Vào đoàn phim ngày thứ ba, bắt đầu có cảnh diễn của Mạc Hiểu, trang điểm xong ra khỏi phòng hóa trang, trợ lý đạo diễn liền đến gọi cô đi nói về cảnh quay.
Cô đóng vai Trần Hủy là con gái của một gia đình tư sản, vừa mới du học về nước mang đậm phong cách tây dương, một bộ âu phục màu thủy lam, cùng với mũ mềm chóp nhỏ, một tay nắm góc váy một tay xách túi xách nhỏ đi về phía Cố Ngôn Thầm.
Từ bên cạnh đến gần anh, thân mật khoác lên cánh tay anh, thanh âm mềm mại làm nũng: "A Thần, em đã trở về, mấy năm nay ngày nào cũng đều nhớ anh."
Vai nam chính trong phim tên là Lưu Hạo Thần, người thân bạn bè đều gọi anh ta là A Thần, vừa vặn đồng âm với Thầm trong Cố Ngôn Thầm.
Cô nhập diễn quá nhanh, Cố Ngôn Thầm trong nháy mắt sửng sốt, xoay người sang hướng khác gỡ tay Mạc Hiểu ra, "Hoạt bát thì thừa, tình cảm không đủ... Còn có, quá ỏn ẻn rồi."
Mạc Hiểu: "..."
"Đạo diễn, ngài nên xoa xoa tóc tôi, nói: Nha đầu thối, bỏ được về nước rồi?" Sau cùng, thêm một câu: "Tư thế thân mật, giọng nói cưng chiều."
Màu mắt Mạc Hiểu hơi nhạt, trong vắt linh động như ánh nắng sáng sớm, khẽ chuyển như nước. Cố Ngôn Thầm nhìn cô đôi mắt xinh đẹp cười yếu ớt, "giống như đối xử với thân muội."
Mạc Hiểu thở dài, "Đáng tiếc Trần Hủy vẫn đối xử với hắn như người yêu."
Cố Ngôn Thầm: "Tình cảm của nhân vật đã hiểu hết chưa?"
Mạc Hiểu gật đầu, "Nhân vật là một vị đại tiểu thư bị chiều hư, thẳng thắn tùy hứng, lại chỉ nghe lời A Thần, cảnh diễn này là Trần Hủy phùng trong lòng tràn đầy vui vẻ khi gặp lại người trong lòng mình sau cửu biệt trùng phùng.
cửu biệt trùng phùng: xa cách đã lâu được gặp lại nhau.
"Cảnh này khá đơn giản, cô tìm cảm giác đi, không có vấn đề thì bắt đầu quay thôi."
Mạc Hiểu đi tới bối cảnh được bố trí xong, đứng ngay ngắn ở vị trí được sắp xếp từ trước.
Nhiếp ảnh gia xác định xong cơ vị (vị trí máy móc), ánh sáng bối cảnh đều được chuẩn bị ổn thỏa, sau đó là giọng nói thanh lạnh rõ ràng của Cố Ngôn Thầm, "Action".
Hàn Thành không hổ danh ảnh đế, ngay lập tức nhập diễn. Mạc Hiểu bị tâm trạng của anh ta kéo theo, cũng nhập diễn, cười lên, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh anh ta, kéo tay anh ta, "A Thần, em đã về nước, mấy năm nay ngày nào cũng nhớ anh."
"Tạp." (cảnh quay hỏng sẽ "tạp")
Không có một lần sẽ qua là trong dự liệu, tâm tình Mạc Hiểu hôm nay không ổn, cô cũng cảm thấy mình diễn quá khoa trương, từ từ nhắm hai mắt chuẩn bị ghìm tâm trạng xuống, lần nữa chuẩn bị quay.
Lại quay hai lần, Mạc Hiểu cảm thấy chậm rãi tìm được cảm giác, nhưng vẫn liên tục NG. Nam chính đối diễn trong phim Hàn Thành lại thoải mái, "So với lần hợp tác năm trước, em đã tiến bộ rồi, đạo diễn yêu cầu tương đối cao, bình tĩnh từ từ sẽ được."
Mạc Hiểu khẽ nhấc làn váy, "Liên lụy đến anh, để em tìm đạo diễn xin chỉ giáo một chút."
"Đi đi."
Mạc Hiểu ngồi vào bên cạnh Cố Ngôn Thầm, chủ động nói: "Mở lại cho em xem với."
Cố Ngôn Thầm điều chỉnh hình ảnh vừa chụp, con ngón tay đang đặt trên tay vịn khẽ gõ nhịp, hỏi: "Phát hiện vấn đề ở đâu chưa?"
Một số diễn viên sau khi quay chụp phim điện ảnh hoặc truyền hình thường không tự mình xem lại, bởi vì thông qua màn hình có thể thấy rõ những chỗ thiếu hụt, khuyết điểm của bản thân, hoặc là một lòng chỉ muốn nhìn về phía trước, hoặc là không muốn đối diện với nó.
Mạc Hiểu cảm thấy phương pháp của Cố Ngôn Thầm rất tốt, lại tỉ mỉ xem lại cảnh vừa quay, mới nói: "Tình cảm trong mắt chưa đủ."
Cố Ngôn Thầm "ừm" nhẹ một tiếng, nói sâu sắc hơn lời của cô, "Cô có thể diễn ra được sự tùy hứng thẳng thắn của vai diễn, nhưng trong mắt nhìn Lưu Hạo Thần không có tình yêu."
Mạc Hiểu nhìn chằm chằm hình ảnh trong máy quay, "Như thế nào mới tính là trong mắt có tình yêu?"
"Hai nhà Trần Hủy và Lưu Hạo là thế giao, hai người là thanh mai trúc mã, Trần Hủy du học nhiều năm về nước, ánh mắt cô ta nhìn thấy Lưu Hạo Thần trong lần đầu gặp lại, tình cảm bao hàm bên trong còn cả nhớ nhung và vui sướng khi được gặp lại. Cô có thể tưởng tượng nam chính thành người trong lòng mình đã nhiều năm không gặp."
Bọn họ dựa gần, ánh nắng sáng sớm tà tà phủ lên người anh, có vẻ mờ ảo nhưng lại đặc biệt đẹp đẽ. Giọng nói của anh ôn hòa nhưng lạnh nhạt, như những sợi tơ mảnh dài quấn quanh lòng cô, Mạc Hiểu nghe đến mê mẩn.
"Nghe hiểu chứ?" Cố Ngôn Thầm thấy cô ngây người, lên tiếng nhắc nhở.
Mạc Hiểu gật đầu, nghĩ thầm, em tưởng tượng anh ta là anh thì tốt rồi.
Nhắm mắt lại, nhớ lại tâm trạng khi đi thử vai gặp được anh. Ngày đó anh mặc áo trắng quần đen, trường thân ngọc lập, nắng tháng năm ấm áp chiếu trên người anh phảng phất cũng như chiếu đến trong tim cô, dây dưa tận cốt tủy, trào dâng niềm vui sướng khó có thể diễn tả bằng lời.
thành ngữ: mô tả cơ thể mảnh mai của người phụ nữ. Nghĩa chuyển dùng để mô tả dáng vẻ thon dài, đẹp đẽ của người đàn ông.
Lần nữa mở mắt, lẳng lặng nhìn Cố Ngôn Thầm, khóe miệng mang ý cười, vừa giống như đang suy nghĩ về ký ức, vừa giống như đang hoài niệm.
Không gì sánh bằng một câu nói chân thật, bao hàm cả cảm tình nặng trĩu, lại dùng ngữ điệu giả vờ ung dung nói ra, có chút làm nũng, có chút lấy lòng, còn có một chút tủi thân: "A Thầm, em đã trở về, mấy năm này ngày nào cũng nhớ anh."
Trăng dưới biển là trăng trên trời, người trước mặt là người trong lòng.
Lòng luôn hướng tới là tim người lạ, người không biết là người trong kịch .
Mượn lời kịch mới dám quang minh chính đại nói với anh một câu: Đã lâu không gặp, em nhớ anh.
Trong mắt cô gái có chân tình, không phân rõ là trong hay ngoài kịch, Cố Ngôn Thầm không ngờ lại có cảm giác "Kim tịch hà tịch, kiến thử lương nhân."
.câu đối dùng trong đêm tân hôn, nghĩa là "Đêm nay là cái đêm nào? Gặp chàng rể tốt ước ao bao ngày".
Tình cảm của Trần Hủy giai đoạn trước nhân tố tùy hứng chiếm đa số, trong mắt Mạc Hiểu ngoại trừ yêu, còn nhiều hơn một chút ý tứ hàm xúc có tủi thân nũng nịu, thể hiện ra dáng vẻ cô gái nhỏ không muốn xa rời với A Thần, nhân vật vì vậy càng thêm sinh động.
Cố Ngôn Thầm cảm thấy trạng thái của cô hiện giờ cực kỳ tốt, nói với Mạc Hiểu: "Tốt, duy trì trạng thái này, tranh thủ một lần liền qua."
Mạc Hiểu khẽ nhắm mắt lại, cũng vì giữ lại cảm giác. Về phương diện khác, ha hả, mình thích phải một con heo không hiểu phong tình.
phong tình: chuyện tình cảm trai gái, đưa đẩy tình tứ.
Tiếp đó trạng thái của Mạc Hiểu rất tốt, tình cảm đều giữ được dẫn nhập nhân vật, quay chụp tiến triển rất thuận lợi, bất giác một ngày đã trôi qua.
Ngày hôm nay không có cảnh đêm, tất cả mọi người đều hoàn thành, Cố Ngôn Thầm vẫn còn đang tổng kết các vấn đề xuất hiện trong ngày quay chụp hôm nay, từng việc đều ghi chép phân tích, chờ anh làm xong hoàng hôn cũng dần tắt.
Mạc Hiểu đổi về quần áo của bản thân, đến phòng nghỉ của Cố Ngôn Thầm chờ anh, ngoại trừ quay phim thì hầu như anh đều làm việc trong đó.
Cố Ngôn Thầm vừa ra khỏi cửa thì thấy cô gái nhỏ đứng bên ngoài, cúi đầu chán nản đang đá cục đá. Anh nói: "Sao cô đứng một mình ở đây?"
Mạc Hiểu giật mình mình ngẩng đầu, trước mặt có dáng người đứng thẳng: "Anh xong việc rồi chứ?"
Cố Ngôn Thầm hôm nay mặc một cái quần bình thường màu đen, mặc một chiếc áo nhung màu xám, dưới ánh hoàng hôn mờ nhạt, không có vẻ lạnh lùng nghiêm nghị khi mặc tây trang, ngược lại lại có mùi vị của công tử trầm tĩnh cao quý.
Một tay đút trong túi quần, rảnh rang đứng trước mặt Mạc Hiểu, Mạc Hiểu đi một đôi giày đế bằng, thân cao cũng thấp hơn một đoạn, cô nghĩ, người đàn ông này có lẽ cao tầm nha.
Ngừa đầu nhìn anh, giọng nói mệt mỏi: "Đóng phim xong thì cơm hộp của em cũng lạnh ngắt, anh chắc cũng chưa ăn? Có muốn cùng đi ăn?"
"Tôi về khách sạn còn có việc gấp cần xử lí, tùy tiện ăn là được."
Thật sự không hiểu phong tình...
Mạc Hiểu run run nhìn anh, "Hôm nay em biểu hiện tốt như vậy, coi như anh thưởng cho em, cùng em đi ăn một bữa cơm đi."
Cố Ngôn Thầm không kiên nhẫn, mắt đen sâu thẳm, nhìn cô, một giây, hai giây, ba giây, "Đi ăn ở đâu?"
"Quanh thành phố điện ảnh có rất nhiều quán ăn nhỏ." Mạc Hiểu đáp nhanh, sợ anh đổi ý.
Trên đường đi ăn cơm, Mạc Hiểu đi theo sau anh, đi cách anh một đoạn không xa không gần.
Khi đi tới lối đi bộ, vừa vặn đèn đường hai bên trái phải, từng chiếc từng chiếc, từ gần tới xa, dần dần sáng lên, giống như vì họ cẩn thận thắp đèn.
Đèn đường dày đặc làm bóng dáng của anh lúc dài lúc ngắn, Mạc Hiểu đạp lên bóng anh đi lúc nhanh lúc chậm.
Đi mãi đi mãi, Cố Ngôn Thầm đột nhiên quay đầu: "Muốn ăn gì?"
Lúc này họ đang đi tới bên dưới một chiếc đèn đường, cái bóng lùi lại quá ngắn, Mạc Hiểu vùi đầu dẫm đến chăm chú, nghe được tiếng nói liền ngẩng đầu, vừa ý thức được liền đụng vào trên ngực anh.
Mạc Hiểu nhất thời mất thăng bằng ngã lùi về sau, Cố Ngôn Thầm tay mắt nhanh lẹ, duỗi tay ra thành thật giữ lấy hông cô, Mạc Hiểu thuận thế ôm cổ anh.
Người đàn ông này tay dùng sức quá mạnh, ngực bị đè ép rồi...
Đây là lần đầu tiên Mạc Hiểu tiếp xúc với phái nam ở khoảng cách gần như vậy, cúi đầu, chóp mũi có thể đụng tới da thịt trên cổ anh, lồng ngực dán chặt có thể cảm nhận được nhịp tim rung động của anh--- phù phù! Giống như nhịp trống đều đều.
"Ôm đủ chưa?" Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, không dư thừa, xóa xạch ám muội trong chốc lát.
Mạc Hiểu trong lòng "hừ" một tiếng, vẫn là ngoan ngoãn buông tay ra.
Lùi về sau một bước, kẻ ác cáo trạng trước: "Anh đột nhiên quay đầu, làm em giật mình."
"Ai biết cô đi gần tôi như vậy."
Còn ra vẻ mình đúng cơ, Mạc Hiểu nhỏ nhen nói: "Ai biết có phải anh cố ý chiếm tiện nghi của em không?"
Cố Ngôn Thầm cười lạnh một tiếng, "Đừng cả ngày nghĩ đến chuyện cấm ."
Mạc Hiểu: "..."
Giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra "tôi không gửi bất kỳ cái gì cho anh" bị phá vỡ, trong lòng anh ấy quả nhiên sáng như gương (hiểu rõ), chỉ là lười vạch trần cô.
Nhảy chân sáo, đi hình ziczac trên đường cái, mạnh mẽ lái sang chuyện khác, "anh thích ăn mỳ không? Em biết một quán mỳ tạp tương ăn cực kỳ ngon, thịt sợi thơm mềm, lại thêm một cái trứng trần nước sôi... hương vị đó..."
Ăn vặt truyền thống chính gốc kiểu này thường ẩn sâu ở các con đường sâu trong hẻm nhỏ. Mạc Hiểu không quen thuộc nơi này, nhưng có Hà Nhất Nam, thực đơn ở thành phố Đàm đều đã ăn qua. Trước đây quay chụp ở đây, Hà Nhất Nam đưa cô tới ăn vài lần.
Mạc Hiểu đặc biệt thích ăn mỳ, nhưng mỳ phở dễ mập, bình thường không dám buông thả bản thân ăn nhiều. Mấy câu nói đó chỉ là thỏa mãn sự tham ăn của bản thân thôi, lặng lẽ nuốt nước miếng.
Rốt cuộc vẫn là cô gái nhỏ hơn tuổi, trong lúc lơ đãng lộ ra vẻ ngây thơ của cô gái nhỏ nhưng lại càng lộ ra vẻ đẹp rung động lòng người.
Phố vắng, đèn đường mờ nhạt, đột nhiên nổi lên gió nhẹ, mang theo cảm giác mát mẻ dưới ánh trăng, Cố Ngôn Thầm cảm thấy có chỗ rộng chỉ khoảng tấc ở bả vai và gáy, có chút nóng rực.
Vừa rồi kề sát bộ ngực mềm mại, giống như còn lưu lại xúc cảm ấm áp mềm mại.
Anh nhíu mày lại nhưng cũng rất khó để nhận ra, nói: "Vậy đi nhà này."
Giờ này người không nhiều lắm, Mạc Hiểu xuất đạo năm nhận phim chính thức cũng không nhiều, tóc dài rủ xuống che khuất một phần khuôn mặt, vì vậy liền không lo lắng bị người khác nhận ra. Cảm giác phương hướng của cô không tốt, trong hẻm nhỏ cong cong lượn quanh hai vòng liền để bản thân lạc trong đó, cuối cùng vẫn là gọi điện thoại cho Hà Nhất Nam, cẩn thận hỏi rõ ràng làm thế nào để tìm được quán ăn nhỏ.
Quán ăn nhỏ rộng chừng hai mươi thước vuông ( . m), bày mấy bàn vuông nhỏ cùng ghế đẩu nhỏ, trên vách tường vôi có chút ố vàng, tróc ra, nhưng dọn dẹp vẫn rất sạch sẽ.
Lão bản xấu hổ vác bụng mỡ, vớt mì lên, bỏ thêm tương, dùng đũa đánh rối vài cái, liền ở trên mặt bát mì đặt thêm phối hợp tiêu biểu của cửa hàng - thịt sợi và trứng trần nước sôi.
Hai chén mỳ tạp tương nóng hổi được bưng lên bàn, một đôi ngồi đối diện nhau, nam thì lạnh lùng nghiêm nghị cao quý, nữ thì ôn hòa dịu dàng động lòng người, đều là người có vẻ ngoài vô cùng xuất sắc, lão bản không nhịn được chăm chú nhìn thêm, nghĩ thầm cặp đôi này thật xứng đôi.
Mạc Hiểu bữa trưa ăn không vào, vừa rồi còn không cảm thấy đói, mỳ vừa lên bàn đã cảm thấy đói không chịu được. Dùng đũa trộn kỹ cho mỳ đều hơn, "Anh nếm thử đi, mỳ tạp tương nhà này rất chính gốc."
Mạc Hiểu ăn một miếng, thấy Cố Ngôn Thầm còn chưa động đũa, nhai mỳ trong miệng, nuốt xuống, ra vẻ hiểu ra nói, "Anh không ăn rau thơm hả? Sao không nói sớm, em ăn giúp anh."
Nói rồi, vươn đũa gắp rau thơm của anh.
Cố Ngôn Thầm kéo bát về phía mình, "Ăn của cô đi."
Mạc Hiểu cúi đầu ăn mỳ, uống một ngụm canh, liền liếc mắt liếc trộm anh, trong lòng trộm vui vẻ-- em liền thích dáng vẻ anh không kiên nhẫn lại chỉ có thể nhịn đấy.
C ngày thứ hai, // : AM
.Hai câu này thay đổi từ một câu trích đặc sắc trong tiểu thuyết của Trương Ái Linh: Trăng trên biển là trăng trên trời, người trước mặt là người trong lòng. Hướng đến tim là tim người lạ, người không biết là người trong lòng.
.Được lấy từ "Trù Mâu" là một điệu dân ca thường được hát khi náo động phòng vào thời Chu, cả bài thơ được nói bằng giọng dí dỏm, lặp đi lặp lại câu "kim tịch hà tịch (đêm nay đêm nào)" ngụ ý chúc mừng, khen ngợi cảnh vật đêm nay tuyệt đẹp và tình yêu hạnh phúc. Chú rể dẫn thơ vào trong câu đối, trang nhã mà hàm súc, nhưng cũng rất sát với thực tế, vô cùng thỏa đáng.
Editor: Mỳ tạp tương giống như mỳ trộn, có phần tương được xào theo công thức đặc biệt, thêm rau, thịt sợi, trứng.. tùy theo từng vùng miền.
Bạn cùng phòng mới của mình có vẻ dễ chung sống.
- ---------