Sau khi Lan Tranh đi rồi, Phương Sùng Viễn vẫn như trước mỗi ngày đều đặn quay phim, thời gian này hắn còn gặp Lý Minh Khê ở khách sạn một lần, đối phương đi cùng một vị đạo diễn hắn quen biết vào thang máy, lúc cửa thang máy đóng lại, hắn nhìn thấy vị đạo diễn kia đặt tay lên trên eo cậu, Phương Sùng Viễn không khỏi nở nụ cười, trở về phòng còn gửi WeChat kể cho Lan Tranh nghe.
Mà chẳng biết Lan Tranh bị làm sao, không hăng hái lắm, nói chuyện với hắn cũng chỉ câu được câu không.
Lúc hai người ở bên nhau thì như keo như mật, tách ra rồi, Lan Tranh cũng không còn nhiệt tình giống như trước nữa.
Sinh nhật của hắn đang tới rất gần, tâm tình có lẽ cũng theo đó mà càng ngày càng tốt, trên phim trường cơ hồ chỉ cần quay một lần là qua, rất ít khi phải quay lại hoặc là đạo diễn không hài lòng, đến Lý Thiến cũng phải thán phục khả năng phát huy hắn, còn hỏi hắn có phải là gần đây gặp được chuyện tốt gì.
"Không phải là ngày nào anh cũng như vậy à?" Phương Sùng Viễn nhìn cô hỏi.
"Dĩ nhiên không phải." Lý Thiến cười cố ý giội cho hắn gáo nước lạnh.
Phương Sùng Viễn cũng ha ha cười vài tiếng rồi nói sang chuyện khác.
Hôm đó quay xong trở lại khách sạn đã là chạng vạng, Phương Sùng Viễn mở tin nhắn xem Lan Tranh có nhắn gì cho mình hay không, bình thường mỗi ngày hai người đều phải hỏi han nhau vài câu, mặc dù chỉ là nói chuyện đơn giản, nhưng Phương Sùng Viễn đã quen việc nhắn tin với y, bây giờ Lan Tranh không nói một lời, hắn liền có chút không thích ứng được.
Trước khi đi Lan Tranh còn nói cho hắn biết, hẳn là đêm nay y sẽ bay về nước, cho nên một ngày nay không có tin tức của y, hắn cũng không để ý. Hắn trả điện thoại về chỗ cũ, đi đến phòng tắm tắm rửa sạch sẽ xong liền nằm xuống ngủ, chỉ cần nghĩ đến ngày mai là có thể nhìn thấy Lan Tranh, khóe miệng liền không nhịn được mà lộ ra nụ cười ôn nhu.
Bởi vì trước đây chưa hề lĩnh hội được nhớ nhung lâu ngày, bây giờ hai người lại một tháng rồi không được gặp, Phương Sùng Viễn thật sự cảm thấy nhớ y đến tận xương tủy.
Ngày hôm sau Phương Sùng Viễn có một phân cảnh rất nặng, từ sáng sớm hắn đã dặn Tiểu Ngải phải thay hắn trông chừng điện thoại, nếu như Lan Tranh có gọi đến mà hắn không thể đi được thì liền để Tiểu Ngải tự mình đến sân bay đón y.
Sau khi kết thúc cảnh quay đầu, Phương Sùng Viễn dùng ánh mắt hỏi thăm Tiểu Ngải, Tiểu Ngải lại lắc đầu với hắn một cái, "Đoán chừng là còn chưa tới, nếu có gọi thì em sẽ nói cho anh."
Phương Sùng Viễn ừ một tiếng.
Đến trưa đi ăn cơm, Phương Sùng Viễn lại hỏi cô, "Vẫn không có tin tức?"
Tiểu Ngải lúng túng gật đầu, bỗng cảm thấy được sắc mặt Phương Sùng Viễn có chút không xong rồi.
Phương Sùng Viễn ăn xong liền đi tới một góc gọi cho Lan Tranh, điện thoại thì vẫn cứ tắt máy, đạo diễn lại ở bên kia gọi hắn, Phương Sùng Viễn trả lời một câu đến ngay xong, liền ném điện thoại qua cho Tiểu Ngải rồi cau mày sang đó.
Đến giờ này mà vẫn không có tin tức, Tiểu Ngải cũng cảm nhận được sự tình có chút không ổn.
Một ngày quay phim, kết thúc đã là chạng vạng tối, nhân viên công tác bắt đầu thu dọn dụng cụ, cùng với các diễn viên hỏi han nhau “cực khổ rồi”, Lý Thiến thì cố ý đi tới phòng hóa trang của Phương Sùng Viễn chúc mừng sinh nhật hắn, còn tặng một cái khăn quàng cổ Gucci làm quà sinh nhật, Phương Sùng Viễn rất bất ngờ, hỏi cô, "Sao em lại biết?"
Lý Thiến cười nói, "Có phải là anh quay phim đến choáng váng luôn không hả, ngày hôm nay toàn Trung Quốc đều biết đó."
Lời cô nói mặc dù có hơi khoa trương, nhưng mà sự thực chính là như vậy, Phương Sùng Viễn lúc này mới nhớ tới, trên Weibo có tự động đăng bài mừng sinh nhật, bây giờ bình luận trên đó phỏng chừng là đã dồn đống đến sắp nổ tung rồi.
"Buổi trưa lúc lướt Weibo em phát hiện anh lên no. hotsearch, cho nên mới cố ý để trợ lý đi mua cho anh món quà nhỏ, đừng có chê ít nha."
"Sao vậy được?" Phương Sùng Viễn nhìn cô nói, "Cảm ơn quà của em, chờ qua mấy hôm nữa anh mời em ăn cơm."
Lý Thiến cười vài tiếng, cố ý đùa hắn, "Sao lại không phải hôm nay? Chẳng lẽ có sự tình gì à?"
"Ngày nào mà anh chẳng có sự tình?" Phương Sùng Viễn hỏi ngược lại cô, trong mắt là ý cười mê luyến, "Em cũng biết đó, anh cuốn hút như vậy..."
Lý Thiến lập tức cản hắn lại, "Được được được, anh là lợi hại nhất, chúc anh đêm nay cả thể xác lẫn tinh thần đều vui vẻ."
Đợi Lý Thiến đi ra ngoài rồi, ý cười trong mắt hắn cũng dần tiêu tán.
Tiểu Ngải thấy vậy đi tới nhỏ giọng hỏi hắn có muốn quay một clip cảm ơn hay không, sau đó mới vội vã bỏ thêm một câu “là ý của Ngô Vũ ca”, cô chỉ lo lắng tâm trạng Phương Sùng Viễn không tốt rồi lại trút giận vào mình, nhưng ngược lại Phương Sùng Viễn không hề phát hỏa, chỉ trầm giọng nói, "Không cần, ngày mai rồi tính."
Trên đường về khách sạn hắn vẫn luôn trầm mặc như vậy, đợi xe lái vào cổng rồi dừng lại, Tiểu Ngải đang chuẩn bị xoay người nói đến rồi, vừa mới mở miệng liền nghe được tiếng cửa xe bị một lực lớn mở ra rồi đóng lại, phảng phất như người kia cũng chỉ còn lưu lại một tia hy vọng cuối cùng.
Phương Sùng Viễn bước nhanh trở về phòng, khoảnh khắc hắn lấy thẻ ra mở cửa, đáy lòng chợt run lên một cái.
Thứ nghênh đón hắn trong kia, chỉ có nỗi thất vọng bao trùm.
Căn phòng tối đen như mực, không một bóng người.
Hắn nhắm mắt lại đứng ở đó không nhúc nhích, mấy giây sau mới lộ ra một nụ cười vừa chế giễu vừa cay đắng.
Sau khi tắm xong hắn liền cảm thấy mệt, đã từ rất lâu rồi Phương Sùng Viễn không có được cái cảm giác này, đang định nằm xuống nghỉ ngơi, lại nhận được điện thoại của Tiểu Ngải, cô lắp bắp ở bên kia, nói một hồi lâu hắn mới hiểu được, là nhà hàng hắn đã đặt trước gọi đến hỏi, bởi vì đã quá thời gian, có thể tiêu hủy thức ăn được không. Phương Sùng Viễn nhắm chặt mắt, nhớ tới chính mình mấy ngày trước đi chuẩn bị bữa tối dưới nến, bây giờ ngẫm lại, chỉ cảm thấy thập phần buồn cười, hắn ừ một tiếng, "Hủy đi."
Đêm đó, lại như vô số lần sinh nhật trước đây của hắn, trước sau cũng chỉ có một mình, không có một câu người nhà thăm hỏi, cũng không có ai bầu bạn.
Qua mấy hôm sau, Phương Sùng Viễn phải bay đến thành phố B tham gia một chương trình tạp kỹ nổi tiếng trong nước, bởi vì trước đó Ngô Vũ đã sớm thay hắn thông báo lịch trình với đoàn phim, cho nên vừa quay xong hắn đã bay thẳng đến thành phố B, lúc máy bay hạ cánh, đêm đã về khuya.
Tiểu Ngải nói, "Các fan vẫn còn đang chờ, anh xem có muốn đi cổng VIP không?"
Phương Sùng Viễn mệt đến đáy mắt cũng giăng đầy tơ máu, nhưng vẫn nói , "Không sao, bọn họ chờ tới bây giờ, chung quy cũng phải để họ gặp một lần."
Tiểu Ngải gật gật đầu, kêu một trợ khác lên xách hành lý, chính mình thì đi tới bên cạnh cầm điện thoại liên lạc với nhân viên sân bay.
Cách lối ra vẫn còn mấy trăm mét, Phương Sùng Viễn đã nghe được một trận rồi lại một trận lớn hơn tiếng hoan hô, trợ lý vừa mới chuẩn bị cho hắn một kiểu tóc đơn giản, hắn tháo nón xuống đưa cho những người khác rồi mang khẩu trang đi ra ngoài.
Các fan lập tức sôi trào.
Không ngừng gọi tên của hắn, Phương Sùng Viễn đứng ở trong đám người, hướng về phía bọn họ là một cái động tác suỵt, sau đó gỡ khẩu trang xuống cùng bọn họ trò chuyện.
"Cảm ơn mọi người đã muộn như vậy rồi mà vẫn còn chờ tôi, cảm ơn." Hắn biểu đạt cảm ơn đơn giản, sau đó nghiêng mình cùng nhân viên an ninh rời đi.
Mãi đến lúc lên xe, hắn vẫn còn nhìn thấy các fan đi theo.
Tiểu Ngải ở trên xe không biết làm sao bỗng nhiên cảm khái một câu, "Vẫn là các fan tốt mà, đối với anh trước sau gì cũng không rời không bỏ, không quản muộn vậy rồi mà vẫn còn trực ở sân bay chờ anh."
Phương Sùng Viễn nghe vậy liền cười, "Đó là vì bọn họ không nhìn thấy chân tướng, không biết con người tôi thế nào, làm gì có một người mà ánh sáng vạn trượng, đều chỉ là tưởng tượng giả tạo mà thôi."
Tiểu Ngải nói, "Giả tạo thì cũng phải dụng tâm đi kinh doanh, anh đối với bọn họ dụng tâm, bọn họ tự nhiên cũng sẽ đối với anh dụng tâm như thế, huống chi, " Tiểu Ngải dừng một chút, nhìn hắn nghiêm túc nói, "Em cảm thấy được là anh rất tốt, thực sự hiểu rõ con người của anh thì sẽ rõ ràng, anh tốt bao nhiêu."
Phương Sùng Viễn không nghĩ tới Tiểu Ngải lại đột nhiên nói những câu này với mình, sau khi kinh ngạc thì trong lòng liền dâng lên một dòng nước ấm, hắn nhìn Tiểu Ngải, lộ ra một nụ cười chân thành, "Cám ơn cô, Tiểu Ngải."
Tác giả có lời:
Ngày hôm nay đau lòng con trai.
Editor có lời:
Cái khúc mở cửa vô phòng thấy tội gì đâu á =(((