Lâm Kỳ lập tức gọi điện thoại cho chi đội trưởng, vừa nghe nói là vây bắt hai tên tội phạm, chi đội trưởng lập tức bật ra khỏi giường, vội mặc quần áo lao đến cơ quan, cũng không còn quan tâm được đến chuyện giờ này lãnh đạo đều đã đi ngủ rồi, gọi điện thoại cho lãnh đạo Công an thành phố, yêu cầu Công an thành phố lập tức bố trí lực lượng, đi bắt tội phạm.
Hai tên tội phạm này có súng trong tay, thân thủ nhanh lẹ, hơn nữa đã khống chế năm con tin, trong đó có một người đã bị thương. Lãnh đạo Công an thành phố trực tiếp hạ lệnh, trận này chỉ được phép thành công, không được phép thất bại, vừa phải bắt tội phạm, đồng thời phải bảo vệ sự an toàn cho toàn bộ con tin.
Lâm Kỳ là người hiểu rõ nhất về tình hình vụ án, cho nên tiếp tục chỉ huy hành động bắt tội phạm lần này, tất cả huy động hơn ba trăm cảnh sát hình sự, bao gồm cả cảnh sát hình sự trực thuộc chi đội và cảnh sát của các đơn vị anh em khác, thậm chí cả tay súng thiện xạ, toàn bộ lực lượng đều nhận đầy đủ vũ trang từ kho trang bị, bảy tám mươi chiếc xe cảnh sát đều tuân theo sự chỉ huy thống nhất của ban chuyên án, xuất phát từ đồn cảnh sát của tất cả các địa phương trên toàn thành phố Hàng Châu, khẩn trương thẳng tiến về khu đô thị mới Đại Giang Đông.
Ở vòng ngoài khu đô thị mới, toàn bộ cảnh sát xuống xe, đi bộ vào.
Cảnh sát chia ra làm hai ngả, một bộ phận tiến thẳng về phía căn biệt thự, đội quân còn lại di chuyển về phía khu vực gần nhà kho. Dọc đường, đầu tiên cử một số cảnh sát mặc thường phục giả làm nhân viên vệ sinh môi trường đi trước dọn đường, quét sạch những đối tượng ngầm canh chừng dưới mặt đất, trên không thì có máy bay không người lái tuần tra, đoàn quân hùng hậu lặng lẽ theo sau, từ từ hình thành thế trận bao vây lấy hai mục tiêu.
Rất nhanh chóng, cảnh sát điều khiển máy bay không người báo cáo, trên nóc một tòa nhà chung cư gần cái kho, phát hiện thấy bóng dáng tên tội phạm nghi là đang canh chừng nghe ngóng tình hình, tên tội phạm đã có vẻ cảnh giác.
Nền trời đã chuyển sang màu trắng, vầng mặt trời đỏ rực hiện ra ở đằng đông.
Chu Bình nằm bò trên nóc tòa nhà chung cư, chăm chú theo dõi căn nhà kho suốt cả đêm, mãi vẫn không thấy có gì bất thường, trong lòng lại càng khẳng định là cảnh sát đã không vào cuộc. Suốt đêm không ngủ, gà ngáp một cái rõ to, cảm giác đói bụng, nhưng xung quanh đây đều hoang vắng, không có lấy một cái siêu thị tiện lợi, đi đâu mua đồ ăn được cơ chứ.
Đang suy nghĩ, chợt nghe thấy những âm thanh ù ù vang lên phía sau lưng, gã đứng dậy quay người nhìn, một chiếc máy bay không người lái lướt qua trên không trung, bay về đằng xa.
Gã đứng ngây người tại chỗ mấy giây, rồi lập tức chạy ra lan can phía bên kia nghiêng ngó nhìn xuống bên dưới, tất cả có bốn nhân viên quét dọn vệ sinh đang quét rác.
Gã quan sát một lát, xung quanh không có gì bất thường, một thanh niên ăn mặc rất mốt đứng bên cạnh một chiếc mô tô rất ngầu, đang điều khiển máy bay không người lái, chiếc máy bay không người lái bay loạn xạ trên không trung, cũng không tiến gần về phía gã nữa.
Chu Bình thở phào nhẹ nhõm, không có gì đáng lo ngại, chẳng qua là một thanh niên tìm đến khu đô thị hoang vắng này để chơi máy bay không người lái thôi mà. Tin tưởng hôm nay là một ngày may mắn, tất cả đều sẽ thuận lợi.
Chợt gã thấy trong lòng gợn lên chút lo âu, theo đại pháp tư duy ngược chiều bản năng cơ thể người, gã linh cảm ngày hôm nay thuận lợi, có nghĩa là có mối nguy hiếm rất lớn đang rình rập bên cạnh!.
Gã nhìn tình hình địa lý ở đây, tòa chung cư này quá thấp, chỉ có thể nhìn thấy cái kho phía dưới, không thấy được toàn cảnh khu vực gần đó, gã nghĩ ngợi giây lát, mắt hướng về tòa nhà văn phòng đồ sộ phía đối diện, tòa nhà văn phòng còn chưa lắp cửa sổ, rõ là một tòa nhà đã ngừng thi công, tất nhiên sẽ không có người.
Đúng, sang luôn bên đó quan sát từ trên xuống.
Gã đi xuống dưới tầng, ra đến ngoài đường, nghiêng ngó quan sát xung quanh, một nhân viên quét dọn vệ sinh thong thả đi chiếc xe đạp chở rác, chậm rãi tiến về phía gã, gã chăm chú nhìn nhân viên quét dọn vệ sinh, trong khoảng thời gian đó, anh ta chỉ ngẩng đầu lên có một lần, chạm phải ánh mắt gã, lại cúi đầu xuống, không nhìn gã nữa.
Chu Bình cảnh giác, quay người, bước nhanh về phía trước, ánh mắt thoáng thấy nhân viên quét dọn vệ sinh đột nhiên tăng tốc đạp xe, gã liền co cẳng chạy. Nhưng gã vừa cất bước, đã thấy cả bốn nhân viên quét dọn vệ sinh trên đường tiến tới vây gã lại, mấy tòa nhà gần đó, từ mỗi tòa lại có mấy người mặc thường phục xông ra, mục tiêu của tất cả bọn họ đều là gã!
Lâm Kỳ dẫn số đông cảnh sát phục ở vòng ngoài, đợi kết quả cuộc vây bắt ở phía trước.
Mấy phút sau, mọi người đều nở nụ cười.
Tám cảnh sát mặc thường phục áp giải một mình Chu Bình nhanh chóng bước tới, lúc này gã đã không còn đeo khẩu trang và tóc giả, bốn người túm lấy hai cánh tay gã, một người túm tóc, còn ba người đi theo ở hai bên, thế trận này đúng là có mọc cánh cũng khó bay.
Rất đông cảnh sát hình sự ấn đầu gã, lội đến trước mặt Lâm Kỳ, Lâm Kỳ túm lấy tóc gã, hỏi: "Tên gì?"
"Chu Bình." Gã chán nản bật ra, biết là lần này không thể thoát ra được nữa.
"Mấy vụ đột nhập nhà riêng trộm cướp tài sản đều là do mày gây ra?"
"Phải." Trước uy lực của đông đảo cảnh sát hình sự, hắn không dám giở trò.
"Mấy tên đồng bọn?"
"Một đồng bọn, một chủ mưu." Gã nhớ đến chuyện sếp đã nuốt mất số vàng của gã, nói ra luôn.
"Tên chủ mưu là ai?"
"Chưa thấy mặt anh ta bao giờ, em đoán là cảnh sát."
Những cảnh sát hình sự không nắm được tình hình đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Lâm Kỳ không lấy làm lạ, chuyện này về rồi từ từ tra hỏi sau, trước mắt phải cứu con tin thoát ra an toàn đã: "Tên đồng bọn tên là gì?"
"Lưu Tề."
"Hắn ở đâu?"
"Ở trong căn biệt thự bên cạnh."
"Trong đó có mấy con tin?"
"Năm."
"Súng của mày đâu?"
"Ở chỗ Lưu Tề."
Lâm Kỳ suy nghĩ mấy giây, hỏi: "Mày nghĩ cách gọi Lưu Tề đến đây?"
"Em thử xem."
"Mày định nói thế nào?"
"Em gọi nó ra ăn sáng, con tin bị nhốt, không thể chạy ra được, bảo nó cứ yên tâm."
"Nó có nghe lời mày không?"
"Em nói gì nó cũng nghe."
Lâm Kỳ gật đầu: "Mày hợp tác cho tốt, đây là cơ hội lập công." Anh ta quay đầu nói với cảnh sát hình sự bên cạnh, "Đưa điện thoại di động cho hắn."
Chu Bình cầm lấy điện thoại di động, rất đông cảnh sát hình sự bao vây quanh gã, cho dù gã có là cao thủ võ lâm, cũng đừng có nghĩ đến chuyện chạy trốn, ngoan ngoãn bấm số của Lưu Tề, sau khi đầu kia bắt máy, Chu Bình lập tức nói to: "Tôi bị bắt rồi, cậu mau trốn..."
Chưa nói xong đã bị cảnh sát phía sau lưng bịt mồm lại, ấn xuống đất, nện cho một trận tơi bời.
Nhưng đã không kịp nữa, Lâm Kỳ lập tức dùng máy bộ đàm ra lệnh cho cảnh sát hình sự ở bên ngoài căn biệt thự bao vây ngay.
Đã bị lộ, cảnh sát cũng không ẩn nấp, tránh né nữa, cả đội quân cùng xông đến căn biệt thự, mấy trăm cảnh sát bao vây vòng trong vòng ngoài, toàn bộ hàng trong cùng đều giương lá chắn lên, đề phòng tên tội phạm cùng đường liều mạng bắn cảnh sát.
Cảnh sát mặc thường phục mai phục ở xung quanh từ trước báo cáo với Lâm Kỳ, không có người từ căn biệt thự đi ra, tên tội phạm chắc chắn vẫn đang ở bên trong Cảnh sát hướng vào bên trong hét lên mấy tiếng, không có ai trả lời, lại hỏi Chu Bình thì biết Lưu Tề là một gã câm, không trả lời được.
Lâm Kỳ cử người của đội tuần tra cơ động mặc áo chống đạn, đội mũ bảo hiểm và mặt nạ, giương lá chắn lên, vũ trang kín mít, đi vào trong, đến chỗ cửa sổ quan sát kỹ tầng phát hiện bên trong không có người, quay về báo cáo tình hình. Lâm Kỳ lại cho cảnh sát đặc công trèo lên nóc căn biệt thự luồn vào, xung quanh đều bố trí các tay súng thiện xạ giương súng chi viện,
Rất nhanh chóng, cảnh sát đặc công từ trên nóc căn biệt thực nhảy qua cửa sổ, vào đến tầng , mở cửa chính, một đội cảnh sát hình sự cầm súng lẳng lặng xông vào, tất cả bao vây chặt lối ra vào dẫn xuống tầng hầm.
Tiếp đó, cảnh sát bổ trí cảnh sát đặc công có kinh nghiện chiến đấu thực tế phong phú, mặc áo chống đạn, bám sát tường từ từ đi xuống cầu thang, vừa đi đến giữa chừng, thì thấy Lưu Tề đứng bên ngoài chấn song sắt, cầm súng chỉ vào Hạ Minh đang đứng trước che chắn, Lưu Tề ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cảnh sát.
Cảnh sát quát liền mấy tiếng: "Bỏ súng xuống!"
Lưu Tề quay lại nhìn Hạ Minh một cái, Hạ Minh vội nói: "Cho anh ta phút, các anh tạm thời đừng đi xuống, phút sau anh ta sẽ tự đi lên!"
Lưu Tề quay đầu nhìn về phía cảnh sát, chậm rãi gật đầu.
Cảnh sát nhìn nhau, một người chạy ra ngoài báo cáo với Lâm Kỳ về tình hình bên trong, Lâm Kỳ và cảnh sát đặc công tại hiện trường phân tích hồi lâu, cầu thang tầng hầm có vật cản, xạ thủ bắn tỉa không tìm được vị trí kín đáo, cảnh sát đặc công lao xuống tấn công, nếu tội phạm bắn vào con tin, họ sẽ không thể ngăn chặn được. Sau khi suy đi tính lại, Lâm Kỳ thấy tên tội phạm cũng không có thù oán gì với gia đình Hạ Minh, cho dù là loại tội phạm liều mạng, thì gϊếŧ con tin vào lúc này chắc cũng hoàn toàn không có ý nghĩa gì, thầm đánh cược trong lòng, cứ tin lời hắn, cho hắn phút!
Bên ngoài trời đã sáng hắn, dưới tầng hầm vẫn chỉ có ánh sáng tối mờ của ngọn đèn trên tường.
Sau một ngày một đêm căng thẳng chịu đựng, vợ chồng Hạ Chính đã bơ phờ kiệt quệ, nằm trên giường, cũng không biết họ có thật sự ngủ say hay không, Nhâm Viễn đã mất rất nhiều máu, lúc này cũng đã đau quá lịm đi, trong lúc ngủ mơ vẫn khẽ rên lên.
Hạ Minh mở to đôi mắt đỏ quạch những tia máu, mặc dù tính ra anh cũng đã hai ngày hai đêm không chớp mắt, nhưng anh không hề buồn ngủ, anh biết rõ hơn bất cứ một người nào ở đây về sự nguy hiểm của hai tên tội phạm này. Giang Văn Linh dựa vào lòng anh, mắt nhắm hờ, tĩnh tâm dưỡng thần. Suốt quá trình, họ chỉ nói với nhau một câu.
Hạ Minh hỏi cô: "Em có trách anh không?"
"Sao em lại trách anh?" Giang Văn Linh lắc đầu, tựa sâu hơn vào lòng anh, anh nắm chặt vai cô, trong lòng chỉ cầu mong cho Lâm Kỳ phát huy tài năng.
Thời gian chậm chạp trôi đi, không thấy Chu Bình quay lại, anh nhận thấy Lâm Kỳ không ngu dốt đến mức cử cảnh sát đến thẳng cái kho, trong lòng cũng bớt lắng, chỉ cần kéo dài thời gian thêm một chút, chỉ cần cảnh sát tìm ra Chu Linh Chi, họ sẽ có thể được giải cứu
Đúng lúc này, đột nhiên phía dưới tầng hầm vang lên những âm thanh ồn ào, anh và Giang Văn Linh lập tức thẳng người dậy, dỏng tai lắng nghe, lần này nghe thấy rất rõ, phía ngoài cảnh sát đang cầm loa hét bảo Lưu Tề mau bỏ vũ khí xuống, ra đầu hàng để được khoan hồng.
Loa hét lên mấy tiếng, vợ chồng Hạ Chính cũng ngồi dậy Nhâm Viễn đang thiêm thiếp ngủ cũng giật mình tỉnh giấc, mọi người đều nở nụ cười trong sự vui mừng tột độ: "Cảnh sát đến rồi, cảnh sát đến rồi à?"
Một lát sau, có tiếng bước chân vang lên từ phía cầu thang, Lưu Tề cầm súng lao xuống, chĩa súng vào mọi người, tất cả đều kinh sợ lùi lại, Nhâm Viễn nằm trên giường không động đậy được, vội kéo chăn lên, định dùng chăn để đỡ đạn.
Hạ Minh dang rộng hai tay, che chắn trước mặt bố mẹ và Giang Văn Linh, cuống cuồng hét lên: "Anh đừng làm hại họ, anh gϊếŧ họ cũng không có lợi gì cho anh!"
Lưu Tề chăm chú nhìn Hạ Minh, khẽ vẫy khẩu súng, ra hiệu cho anh bước tới.
Hạ Minh chần chừ giây lát, rồi bước lên phía trước, Lưu Tề gí súng vào đầu anh, Giang Văn Linh quỳ luôn xuống đất, khóc xin: "Xin anh, xin anh đừng gϊếŧ anh ấy, anh tha cho anh ấy được không?" Thư Bối Quân cũng quỳ xuống cùng, khóc xin hắn đừng làm hại con trai bà.
Lưu Tề nhìn về phía người, ánh mắt dịu đi, hắn lại ra dấu hiệu bằng tay, bảo Hạ Minh ngồi xuống đất, Hạ Minh đành làm theo. Lưu Tề bỏ khẩu trang, tháo tóc giả, để lộ ra bộ mặt thật, ngồi xuống đối diện với Hạ Minh qua chấn song sắt, bỏ súng xuống một bên, lấy một chiếc điện thoại di động trong túi áo ra, đưa cho Hạ Minh.
Hạ Mình nghi hoặc cầm lấy, Luu Tề lấy giấy bút ra viết: "Gọi giúp tôi một cú điện thoại, tôi sẽ không gϊếŧ các vị."
Hạ Mình quay lại gật đầu với mọi người ở sau lưng trước, bảo họ đừng lo, rồi cầm điện thoại di động lên, làm theo chỉ dẫn của Lưu Tề, tìm thấy số điện thoại của một người tên là Kỳ Kỳ, đang định gọi, đột nhiên lại có tiếng động từ phía cầu thang vọng tới, ba cảnh sát xuất hiện ở cầu thang, Lưu Tề phản ứng rất nhanh, cầm phắt khẩu sủng lên, chĩa vào đầu Hạ Minh, nhìn thẳng vào cảnh sát.
Cảnh sát liền quát: "Bỏ súng xuống!"
Lưu Tề không hề có phản ứng, hắn nhìn về phía Hạ Minh, một tay xòe năm ngón tay ra, nói bằng khẩu hình miệng: " phút."
" phút, bảo họ cho anh phút đúng không?"
Lưu Tề gật đầu.
Hạ Minh lập tức hét về phía cảnh sát: "Cho anh ta phút, các anh đừng xuống, phút sau anh ta sẽ tự đi lên!"
Một lúc sau, cảnh sát ở cầu thang nhận được lệnh của cấp trên, lui ra, tìm thấy một chiếc máy tính xách tay, có thể quan sát rõ toàn cảnh tầng hầm qua camera giám sát bên trong, họ cũng chỉ có thể chờ đợi.
Lưu Tề cầm giấy bút, nhanh chóng viết một đoạn chữ, đưa cho Hạ Minh xem rồi ra hiệu cho anh gọi điện thoại.
Chuông điện thoại đổ rất lâu mới có người nghe máy giọng nói bực bội của một cô gái vọng ra: "Anh làm cái gì thế hả! Giờ này gọi điện thoại cho em, anh không biết là giờ em mới hết giờ làm việc à, em vừa mới ngủ đã bị anh gọi dậy, anh định làm gì!"
"Bạn của chị đang ở cạnh tôi, anh ấy..." Hạ Minh La Lưu Tề lại viết tên mình ra giấy, liền sửa thành, "Lưu Tề đang ở cạnh tôi, anh ấy muốn tôi nói giúp với chị mấy câu."
"Có gì mà nói chứ, tôi muốn ngủ, bực quá thể!" Kỳ Kỳ ngắt luôn điện thoại.
Hạ Minh ngớ ra, lúng túng nhìn Lưu Tề, mắt Lưu Tề ánh lên sự khẩn cầu, bảo anh gọi lần nữa.
Anh đành làm theo, sau khi bắt máy, giọng Kỳ Kỳ vọng ra, còn bực bội hơn: "Anh làm cái gì! Có gì thì nói mau đi, nói mau đi!"
Hạ Minh nhìn dòng chữ viết trên giấy, đọc: "Lưu Tề bảo tôi nói giúp anh ấy, anh phải đi công tác ở một nơi xa, tạm thời không đến thăm em được, mong em sống hạnh phúc, sớm mua nhà, từ bỏ công việc hiện tại."
"Sớm mua nhà, tiền đâu? Không phải anh ta bảo sẽ cho tôi tiền mua nhà sao?"
Lưu Tề cau mày, vội viết ra giấy.
Hạ Minh lại đọc: "Sau này anh không thể cho em tiên được nữa, anh xin lỗi."
"Tôi biết ngay mà, anh ta muốn tìm cớ không cho tôi tiền, ngại không dám nói, lại còn tìm người nói hộ, hừm, đàn ông đều cùng một giuộc như nhau, sau này đừng có lên lạc với tôi nữa, tôi khinh anh ta!"
Kỳ Kỳ ngắt luôn điện thoại.
Hạ Mình nhìn vẻ mặt thất vọng, buồn nản của Lưu Tề, lưỡng lự hỏi: "Có gọi nữa không?"
Lưu Tề ủ rũ lắc đầu, đứng dậy như kẻ mất hồn, cũng không buồn cầm sủng, lùi lại mấy bước tiếp đó giơ một tay chỉ vào Hạ Mình, nuột tay chỉ vào Giang Văn Linh, khép tay lại làm thành hình một trái tim, rồi đi về phía cầu thang.
Đây lần đầu tiên hắn làm đúng dấu hiệu bằng tay.
Thế là Hạ Minh nhìn hắn chậm rãi đi lên tầng, vừa đi đến giữa chừng thì bị một cảnh sát hình sự nhảy xuống khống chế, hắn không hề phản kháng, để cho họ dẫn đi.
Sau khi Lưu Tề bị dẫn đi, mọi người trong phòng giam ngây ra một lúc, cuối cùng không kìm được bật khóc vì mừng rỡ.
Thư Bổi Quân và Giang Văn Linh đang quỳ dưới đất, xúc động ôm nhau khóc, lần này thực sự là trong hoạn nạn mới thấy tình cảm thật!
Hạ Chính nhìn con trai vừa giận vừa mừng, nghiến răng, xông tới bạt mạnh mấy cái vào đầu con trai.
Nhâm Viễn ở trên giường thấy tình thế đã an toàn, không còn nguy hiểm nữa, không kìm được, hét lên: "Anh Minh, anh phải thanh toán tiền điều trị cho em đấy, cả tiền bị lỡ giờ làm việc nữa, còn ai để ý đến tôi không đây!"
Hạ Minh đỡ đòn của Hạ Chính, nghiêm mặt nói với mọi người: "Bố mẹ, Văn Linh, cả Nhâm Viễn nữa, lát nữa cảnh sát xuống, mọi người nhất định phải nói là chúng ta chỉ đùa chơi thôi, không được bảo là con bắt cóc mọi người, nếu không, đây là trách nhiệm hình sự đấy!"
"Con... con không biết xấu hổ, còn nói chuyện này!" Hạ Chính lại đấm con trai một cái, đột ngột dừng lại, "Con không đùa đấy chứ?"
Tất nhiên không phải là đùa đâu, lát nữa bố đi lên nhìn xem hôm nay có bao nhiêu cảnh sát đến là biết con có đùa hay không, bố mẹ và mọi người, tất cả bị hại đều phải nhất nhất nói đây là chuyện đùa của gia đình ta, nếu không, con sẽ phải ngồi tù thật đấy."
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn anh, vừa ngạc nhiên vừa lo lắng, giây lát sau, lực lượng cảnh sát xông xuống, thế trận khiến họ sững sờ. Ít nhất có đến hơn cảnh sát chen chúc trong căn phòng tầng hầm, cảnh sát mở phòng giam, đưa mọi người lên trên, ra đến bên ngoài, Hạ Chính và mọi người nhìn thấy chí ít có đến mấy trăm cảnh sát vây xung quanh, mới tin là Hạ Minh thật sự không nói đùa.
Lâm Kỳ từ trong đám đông đi ra, lần này bắt được tội phạm một cách thuận lợi, con tin an toàn vô sự, anh ta ghi công đầu cho mình cái đã. Nhưng vừa nhìn thấy Hạ Minh, cơn giận dữ lập tức bốc lên, anh ta túm ngay lấy cổ Hạ Minh, lôi ra một bên, chửi xa xả: "Cậu làm cái trò gì thế hả? Trong hoạn nạn mới thấy tình cảm thật cái chết tiệt gì, thấy chưa?"
"Ồ... thấy rồi."
"Cậu có biết, cậu làm thế sẽ bị tạm giữ hình sự không hả, lần này thì tôi không đỡ được cho cậu đâu."
Hạ Minh kinh ngạc hỏi: "Tại sao tôi phải tạm giữ hình sự?"
"Mẹ kiếp, cậu và Nhâm Viễn đồng mưu, bắt cóc bố mẹ và người yêu cậu, như vậy còn không tạm giữ hình sự hả?"
"Ai nói là tôi bắt cóc? Anh hỏi bố mẹ tôi xem, anh hỏi Giang Văn Linh xem, tôi có bắt cóc họ không?"
Lâm Kỳ ngớ ra tại chỗ: "Cậu...."
"Rõ ràng là hai tên đó bắt cóc chúng tôi, chúng tôi đều là bị hại đấy chứ? Bố mẹ tôi và Giang Văn Linh đều không thừa nhận là tôi bắt cóc họ, căn biệt thự này là của gia đình tôi, anh có thấy ai bắt cóc về nhà mình, cuối cùng gọi điện thoại cho chính mình để đòi tiền chuộc không? Cảnh sát các anh dựa vào đâu để vu oan cho người tốt?"
Lâm Kỳ bị Hạ Minh làm cho nghẹn họng không nói được gì, con tin không thừa nhận là bị bắt cóc, địa điểm bắt cóc lại là nhà của chính họ, chuyện này về mặt pháp luật có được coi là bắt cóc hay không, vấn đề này anh ta phải về mở sách ra xem thế nào.
Lúc này, Lý Chấn Uy chạy tới nói: "Đội trưởng Lâm, Thẩm Nghiêm đã khai ra rồi, khi chúng tôi nói cho hắn biết là hai tên tội phạm đã bị bắt, lúc đầu hắn còn không chịu nói, chúng tôi gửi luôn ảnh của Chu Bình cho hắn, hắn lập tức thừa nhận."
"Rất tốt, cứ tiếp tục thẩm vấn." Lâm Kỳ khoát tay để anh ta đi chỗ khác, quay đầu hỏi Hạ Minh luôn: "Cậu xóa dữ liệu của trung tâm thông tin, việc này thì nói thế nào đây?
"Tại anh chứ còn sao nữa?" Mắt Lâm Kỳ suýt lồi ra: "Liên quan gì đến tôi?"
Tất cả những việc này tôi làm, trong hoạn nạn mới thấy tình cảm thật, chỉ là lý do bịa ra để làm rối trí người khác, mục đích thực sự của tôi là để giúp cảnh sát nhử Thẩm Nghiêm lộ diện. Tôi đã nghi ngờ anh ta là chủ mưu ở phía sau từ lâu, nhưng hận một nỗi không có chứng cứ, anh ta là anh rể tôi, chuyện này không thể nói bừa được, cho nên mới thiết kế một màn như vậy, lấy gậy ông đập lưng ông, để anh ta chủ động xuất đầu lộ diện."
Lâm Kỳ nằm mơ cũng không thể nghĩ lại còn có người như vậy, há hốc mồm nói: "Lời khai của Chu Linh Chi khác với lời khai của cậu."
"Sự việc này bí mật như vậy, tất nhiên tôi không thể cho những người khác biết, những người khác đều bị tôi lừa!"
Lâm Kỳ cười nhạt: "Những lời này cậu đi mà nói với đội thẩm vấn hình sự, cậu chưa từng thấy thủ đoạn của họ đâu, họ có cả nghìn cách để cậu phải nói ra."
"Anh thực sự định giao tôi cho đội thẩm vấn hình sự?"
"Cậu thấy sao?"
Hạ Minh buông một tiếng thở dài, nói tỉnh bơ: "Tôi đã nghe danh đội thẩm vấn hình sự lâu rồi, tôi chắc chắn sẽ khai hết ra, chẳng may sơ sểnh, không chỉ nhận là đã xóa dữ liệu của trung tâm thông tin, mà còn nói ra chuyện có người muốn tôi theo dõi mười mấy cảnh sát, thậm chí có cả lãnh đạo, tôi cũng đành chịu."
"Cậu..."
"Đúng rồi, tôi còn một vấn đề muốn thỉnh giáo anh. Thẩm Nghiệm làm thế nào mà biết được màn kịch này là do tôi tự biên tự diễn?"
"Anh ta có mặt ở chi đội mà, tất nhiên phải biết chứ."
Hạ Minh lắc đầu: "Chuyện đó cũng không nên, anh ta là người nhà, làm sao lại biết được tình tiết cơ mật như vậy của vụ án, là anh nói với anh ta đúng không?"
"Tôi..." Lâm Kỳ lùi lại một bước, "Tôi làm sao mà biết được anh ta là chủ mưu!"
"Cho dù anh biết hay không biết, anh tiết lộ thông tin về vụ án cho người không thuộc cơ quan công an, hơn nữa còn là tội phạm chủ mưu ở phía sau, suýt nữa khiến người bị gϊếŧ, trách nhiệm này anh cũng không trốn được đâu. Anh đừng quên, Triệu Thiết Dân, chi đội trưởng trước đây của các anh, đã mất chức như thế nào, bài học sờ sờ trước mắt đấy."
Vụ án Triệu Thiết Dân xảy ra mấy năm về trước, những người biết nội tình đều không khỏi thở dài cảm thán. Lâm Kỳ khinh khỉnh hứ một tiếng, im lặng không nói gì.
Hạ Minh ghé sát lại cười lấy lòng: "Thực ra, tôi cũng có làm việc gì kinh thiên động địa đâu, việc bắt cóc, con tin tuyệt đối không thừa nhận, chẳng qua là xóa một tí dữ liệu của trung tâm thông tin, cũng không gây ra hậu quả nghiêm trọng, còn lại mỗi việc giải thích tại sao tôi lại xóa dữ liệu, chuyện này anh chỉ nói một câu là xong mà, Trương Cường cũng sẽ nói đỡ cho tôi mấy câu, đúng không?"
Lâm Kỳ nhìn anh hồi lâu, cuối cùng cũng vừa cười vừa giơ nắm đấm: "Đồ khốn kiếp!"
HẾT