Người Vá Xác

chương 90: biến mất

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi nhìn qua đó, thấy ngoài cửa sổ Thất Thất đang nhìn tôi đầy xa xăm, cứ như một cái bóng không hề có cảm giác tồn tại.Ánh mắt cô ấy lạnh lẽo, nhưng dường như lại rất hâm mộ chúng tôi.Đồng Xu quay đầu lại, xoa mắt: "Hả? Sao lại biến mất rồi?", Thất Thất đã biến mất.Tôi vội vàng chạy ra khỏi nhà hàng, thấy Thất Thất đang trốn bên cạnh thùng rác ngoài nhà hàng. Cô ấy co người lại, không ngừng run rẩy."Thất Thất!", tôi gọi cô ấy, vội vàng chạy qua.Cô ấy đứng dậy, nhanh chóng đi men theo mép tường râm, mãi đến khi rẽ vào một con ngõ hoàn toàn đen kịt mới dừng lại."Em sợ ánh đèn, không phải anh biết sao?", cô ấy tủi thân nhìn tôi.Tôi cảm thấy áy náy bởi sự sơ ý của mình."Anh xin lỗi, Thất Thất...""Thôi bỏ đi. Em có chuyện muốn nói với anh, liên quan đến Nguyệt Nguyệt".Vừa nghe thấy là tin của Chử Nguyệt Nguyệt, thần kinh tôi lại trở nên căng thẳng."Cô ta xuất hiện rồi sao? Cô ta đến gây rắc rối cho em à?"Thất Thất lắc đầu: "Không tìm em gây rắc rối, nhưng em nghe nói nó và Đầu Vuốt Keo đã xuất hiện rồi, cũng đã tới thành phố này".Tôi hỏi Thất Thất: "Họ tới đây làm gì? Em nghe ai nói vậy?""Chắc chắn họ tới tìm anh. Anh nói cho em biết đã, hôm nay anh có gặp phải người nào kỳ lạ không?", Thất Thất lo lắng nhìn tôi.Trong đầu tôi chợt hiện ra khuôn mặt của bà cụ ăn xin."Có, có thật, đó là một bà cụ ăn xin. Bà ấy còn đưa cho anh thứ này!"Nói rồi tôi móc tờ giấy vàng kim gấp từ trong túi ra.Thất Thất nhíu mày, ngay sau đó cô ấy mở to mắt: "Bà ấy ở đây vậy?"Tôi bảo Thất Thất, bà cụ ăn xin đó đã đi rồi, nhưng hai ngày sau bà ấy mong Thất Thất có thể tới gặp bà ấy.Thất Thất gật đầu, rồi bắt đầu trầm tư.Tôi liền hỏi cô ấy tờ giấy vàng kim này dùng để làm gì.Cô ấy nói chỗ bà Liễu cũng có loại giấy vàng kim như thế này, mà có lẽ bà cụ ăn xin không phải là dáng vẻ sau khi Chử Nguyệt Nguyệt và Đầu Vuốt Keo hợp thể."Vậy bà cụ ăn xin còn nói gì với anh không?", Thất Thất lại hỏi.Tôi nói hết cho cô ấy nghe, cô ấy nói với vẻ không thể tin được:"Em không phải truyền nhân gì hết. Nhưng bà Liễu tùng nói, em rất có thiên phú, thế nên mới dạy em một chút ngón nghề của người làm hàng mã".Tôi tính thử, hai ngày sau không phải chính là ngày tế tổ của Bạch phái sao!Lúc này, Thất Thất nhìn ánh đèn chói mắt bên ngoài. Cô ấy híp mắt, khi về sau một bước."Em phải đi rồi, hai ngày sau em sẽ đến gặp bà ấy. Còn nữa, anh phải cẩn thận Nguyệt Nguyệt và Đầu Vuốt Keo đấy".Cô ấy nhẹ giọng dặn dò tôi. Tôi hỏi cô ấy định đi đâu.Thất Thất cũng không nói, chỉ bảo mình không hợp với ánh đèn thành phố.Hai ngày sau đó, quả nhiên tôi không nhìn thấy Thất Thất nữa.Hai ngày này, tôi và Đồng Xu phụ trách chực chờ ở khách sạn và tòa nhà của trung tâm thương mại để giám sát em trai Minh Thu, còn Minh Thu thì giám sát bố cậu ấy.Cuối cùng cũng đến ngày trước hôm tế tổ, tôi và Đồng Xu tiếp tục trực ở khách sạn.Minh Thu từng nói, trước hôm tế tổ bố cậu ấy sẽ giao kim châm cho em trai.Tuy không biết vì sao phải sắp xếp như vậy, nhưng cậu ấy chính tai nghe bố nói như vậy, chắc chắn không sai vào đâu được.Nhưng kỳ lạ ở chỗ, sau khi em trai cậu ấy trở về vào ngày hôm trước thì không ra nữa.Cả ngày hôm nay cậu ta không ra ngoài ăn cơm, cũng không ai tới phòng cậu ta, ngay cả phục vụ cũng không.Phía bên Minh Thu thì buổi chiều bố cậu ấy đã một mình lái xe ra khỏi biệt thự, đi ra ngoài thành phố.Minh Thu lặng lẽ đi theo, kết quả lúc đi qua một đường ray thì vừa hay một đoàn tàu hỏa đi qua nên không thể không dừng lại.Khi tàu hỏa đi qua thì người cũng biến mất tăm.Minh Thu nói, có lẽ bố cậu ấy đến một nơi nào đó để lấy túi kim châm. Cậu ấy bảo chúng tôi giám sát chặt chẽ em trai, vì bố cậu ấy chắc chắn sẽ gặp em trai vào hôm nay.Tôi và Đồng Xu không dám lơi là, nhưng đến bảy giờ tối, Minh Thu đột nhiên tới tìm chúng tôi, nhìn cậu ấy có vẻ rất sốt ruột."Không xong rồi, em trai tôi đã rời khỏi đây rồi!"Đồng Xu nói ngay, không thể nào, hai chúng tôi thay phiên nhau giám sát, thậm chí đi vệ sinh chúng tôi còn đi thay phiên nhau."Ôi! Là thật đấy, bố tôi vừa báo tôi, họ đã đến nơi tế tổ rồi!""Hả? Cậu không phải đi hả?", Đồng Xu há mồm, vô cùng kinh ngạc.Minh Thu thở hổn hển, ủ rũ lắc đầu."Bố tôi nói, những hành vi của tôi trong khoảng thời gian không ổn chút nào, thế nên liền phạt tôi không được tham gia nghi thức này".--------------------

Truyện Chữ Hay