An Địch nhìn thấy Phương Sùng Viễn đỡ Lan Tranh đi vào liền nhất thời sửng sốt, một giây sau mới vội vội vàng vàng tiến đến giúp đỡ, "Làm sao vậy? Sếp say rồi sao?"
Sắc mặt Lan Tranh ửng hồng, dưới chân lại mềm nhũn, dựa cả vào người Phương Sùng Viễn mới về được tới khách sạn, bình thường Phương Sùng Viễn ôm Lan Tranh không vất vả chút nào, nhưng bây giờ hắn vì phim mới mà cố ý giảm cân, đỡ Lan Tranh một đường đi về, cũng phải thở hổn hển.
Lan Tranh được hai người đỡ lên trên giường, Phương Sùng Viễn mới xoa xoa một chút mồ hôi trên tóc, nói, "Bị người ta chuốt rượu, say lắm rồi."
An Địch giật mình nhìn sếp mình đang nằm trên giường, môi hơi hé mở, đôi mắt nhắm nghiền dường như bị cơn say rượu làm khó chịu, nói, "Tửu lượng của sếp không tệ đâu, đây là uống bao nhiêu..."
Phương Sùng Viễn cúi người xuống cởi giày cho y, sau đó đầu dán đầu đo nhiệt độ của y, một chút cũng không tránh né ánh mắt An Địch, qua trong chốc lát mới nói, "Anh ấy cũng không uống bao nhiêu, không biết làm sao lại đột nhiên say nữa, phỏng chừng là thân thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại như cũ."
Hắn quay đầu nhìn An Địch, cũng không quan tâm cô đang trợn mắt nhìn mình, "Cô đi tìm chút nước mật ong hoặc là cái gì đó giải rượu đi, tôi ở đây trông chừng anh ấy."
An Địch bị hành động thân mật của hắn đối với Lan Tranh dọa cho sợ đến ngốc ở kia, nửa ngày sau mới phục hồi tinh thần, lại đỏ mặt ừ một tiếng rồi chạy ra ngoài, nhìn thấy hai người mặt dán vào mặt, chẳng biết vì sao lại chấn động mạnh mẽ đến thị giác của cô như vậy.
Thái thái quá đỏ mặt, An Địch một mặt nhấn nút thang máy một mặt không nhịn được nhớ lại tình cảnh khi nãy, Phương Sùng Viễn dán vào mặt Lan Tranh xoa xoa cho y, thật là ôn nhu đến chết mất.
Ngược lại là Phương Sùng Viễn, hắn căn bản không thèm để ý đến phản ứng của An Địch, xưa nay làm theo ý mình quen rồi, bất cứ chuyện gì cũng chỉ dựa vào tâm tình bản thân, rất ít khi lưu ý ánh mắt người khác.
Hắn cúi người cởi áo sơ mi đen của Lan Tranh, kết cấu như lụa sờ lên rất thoải mái, tựa như là bắt lấy ánh trăng cong cong dưới hồ nước, mở ra khuy áo thứ ba, bờ vai trắng nõn bóng loáng khiến cho cổ họng Phương Sùng Viễn run lên không kiềm hãm được.
"Lan Tranh?" Phương Sùng Viễn thử kêu một tiếng, Lan Tranh trên giường lười biếng đáp một tiếng, đến mí mắt cũng lười mở.
Lan Tranh lười biếng gợi cảm như vậy, tựa như là một con mèo trân quý đang nhắm mắt chờ đợi chủ nhân của nó âu yếm, Phương Sùng Viễn không nhịn được, hôn lên bờ vai y.
"A..." Hắn mút lấy bờ vai trắng nõn của y, cảm xúc ấm áp cùng đầu lưỡi trơn trợt khiến Lan Tranh vô cùng mẫn cảm, dưới tác dụng của rượu, khiến y không kiềm hãm được ngâm lên một tiếng.
Phương Sùng Viễn chỉ cảm thấy trong nháy mắt bụng dưới như là bị điện giật đến ngứa ngáy, vật dưới thân kia nhất thời liền để lên đùi Lan Tranh, cứng đến nỗi đau đớn.
Hắn đứng lên nhanh chóng cởi ra y phục của chính mình, cũng không quên đóng cửa lại, thời điểm trở về đè Lan Tranh lần nữa, sơmi của y đã bị hắn thô bạo mà xé rách, hắn cúi xuống, ngậm vào nm vú của y.
"A..." Lan Tranh bị hắn làm cho thở dốc liên tục.
Phương Sùng Viễn ở tại lồng ngực cùng bả vai y lưu luyến, kỹ xảo hắn thuần thục, một đường hôn đến tận đùi trong, sau khi lưu lại dấu ấn của riêng mình, liền ngậm vào vật cứng của đối phương bắt đầu nhanh chóng phun ra nuốt vào...
Lan Tranh thoải mái thở dốc, mở mắt ra liền nhìn thấy nam nhân kia đang giúp mình khẩu giao, đại não nhất thời choáng váng một trận, sau đó y nhắm mắt lại, nắm tóc người nọ bắt đầu thoải mái rên lên, Phương Sùng Viễn thiếu chút nữa bị tiếng rên của y làm cho bắn ra.
Lan Tranh bình thường đều là mang theo cao quý lãnh diễm, bây giờ dáng vẻ y thế này, thật là đến một giọt máu ngay đỉnh tim cũng không chừa cho Phương Sùng Viễn.
"Lan Tranh... Anh đừng có gọi như vậy..." Hắn không biết rằng sau khi say Lan Tranh lại có thể mê người như vậy, như là thánh quả trong vườn địa đàng, làm cho hắn không nhịn được muốn đem y ăn tươi nuốt sống.
"Tiểu Hải..." Lan Tranh mơ hồ gọi ra một cái tên, lại lưu luyến với giữa răng môi không chịu nói, Phương Sùng Viễn chỉ lo làm cho y thoải mái, lại nhớ An Địch sẽ quay về, đành phải tăng nhanh tần suất trên tay và miệng, mấy chục lần như vậy, cảm giác mình cùng đối phương đều có dấu hiệu muốn ra, dứt khoát nghiêng người đè lên Lan Tranh, đem hai thứ nắm cùng một chỗ nhanh chóng động.
"A..."
"Hừ..."
Âm thanh hai người hỗn loạn cùng nhau, Lan Tranh nhắm hai mắt, hơi hé miệng mặc cho đối phương hôn mình, Phương Sùng Viễn tham lam cảm thụ nhiệt độ môi răng của y, thời khắc cuối cùng, động tác của hắn lớn đến mức thiếu chút nữa đẩy Lan Tranh ra khỏi giường, Lan Tranh mở mắt ra tùy tiện nắm lấy chiếc quần đã bị cởi ra phân nữa và góc chăn, bị hắn làm cho kêu a a thành tiếng, Phương Sùng Viễn cũng cùng cũng bắn ra...
Cao trào trong nháy mắt, Lan Tranh cắn lỗ tai Phương Sùng Viễn gọi một cái tên, Phương Sùng Viễn đại sung huyết não, nào có nghe rõ ràng y gọi cái gì, chỉ nghe cái gì Hải, còn tưởng là do đối phương say rượu gọi lung tung, nên không có để trong lòng.
Tác giả có lời:
Kỳ thực con trai nói muốn làm thụ, nhưng cũng chỉ là nói một chút mà thôi... Nếu không tới thời khắc cuối cùng, mọi người cũng sẽ không biết con trai là công hay là thụ...
Editor có lời:
Spoil nhỏ nhỏ, là còn khoảng chương nữa sẽ hết giai đoạn (tui tạm gọi là ngược công) này, sau đó là qua ngược thụ, sau đó nữa là..................