Người Trước Mắt

chương 38

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngay trong tối đó, Ngô Vũ gọi điện thoại tới báo cho hắn biết tất cả đã được xử lý ổn thỏa, em trai hắn cũng được bảo lãnh ra ngoài, may mà tổ chức kia sau khi lừa em hắn được mấy ngày thì đã bị cảnh sát khống chế, rất nhiều chuyện trước đó Phương Sùng Lễ không biết, cho nên lực lượng cảnh sát chỉ cảnh cáo một chút rồi thả người.

Phương Sùng Viễn tựa vào giường nhắm hai mắt ừ một tiếng, nói, "Phiền cậu rồi."

"Không có gì, " Ngô Vũ nghiêm túc trả lời, "Truyền thông bên kia tôi cũng sẽ chào hỏi một chút, không có ai lộ tin ra đâu, cậu yên tâm."

"Ừm, cám ơn cậu."

Ngô Vũ do dự muốn nói lại thôi, Phương Sùng Viễn nghe được loáng thoáng, liền hỏi hắn, "Còn chuyện gì à?"

Bên kia dừng một chút, mới nói, "Tôi không cẩn thận làm lộ chuyện cậu bị thương cho dì Quyên rồi, dì ấy nói mấy ngày nữa sẽ đi máy bay đến thăm cậu."

"..."

"Nếu cậu không muốn gặp dì..."

"Thôi, không có chuyện gì, " Phương Sùng Viễn cắt ngang hắn, cũng không quan tâm hắn là cố ý hay thật sự lỡ miệng, chỉ nói, "Bà muốn tới thì cứ để ở đây chơi mấy ngày đi, cậu đưa bà ấy lên máy bay, sau đó tôi để tài xế qua đó đón."

"Ừm, được." Ngô Vũ trả lời.

Vài ngày sau, Trần Lệ Quyên đến, hôm đó lại đúng ngày Phương Sùng Viễn phải quay phim, cho nên hắn để một trợ lý khác là Tiểu Lý đến sân bay đón bà.

Đợi đến khi hắn quay xong đang chuẩn bị về khách sạn, Lan Tranh liền gọi điện thoại tới, hẹn hắn cùng đi ăn cơm, Phương Sùng Viễn khựng lại một chút mới nói, "Mẹ tôi tới đây rồi, buổi tối đi, buổi tối tôi sắp xếp cho bà xong xuôi rồi sẽ đến tìm anh."

"Được, " Lan Tranh nghe hắn nói như vậy cũng đáp lại, "Vậy lát nữa liên lạc."

Phương Sùng Viễn nhờ Tiểu Lý thuê một phòng khác trong khách sạn cho Trần Lệ Quyên, mãi đến khi về tới, Tiểu Lý mới nói cho hắn biết, "Có em trai của anh đi cùng nữa, cho nên thuê hai phòng."

Phương Sùng Viễn ừ một tiếng, đứng dưới đại sảnh gọi điện thoại cho Trần Lệ Quyên, để bọn họ đi xuống, cùng hắn ra ngoài ăn cơm.

Trần Lệ Quyên lại nói, "Tiểu Lễ đang ngủ, mẹ gọi nó không trả lời, hay là chờ một chút đi, nó mệt quá rồi, để nó ngủ một hồi."

Phương Sùng Viễn nói, "Không phải ngủ đâu, nó chỉ lười ra cửa thôi. Mẹ xuống đi, trước tiên con dẫn mẹ đi ăn, lát nữa nó muốn ăn cái gì thì mua về."

"Thôi, vẫn nên đi cùng nhau đi, đợi nó tỉnh rồi mẹ sẽ xuống."

Phương Sùng Viễn ừm một tiếng, nói, "Được."

Vốn dĩ là hắn đi lại không tiện, hiện tại cúp điện thoại xong liền kêu Tiểu Ngải trực tiếp đẩy mình đi đến phòng Phương Sùng Lễ, đập cửa.

Thật ra Phương Sùng Lễ rất sợ hắn, bây giờ nhìn hắn đẩy cửa đi vào như thế thì càng sợ, sợ đến một câu cũng không dám nói.

"Mẹ gọi điện thoại cho mày, sao mày lại không nhận?" Phương Sùng Viễn lạnh giọng nói.

"Em...Em ngủ quên mất." Phương Sùng Lễ lắp ba lắp bắp.

"Nói dối! Mày chỉ có lười thôi!" sắc mặt Phương Sùng Viễn không tốt, hắn nhịn đã lâu, cái tên này sau khi tốt nghiệp đại học xong thì không có việc làm, cả ngày chỉ biết ở nhà chơi game, "Mày hai mươi hai tuổi rồi, biết suy nghĩ một chút có được hay không? Suốt ngày để tao đi theo chùi mông cho mày, mẹ nó mày còn muốn để tao nuôi mày cả đời à? !"

Phương Sùng Lễ bị hắn dạy bảo đến một câu nói không dám nói.

Vẫn là Trần Lệ Quyên nghe được cách vách có động tĩnh nên mới vội vội vàng vàng chạy sang, vừa vào cửa liền nhìn thấy Phương Sùng Viễn ngồi trên xe lăn, lại nhìn tới Phương Sùng Lễ đứng ở đằng kia ủ rũ cúi đầu, liền quay lại hỏi, "Cậu mắng nó?"

Phương Sùng Viễn nở nụ cười, không nhìn Trần Lệ Quyên mà trực tiếp nhìn về phía Phương Sùng Lễ hỏi, "Phương Sùng Lễ, tao mắng mày sao?"

Phương Sùng Lễ nhẫn nhịn một hơi, buồn bực nói, "Không có."

Phương Sùng Viễn nở nụ cười, không tiếp tục nữa.

Trần Lệ Quyên chỉ đành nói, "Được rồi, anh con mắng con thì cũng là tốt với con, " Sau đó mới nói với Phương Sùng Viễn, "Nó dậy rồi thì cùng ra ngoài ăn cơm đi."

Phương Sùng Viễn đã đặt trước một nhà hàng tư nhân, từ phong cảnh đến hương vị đều là hạng nhất. Nhưng mà ba người ngồi chung một chỗ, mỗi người đều có tâm tư riêng, vậy nên bữa ăn cũng không có khẩu vị gì mấy.

Ăn được một nửa, Trần Lệ Quyên mới mở miệng hỏi, "Chân con khá hơn chút nào chưa?"

Phương Sùng Viễn cúi đầu ăn, một hồi lâu mới trả lời, "Vâng, không sao rồi."

"Vẫn là phải cẩn thận một chút, bình thường phải tự mình chú ý an toàn."

"Vâng, con biết, " Phương Sùng Viễn gắp một miếng thịt cho bà, nói, "Mẹ nếm thử cái này đi, vị rất ngon."

Trần Lệ Quyên cúi đầu nếm thử, sau đó một giây liền chọn từ trong đĩa ra một miếng cho Phương Sùng Lễ, "Tiểu Lễ con ăn thử đi, rất ngon."

Phương Sùng Lễ đang chơi game, đột nhiên bị Trần Lệ Quyên cắt ngang liền lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, "Con không thích ăn ngọt mẹ không biết hả?"

Phương Sùng Viễn ngước mắt liếc nhìn cậu một cái, Phương Sùng Lễ còn muốn nói cái gì, liền bị ánh mắt này dọa cho sợ đến nuốt hết lời trở vào.

"Mẹ đừng quản nó nữa, mẹ ăn đi, " Phương Sùng Viễn nhìn Trần Lệ Quyên nói, "Mặc kệ nó có thích hay không." (Chém nè =))) )

Trần Lệ Quyên thở dài một hơi, "Tiểu Viễn à, mẹ đã suy nghĩ rồi, Tiểu Lễ còn trẻ không hiểu chuyện, còn ép nó ra ngoài tìm việc làm, chuyện lần này đều tại mẹ, nếu như mẹ không ép, nó cũng sẽ không bị lừa gạt đi làm cái gì mà bán hàng đa cấp, " Mặt Trần Lệ Quyên lộ vẻ tự trách, "Nó còn nhỏ, chờ tự nó có năng lực đi ra ngoài tìm việc làm, cũng sẽ không muộn mà."

Đáy lòng Phương Sùng Viễn cười lạnh.

"Lần này mẹ dẫn nó đến tìm con, một là để nó giải sầu, còn có chính là, " Trần Lệ Quyên nhìn Phương Sùng Viễn một cái, nói, "Mấy ngày trước mẹ có đi hỏi thăm, nghe nói Tân Viễn ở bên kia mới vừa mở một cái tiểu khu, ở dưới là cửa hàng ở trên là nhà lầu, mẹ chỉ đang nghĩ hay là trước tiên mua một căn nhà cho Tiểu Lễ, để nó thu tiền thuê nhà, sau này kết hôn rồi cuộc sống cũng không quá khổ sở, con nói phải không?"

Phương Sùng Viễn chậm rãi ăn cơm từng miếng từng miếng, không trả lời.

Trần Lệ Quyên lại gọi hắn một tiếng, "Tiểu Viễn..."

"Con nghe rồi, " Phương Sùng Viễn thả bát đũa xuống, nhìn một bàn đồ ăn đầy mỡ, đột nhiên cảm thấy phát ngán, hắn nói, "Muốn mua nhà, có thể, mẹ để nó ra ngoài làm việc, chỉ cần có thể tìm được công việc ổn định, con lập tức mua nhà cho nó."

"Công việc không vội, nó còn nhỏ..."

"Nó sắp hai mươi hai tuổi, " Phương Sùng Viễn không mang theo tình cảm mà nhìn mẹ hắn, nói, "Lúc con hai mươi hai tuổi thì đã quay xong một bộ phim điện ảnh rồi."

"Con là anh lớn, đương nhiên phải cực khổ hơn một chút, nhưng mà bây giờ con cũng có tiền rồi, sao còn muốn để em mình đi kiếm tiền, nếu không thì con tìm cho nó một công việc không quá khắc khổ giống như lúc giúp Tiểu Vũ vậy, như vậy nó liền..."

Phương Sùng Viễn cắt ngang bà, "Mẹ, muốn sống được thì phải chịu khổ, còn nếu mẹ muốn thảnh thơi cả ngày nằm ở nhà mà cũng có thể kiếm tiền, thì con thực sự không thể ra sức, con trai mẹ không phải siêu nhân, không phải cái gì cũng làm được."

Trần Lệ Quyên còn muốn nói, nhưng nhìn thấy sắc mặt con trai tựa hồ đã ẩn nhẫn tức giận, mà bà lại phải nhờ cậy nó, vì vậy không dám phát hỏa, đành phải lui một bước, nói "Vậy được, đợi Tiểu Lễ tìm được công việc, con phải đồng ý với mẹ mua cho nó một căn nhà."

Phương Sùng Viễn ném đũa, trực tiếp gọi Tiểu Ngải đến đây dìu mình, "Con nói được là làm được, con còn có việc, đi trước, mẹ từ từ ăn, tài xế chờ ở bên ngoài."

Ngồi trên xe, Tiểu Ngải cẩn thận từng li từng tí nhìn Phương Sùng Viễn, dừng một chút mới nhẹ giọng hỏi, "Viễn ca, bây giờ chúng ta về khách sạn luôn sao?"

Sắc mặt Phương Sùng Viễn lạnh lẽo cứng rắn, dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại nói, "Đến bờ biển dạo một vòng đi."

Lúc xe tới gần bờ biển, Phương Sùng Viễn hạ cửa sổ xuống cho gió thổi vào, nhìn ngoài kia mênh mông vô bờ mà xuất thần, Tiểu Ngải ngồi ở ghế sau cũng không dám quấy nhiễu hắn, biết tâm tình hắn đang không tốt, làm bé ngoan cúi đầu chơi điện thoại.

Mãi đến tận đêm khuya, bọn họ mới trở về khách sạn.

Tác giả có lời:

Tôi cảm thấy được Phương Sùng Viễn thật sự là công làm cho tôi đau lòng nhất từ lúc viết tới giờ, tình yêu của tôi với cậu ấy vượt qua cả ánh mặt trời rồi làm sao bây giờ. (Tui chém chém chém).

Editor có lời:

Mấy chỗ mà mẹ anh Viễn xưng hô với ảnh lúc thì "cậu" lúc thì "con" á, là tui phán đoán theo tình huống nha, hông có lộn đâu hì hì.

Truyện Chữ Hay