Mộc Du Miên thầm than không ổn rồi, nhanh chóng gập máy tính xuống, trong lòng thấp thỏm lo lắng.
Tên cáo già Thương Chủy cài phần mềm chống xem lén, cô đã nhất thời chủ quan.
Mong rằng anh ta sẽ không biết, nhưng đáng tiếc là nó lại ngay lập tức báo về điện thoại anh, Thương Chủy lúc này đang ở đồn cảnh sát, vừa xem điện thoại xong, ánh mắt chợt lạnh lùng.
Mèo hoang nhỏ này...vừa mới rời mắt một chút mà đã xảy ra chuyện rồi.
"Tống giám đổc Thương..." Cục trưởng cục cảnh sát lúng túng gọi anh.
Thương Ngôn Hạo vừa nghe thấy đã như phát điên lao tới song sắt, hét lên:
"Thương Chủy! Đồ khốn! Mau thả tao ra!"
Thương Chủy lạnh lùng nhìn Thương Ngôn Hạo, cất giọng châm biếm:
"Vẫn còn sức đế la hét thì cứ nhịn thêm vài ngày nữa đi."
"Thằng khốn! Tao sẽ giết mày!"
Anh chả buồn quan tâm, đúng lúc này bên ngoài đồn cảnh sát, Thương phu nhân vừa tới nơi, nhìn thấy Thương Ngôn Hạo mới có hai ngày mà thân tàn ma dại, còn giáp mặt Thương Chủy ở đây, bà ta không giấu được sự giận dữ, lớn tiếng cay nghiệt mắng anh:
"Tên tàn nhẫn độc ác! Đã nhốt nó còn chưa đủ, bây giờ lại còn hành hạ nó! Cậu có còn là con người nữa không khi làm thế với em trai của mình hả?!" Bộ dạng của bà ta bây giờ khác hẳn với bộ dạng hiền lương thục đức trước mặt Thương lão gia.
Vẻ mặt anh lạnh lùng, bình thản, Thương Ngôn Hạo vừa nhìn thấy Thương phu nhân đã vội cầu cứu:
"Mẹ! Mau đưa con ra khỏi đây đi!"
"Ngôn Hạo! Đừng lo, nhất định mẹ sẽ đưa con ra
ngoài!" Bà ta xót xa nói.
Thương Chủy cong môi cười lạnh, bấy giờ mới chậm rãi lên tiếng:
"Dựa vào đâu mà bà muốn đưa nó ra khỏi đây?
Em trai sao? Bà đang muốn lừa ai? Tưởng tôi không biết à?"
Thương phu nhân giật mình, vẻ mặt lộ ra hoảng hốt, nhưng nhanh chóng khôi phục trở về bình thường.
Bà ta gằn giọng:
"Thương Chủy! Đừng có mà ở đây ăn nói ngông cuồng! Cậu là cái thá gì mà dám nghi ngờ tôi?!"