Sáng ngày hôm sau, gió thoảng ánh dương ấm áp, trời trong mây thoáng, thời tiết tốt hiếm có.
Trong một văn phòng cố vấn tâm lý ở thành phố Đàm, Mạc Hiểu cùng bác sĩ Thẩm trò chuyện hơn một tiếng.
Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu qua cửa sổ, Mạc Hiểu cách tầng ánh sáng nhìn bác sĩ Thẩm, cười nhẹ: "Bác sĩ Thẩm, cảm ơn ngài đã dẫn đường, cùng làm bạn với cháu mấy năm nay, về sau cháu không tới nữa."
Bác sĩ Thẩm bất ngờ, nụ cười trên mặt vẫn ôn hòa như cũ, "Cởi bỏ được khúc mắc sao?"
"Cháu nghĩ mình có thể đi ra từ điểm mấu chốt, nếm thử cuộc sống mới."
"Là người kia trở về?"
Mạc Hiểu lại cười, "Thực sự không thể gạt được bác."
Bác sĩ Thẩm đã tiến hành phụ đạo tâm lý cho Mạc Hiểu đã năm, đối với hiểu biết của bà về Mạc Hiểu, thậm chí so với chính bản thân cô còn sâu hơn.
Cũng là một đứa bé đáng thương, tuổi còn nhỏ liền mắc bệnh trầm cảm.
Nguyên nhân của bệnh trầm cảm rất nhiều rất phức tạp, nguyên nhân chủ yếu tạo thành bệnh trầm cảm của Mạc Hiểu chủ yếu là do hoàn cảnh - mẹ mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng tạo thành hoàn cảnh áp lực.
Bệnh trầm cảm, nghiên cứu về bản chất, không phải do thân thể đau đớn, mà là mất đi hứng thú với mọi điều trên thế giới này, không giao lưu với thế giới bên ngoài.
Cũng may anh trai và cha của cô, cho cô đủ nhẫn nại và che chở, kết hợp với trị liệu của bác sĩ Thẩm, bệnh tình chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, một năm sau bình thường trở lại trường học đi học, tuy là không thường cùng thầy cô giao lưu như trước, nhưng ít ra vẫn khôi phục cuộc sống bình thường.
Tình trạng của cô chuyển biến lớn là vào mùa hè sau khi thi đại học, đột nhiên lạc quan sáng sủa hơn, bằng lòng chủ động tiếp thu sự việc và mọi người.
Bác sĩ Thẩm vô cùng vui mừng, từ trị liệu bên trong biết được, cô gặp được một nhóm nam thiếu niên, giúp cô cảm nhận được ấm áp và kiên định, để cho cô sinh ra hiếu kỳ với thế giới bên ngoài.
Được nhắc đến nhiều nhất trong đó là chàng trai họ Cố, cô bé tuổi còn nhỏ, xấu hổ ngại ngùng không tiết lộ nhiều lắm, nhưng trong đôi mắt to rõ ràng đầy trông mong và yêu thích không thể che giấu.
Chàng trai kia vừa tốt nghiệp đại học năm tư, người mới giới phim ảnh. Mạc Hiểu biễu diễn hữu nghị giúp cậu ấy một bộ quảng cáo công ích, vừa khéo, quảng cáo kêu gọi mọi người quan tâm tới người mắc bệnh trầm cảm.
Sau khi quảng cáo công ích quay chụp kết thúc, Mạc Hiểu nói với bác sĩ Thẩm: "Anh ấy giúp cháu chân chính nhận thức bệnh trầm cảm, thay đổi thái độ của cháu với nhân sinh."
Bác sĩ Thẩm cười một tiếng, phụ đạo tâm lý cho cô năm, tác dụng không bằng một người vừa xuất hiện một tháng. Có thể trong cuộc đời rất nhiều điều tốt đẹp vừa vặn chính vào thời điểm ngươi không hề chuẩn bị liền đột nhiên xuất hiện.
Tư tưởng rời khỏi hồi ức, vẫn là không dám hoàn toàn yên tâm, bởi vì bà biết rất nhiều người bệnh trầm cảm khoảng -% sẽ tái phát nhiều lần, bà nói: "Cho dù không trị liệu nữa, có rảnh rỗi vẫn có thể tìm ta nói chuyện phiếm, có vấn đề gì thì gọi điện cho bác."
Mạc Hiểu đứng lên, ôm bác sĩ Thẩm một cái, lại nói một câu: "Cảm ơn."
Rời khỏi phòng cố vấn tâm lý, Mạc Hiểu gọi điện thoại cho ba, biết được ông ở nhà. Sau khi xuất đạo, để tiện cho công việc, mua một căn hộ nhỏ, thời gian về nhà liền ít đi rất nhiều. Sau khi nhận tác phẩm mới càng không rảnh về nhà, lúc này quyết định về nhà ăn cơm trưa.
Ba cô làm loại hình xí nghiệp dân doanh, tâm huyết cả đời đều đổ vào đó. Anh cô không có hứng thú đối với xí nghiệp truyền thống, học thương mại ở Mỹ, sau khi tốt nghiệp liền làm việc ở Mỹ. Cô thì càng không thể thừa kế gia nghiệp rồi, cho nên ba cô thường thở ngắn than dài, than thở không có người nối nghiệp.
Đến nhà, ba cô đang ngồi ở ghế đá trong sân chơi cờ một mình. Nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Hiểu, bị ánh sáng mặt trời chiếu thẳng mà nheo mắt lại, trên khuôn mặt tròn phát tướng tạo thành hai đường rãnh.
Lăng Hoài Niên cho con xe tiến lên phía trước hai ô, nói với con gái đang ngồi đối diện: "Tới, đánh với ba hai ván."
Mạc Hiểu sợ nhất chính là chơi cờ cùng Lăng Hoài Niên, nghe vậy vẻ mặt lập tức trở thành sống không còn gì luyến tiếc,"Ba, con có thể từ chối không?"
Lăng Hoài Niên đã tự động đem quân cờ đỏ đen nhặt ra, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Không được."
Mạc Hiểu: "..."
Chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: "Ba, không phải gần đây ba mới gia nhập hiệp hội cờ vua gì đó, quen nhiều bạn đánh cờ mới mà?"
Lăng Hoài Niên ngước mắt, nghiêm túc nhìn Mạc Hiểu, bởi vì trợn mắt, làm hiện ra ba nếp nhăn song song trên trán, "Con thích cùng người quen xã giao chơi cờ không?"
Mạc Hiểu nâng trán, "Không thích."
Lăng Hoài Niên: "Bọn họ cũng không thích."
Mạc Hiểu: "..."
Tuy rằng ngoài miệng nói không muốn, Mạc Hiểu vẫn cũng ba ba chơi hai ván cờ.
Cuối cùng, ván cờ trong khi Lăng Hoài Niên không ngừng đi lại, con tượng của Mạc Hiểu qua sông, con tốt tùy ý tiến lùi liền qua loa kết thúc.
Lăng Hoài Niên sờ cằm, cảm khái sâu sắc, "Quả nhiên là trò giỏi hơn thầy rồi."
Sau bữa cơm, Lăng Hoài Niên muốn lên lầu ngủ trưa. Mạc Hiểu đứng trước cầu thang nói với ông: "Ba, gần đây con nhận một bộ phim mới, hai ngày nữa sẽ vào tổ, liền bận rộn vài tháng, trong khoảng thời gian này không rảnh, không thường xuyên về thăm ba được."
Bước chân lên lầu của Lăng Hoài Niên dừng lại, vẻ mặt mất mát hiện lên rồi biến mất, ông xoa xoa đầu Mạc Hiểu: "Quay phim vui vẻ là được rồi, không cần quá vất vả, trong nhà cũng không cần con lo lắng, chăm sóc tốt cho bản thân, ba không đi thăm ban con được."
Mạc Hiểu ôm cánh tay ba ba, "Con vẫn sẽ cố gắng dành thời gian về thăm ba ngài, nhớ kỹ hút ít thuốc, ít uống rượu, ít ăn thức ăn mặn nhiều dầu mỡ."
"Lại bắt đầu quản ta, mau vào đoàn phim đi, đỡ phải ở nhà phiền người."
Hai ngày trôi qua trong nháy mắt, chính thức quay chụp.
Phim trường quay phim, Cố Ngôn Thầm ngồi trên một chiếc ghế dựa vải bạt mềm, hơi cúi đầu về phía trước, vặn mở nắp chai nước ực mạnh hai hớp lớn.
"Vẫn bận rộn à?" anh ta mở một chiếc ghế xếp nhỏ, ngồi xuống cạnh Cố Ngôn Thầm, "Cậu vừa về nước, không hiểu biết rõ mấy diễn viên này, để mình giới thiệu cho cậu, tăng thêm hiểu biết, có lợi cho quay chụp sau này."
Cố Ngôn Thầm vẫn còn loay hoay với camera, thản nhiên "ừ" một tiếng. Làm đạo diễn, có một số việc vẫn biết cần tự thân vận động.
Tô Trạch Viễn cùng Cố Ngôn Thầm đều là bạn chơi đùa từ nhỏ đến lớn, biết rõ khi anh làm làm việc vô cùng chuyên tâm, cũng không để bụng, biết anh vẫn để ý nghe mình.
Khi còn bé bọn họ ở Xưởng sản xuất điện ảnh thành phố Đàm bên trong đại viện, quay một bộ điện ảnh, có cả trăm đến ngàn người. Một nhóm trẻ con "đầu gấu" chẳng sợ người lạ, đi giày chơi bóng dính bùn náo loạn ở phim trường, thời điểm vận khí tốt còn có thể chạy vai áo rồng. Nhưng mà không có ai phát triển thành ngôi sao nhí, khả năng là do kỹ thuật diễn quá kém.
áo rồng: người qua đường, vai quần chúng.
Trong đám trẻ con ở đại viện, Cô Ngôn Thầm là người có tư chất điện ảnh tốt nhất, cũng thực sự thích điện ảnh. Trong khi những người khác còn chơi đùa náo loạn ở phim trường, cậu đã có thể biết rõ tên và cách dùng các thiết bị đaọ cụ, đối với diễn xuất của diễn viên cậu còn có thể đánh giá nghiệp dư vài câu.
Cậu hiểu nhiều, là người luôn phát triển nhất trong đám người, tất cả mọi người đều muốn chơi với cậu, Tô Trạch Viễn cũng không phải ngoại lệ.
Từ nhỏ đến lớn, nhất là sau khi hai người đều vào nghề này, tác phẩm hợp tác qua không ít. Không thể không nói, Cố Ngôn Thầm thực sự lợi hại, bất luận là phương pháp kỹ thuật, xử lý tình cảm, hiệu quả hình ảnh đều vô cùng xuât sắc.
Tô Trạch Viễn bội phục cậu nhất là, bất luận là đề tài nào, vào tay Cố Ngôn Thầm đều sẽ sâu sắc đến một mức độ nhất định. (tác phẩm phát triển đến tầm giá trị cao hơn mọi người)
Đây cũng tình là ảnh hưởng từ lão gia tử trong nhà, nửa đời của lão gia tử đều làm điện ảnh, bình thường luôn nói mãi: Quay phim đấy mà, đầu tiên là đối nhân xử thế, sau đó là kỹ thuật. Chúng ta làm nghệ thuật sáng tạo, phải có cảm giác sứ mệnh, không thế quay làm cho người ta nhìn rồi học cái xấu, phải trung với lòng mình, truyền bá tư tưởng tích cực tiến lên, người trẻ tuổi các cậu đấy, không thể coi thường tác dụng của điện ảnh.
Tô Trạch Viễn giũ bao thuốc lá, lắc ra hai ba điếu thuốc, rút ra một cây ngậm vào miệng, thuận tiện hỏi một câu, "Có muốn không?"
Cố Ngôn Thầm khẽ híp một mắt, một mắt để ở trên chụp mắt hình cung, đang dùng thiết bị kiểm soát điều chỉnh độ mở màn ảnh, nói: "Không cần."
Tô Trạch Viễn ngửa đầu thở ra một vòng khói, "Lần này chọn diễn viên chỉnh thể không tệ, nam chính, nữ chính đều là phái thực lực. Nhất là Hàn Thành, năm trước vừa lấy được ảnh đế, có kỹ thuật có nhan sắc, lớn lên có một khuôn mặt tinh anh chống khủng bố, một làn sóng đều ăn sạch loli, thiếu nữ, fan bác gái.
Nói xong cười "hắc hắc" hai tiếng, "Nếu như cậu xuất đạo chắc chắn không kém hắn ta, có nhan sắc còn có tài hoa. Ôi chao ~ hôm nào quay một bộ phim cậu làm diễn viên đi? Cam đoan bội thu!"
Cố Ngôn Thầm vẫn đang bận rộn, "Nếu cậu không nói chuyện đứng đắn thì lăn đi."
Tô Trạch Viễn lúc này thu lại vui đùa, "Nữ chính Đường Du à, có thực lực, đảm nhiệm được nhân vật này. Gia đình bình thường, bản thân hiếu thắng lại kiêu ngạo, trước nay luôn cao ngạo, cho nên không quá nổi. Nói tới cô ta, cô ta và Mạc Hiểu còn có một đoạn xích mích, đến lúc đó chiếu phim có thể dùng làm tuyên truyền."
Tô Trạch Viễn lấy cùi trỏ động Cố Ngôn Thầm: "Ai~ Mạc Hiểu đó, còn nhớ chứ? Năm đó tốt nghiệp đại học cùng nhau ngắm mưa sao băng, sau đó cô ấy cũng diễn trong quảng cáo công ích chúng ta quay, diễn cũng khá tốt. Sau khi cô ấy xuất đạo, mình cũng vội vàng gặp được mấy lần, không nói chuyện được nhiều."
Anh ta thấy Cố Ngôn Thầm không có phản ứng rõ ràng, tự mình lẩm bẩm: "Mình nhớ đêm đó cô ấy sợ tối, cùng cậu ngủ trong một lều, tốt xấu cũng qua một đêm xuân, sẽ không phải ngủ xong liền quên chứ? Một cô gái thực sự xinh đẹp, tuổi còn nhỏ dáng dấp đã thu hút người khác, trưởng thành chắc chắn là một yêu tinh. " Tô Trạch Viễn chép miệng, cường điệu bổ sung, "Lời này không phải mình nói, là thuật lại nguyên câu của Hoa tử.. nửa câu sau."
một chàng trai tên hoặc họ là Hoa, cách gọi thân thiết với bạn bè. Tên chữ+ tử.
Cố Ngôn Thầm: "..."
Đúng là một yêu tinh, một yêu tinh thích giày vò ngực.
Cố Ngôn Thầm cầm nước khoáng lên, mở nắp uống một ngụm, "Đường Dư với cô ấy có xích mích gì?"
Tô Trạch Viễn: "Đường Dư thích Hàn Thành là bí mật công khai trong giới, năm ngoái Mạc Hiểu diễn nữ ba trong phim Hàn Thành đóng chính, Hàn Thành rất chiếu cố cô ấy, cũng dẫn dắt cô ấy. Mình đoán là do sư muội cùng một công ty nên chiếu cố, cũng không thấy bọn họ có gian tình gì. Nhưng mà phụ nữ ấy mà, nổi cơn ghen tỵ thật đáng sợ, thù liền vì một người đàn ông là kết thành..."
để ý và chăm sóc người khác.
Tô Trạch Viễn tán dóc rất tài, thần kinh thô, lại tiếp tục nói liền lải nhải không dừng.
Nói mãi liền thấy nữ chính trong trọng tâm câu chuyện tới, bởi vì vừa mới kết thúc hồi ức năm xưa, Tô Trạch Viễn nhìn Mạc Hiểu liền sinh ra cảm giác thân thiết khi gặp lại cố nhân (người quen cũ), giống như cực kỳ thân thiết với người ta.
Anh ta mạnh mẽ vẫy tay với Mạc Hiểu, lộ ra một đoạn thịt béo đáng thương ở eo, "Hiểu cô nương, sang đây ngồi."
Tiểu cô nương? (Hiểu/ Tiểu đồng âm, đều đọc là xiǎo)
Mạc Hiểu nghe được tiếng kêu to, ngờ vực nhìn theo tiếng kêu, liền thấy Tô Trạch Viễn đang cười như một tên ngốc X đang vẫy tay với mình.
Đương nhiên, cũng thấy Cố Ngôn Thầm bên cạnh Tô Trạch Viễn.
Mạc Hiểu chân liền chuyển hướng đi tới, lễ độ giữ khoảng cách mà chào hỏi: "Đạo diễn Cố, đạo diễn Tô."
"Gọi đạo diễn Tô khách khí thế, nào, gọi tiếng Viễn ca." Tô Trạch Viễn càng ngày càng lôi kéo. (thay vì "anh Viễn", mình sẽ để "Viễn ca")
Mạc Hiểu: "... Viễn ca."
"Thời gian thử vai hôm đó ngắn, cũng chưa kịp nói rõ ràng, đạo diễn Cố của chúng ta, Cố Ngôn Thầm, còn nhớ chứ?"" Tô Trạch Viễn sợ hai người họ sẽ xa lạ với nhau, "Bốn năm trước, mùa hè, du sơn, xem sao băng, nhớ tới không?"
Mạc Hiểu liếc nhìn Cố Ngôn Thầm diễn y như thật, lộ ra vẻ kinh ngạc: "Nghe qua anh nói như vậy, đúng là nhớ tới, thật là đúng dịp nha."
"Nếu như em nghĩ không ra, anh sẽ điểm tới từ then chốt: lều trại, ngủ." Tô Trạch Viễn rất vui vẻ, cười "hắc hắc", "Khi quay chụp quảng cáo công ích em mới tốt nghiệp cao trung, đã cảm thấy em diễn xuất có hồn, có thiên phú, không nghĩ tới thật sự xuất đạo. Mấy năm không gặp, về sau liền cùng mọi người ở cùng một chỗ vài tháng, cùng đạo diễn Cố của chúng ta cọ sát cọ sát, bồi dưỡng cảm tình thật tốt."
Mạc Hiểu rất phối hợp, lĩnh ý sâu sắc gật đầu, chân thành nói: "Đạo diễn Cố, về sau chỉ giáo nhiều hơn."
Còn rất biết diễn, Cố Ngôn Thầm ngay cả khóe mắt liếc qua cũng lười cho cô.
Tô Trạch Viễn: "Em đừng có để ý cậu ta, con người cậu ta vẫn luôn bộ dạng người chết như này, trong nóng ngoài lạnh ấy."
Là rất nóng, vừa lĩnh hội qua.
"Không đâu, đạo diễn là linh hồn của đoàn phim, em tôn kính còn không kịp nữa là."
Mạc Hiểu nhếch mắt, nhìn thấy cằm Cố Ngôn Thầm có một vết xước nho nhỏ, liền hỏi: "Đạo diễn Cố là không cẩn thận cạo thương cằm ạ?"
Cố Ngôn Thầm: "..."
Ngực mơ hồ lại có cảm giác đau nữa rồi.
Tùy tiện nói chuyện vài câu, Mạc Hiểu không làm phiền bọn họ làm việc, nói với Tô Trạch Viễn: "Hai người bận rộn, em đến bên kia xem kịch bản."
Lúc đi qua Cố Ngôn Thầm, tay nắm lại đụng tay anh một cái, len lén nhét một vật tròn tròn vào, như không có chuyện gì xảy ra đi qua.
Cố Ngôn Thầm nhíu mày, trực giác cô lại chỉnh anh chuyện gì, mở lòng bàn tay nhìn, là một bình phun sương nho nhỏ trong suốt, mặt trên in mấy đóa hoa nhỏ, vừa nhìn là đồ vật của con gái, bên trong chứa hơn nửa chai dịch thể màu vàng sẫm.
Còn dán miếng giấy note nhỏ, viết hai hàng chữ nhỏ xinh đẹp: Chuyên trị đau ngực, phối hợp với xoa bóp hiệu quả tốt hơn.
Cố Ngôn Thần híp mắt nhìn một lần, liền bị chọc tức mà cười.
Tô Trạch Viễn không tiếng động bước tới bên cạnh anh, "Đây là cái quỷ gì? Cậu cười gì chứ?"
Cố Ngôn Thầm nắm tay, bình nhỏ trong suốt nằm gọn trong bàn tay, ngữ điệu không đổi nói: "Bảo người dàn cảnh bố trí cảnh cẩn thận, chuẩn bị quay cảnh đầu tiên."
Tô Trạch Viễn nghiêng ngả nhìn anh: "Đạo diễn cậu là đang giấu mình bình nước tiểu à?"
Circle K LTV, chiều tối //.
Editor: hãy vote nhé!!!!
- ---------